Đấu thú trường hôm nay như lột xác thành một chiến trường khốc liệt, sẵn sàng chào đón trận đại chiến sinh tử giữa Tần Vũ và Mộc Chiến.
Không gian nơi đây rộng lớn, hùng vĩ như một đấu trường cổ xưa, với những bức tường đá cao ngút trời, vân gỗ đen tuyền u ám bao trùm quanh sàn đấu.
Khán đài được xây dựng kiên cố bằng đá cẩm thạch, từng hàng ghế chật kín những tu sĩ từ khắp nơi đổ về để tận mắt chứng kiến trận chiến định mệnh này.
Trên sàn đấu, nền đá cẩm thạch trắng ngà loang lổ những vết sẹo của bao cuộc chiến tàn khốc trước đó.
Ở giữa sân là một vòng tròn lớn, được khắc những ký tự cổ xưa, tựa như linh văn trận pháp ẩn chứa linh lực mạnh mẽ. Gió từ bốn phía thổi vào, mang theo sự lạnh lẽo của đêm, như một sự cảnh báo cho cuộc chiến sống còn sắp diễn ra.
Xung quanh đấu trường, ánh sáng từ những ngọn đuốc lớn rực cháy, tỏa ra những tia lửa vàng cam, chiếu sáng toàn bộ khung cảnh hùng tráng nhưng đầy u ám.
Phía trên, từ đài quan sát cao nhất, các thiên kiêu đứng cạnh nhau, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng bước đi của hai đối thủ.
Từ đây, họ có thể thấy rõ từng chuyển động nhỏ nhất trên sàn đấu, chuẩn bị chứng kiến cuộc đụng độ giữa Tần Vũ - kẻ vừa làm náo động toàn trường, và Mộc Chiến - kẻ lạ mặt nhưng lại mang trong mình vẻ đạm mạc không gì lay chuyển.
Tần Vũ và Mộc Chiến đứng cách nhau không quá mười trượng, nhưng giữa họ như có một bức tường vô hình đầy căng thẳng. Không gian xung quanh bỗng nhiên lắng đọng, tiếng reo hò trên khán đài cũng giảm dần, thay vào đó là sự chú ý cao độ của toàn bộ tu sĩ có mặt tại đấu thú trường.
Tần Vũ đứng đó, thân hình cao lớn như núi, toàn thân phát ra sát khí nồng nặc. Ánh mắt hắn lóe lên tia khinh bỉ khi nhìn Mộc Chiến, trong lòng tràn đầy tự tin tuyệt đối.
Bàn tay hắn khẽ siết lại, linh lực cuồn cuộn hội tụ trong cơ thể, chỉ chờ cơ hội bùng nổ. Hắn lạnh lùng cất tiếng, giọng nói mang đầy sự phẫn nộ:
“Dù không biết ngươi là ai, nhưng ta thật chỉ muốn g·iết c·hết ngươi!”
Mộc Chiến vẫn lặng lẽ đứng yên. Hắn không đáp lời, chỉ nhìn Tần Vũ bằng đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước sâu.
Trong ánh mắt ấy không có sự tức giận, cũng không có sự lo lắng, chỉ là một sự bình thản đến lạ thường. Nhưng, trong nội tâm của hắn, cũng muốn diệt sát Tần Vũ nhanh nhất có thể. Không phải cảm tính của Mộc Chiến, mà đây là thiên tính của hắn.
“Ta cũng vậy! Đếnnn!!!”
Mộc Chiến hét dài một tiếng, huy động toàn bộ sáu mươi lăm cái lá trong thụ tâm, toả ra khí thế của Dung Huyết Cảnh hậu kì hoàn toàn cường hãn.
Tần Vũ cũng không kém cạnh, khí tức dâng lên như cơn s·óng t·hần, toả ra linh lực cực kì cường đại, cũng là Dung Huyết Cảnh hậu kì.
“Hắc Vân Chưởng!”
Tần Vũ khởi đầu cuộc chiến với Hắc Vân Chưởng, một cơn lốc hắc ám từ tay hắn xông về phía Mộc Chiến. Hắc Vân Chưởng lan tỏa như một cơn bão, muốn nuốt chửng tất cả.
“Mộc Tàn Hoả!”
Mộc Chiến phản ứng nhanh chóng, lập tức triển khai Mộc Tàn Hoả, tạo ra một lớp lửa rực rỡ bảo vệ mình, đối kháng lại cơn lốc hắc ám.
Oành…
Hai lực lượng v·a c·hạm mạnh mẽ, tạo ra t·iếng n·ổ vang dội khắp đấu trường, bụi bặm bay mù mịt.
“Hắc Vân Cuồng Phong.”
Khi t·iếng n·ổ còn chưa lắng xuống, Tần Vũ liền theo đó đánh ra lưỡi dao gió sắc bén lao thẳng vào Mộc Chiến.
“Mộc Địa Sát!”
Mộc Chiến không thể đứng yên, khéo léo né tránh và phản công bằng Mộc Địa Sát, tạo ra những cột gỗ từ mặt đất, lao thẳng vào Tần Vũ. Tần Vũ nhanh chóng chuyển hướng, tránh được đòn t·ấn c·ông nhưng lại bị cuốn vào một loạt các chiêu thức liên tiếp.
Khi Tần Vũ nhận ra rằng Mộc Chiến đang trở nên mạnh mẽ hơn, hắn quyết định bộc lộ thêm sức mạnh. Hắn chia mình thành nhiều bóng đen nhằm đánh lừa Mộc Chiến.
“Hắc Vân Huyền Ảnh!”
Mộc Chiến lại tạo ra một lớp lửa bảo vệ để chống lại những bóng đen.
“Mộc Tàn Hoả”
Tuy nhiên, một bóng đen của Tần Vũ lướt qua, làm Mộc Chiến mất tập trung một chút.
Tần Vũ nhân cơ hội này, chém ra những luồng đao đen kịch như mưa về phía Mộc Chiến.
“Hắc Vân Cuồng Đao”
Mộc Chiến liền dồn toàn lực vào chiêu Mộc Tàn Hoả, từng lớp từng lớp sóng lửa lớn ngăn cản những lưỡi dao dày đặc, khiến cho đòn công kích của Tần Vũ không thể chạm đến hắn.
Cuộc chiến càng lúc càng trở nên khốc liệt, khi mà cả hai bên không ngừng tung ra những chiêu thức mạnh mẽ nhất của mình.
Tần Vũ thấy không thể phá được lớp phòng hộ sóng lửa của Mộc Chiến, liền cắn chặt răng, trong lòng âm thầm quyết tâm.
Trong cơ thể hắn lúc này, toả ra một luồng phong bạo đen kịch, lộ ra từng sợi linh lực màu đen, cuộn lại thành từng chùm hắc vân bao bọc lấy Tần Vũ.
“Hắc Vân Phong Bạo - Hắc Vân Cuồng Phong.”
Mộc Chiến cả kinh một chút, không thể ngờ được là Tần Vũ lại sở hữu một loại song dị Ám Phong thuộc tính - Hắc Vân Phong Bạo. Đây là một loại Dị thuộc tính nằm thứ hai mươi trong Dị Thuộc Tính Bảng. Nó có khả năng tạo ra một cơn bão đen kịch, vô hiệu hoá mọi giác quan của đối thủ, khiến cho đối thủ vô cùng khó khăn trong việc di chuyển.
Thêm nữa, cơn phong bạo trong cơn bão đen kịch tạo ra những đợt sát thương liên tục, có thể đâm xuyên lớp linh lực hộ thể, trực tiếp cắt vào thân thể của đối phương.
Tần Vũ toả ra khí tức kinh người của Song Dị Thuộc Tính, kết hợp với Hắc Vân Cuồng Phong - Hoàng cấp cực phẩm võ kỹ, khiến cho đòn t·ấn c·ông của hắn mạnh bạo hơn bao giờ hết.
Mộc Chiến đứng trong cơn bão đen ấy, mắt hắn không thấy gì, tai cũng không nghe bất kì âm thanh nào cả. Cơ thể hắn liên tục bị phong khí cắt liên tục, chảy ròng ròng máu tươi xuống
Mộc Chiến âm trầm, nếu như lúc này không sử dụng Phệ Sinh Mộc Diễm thì quả thật không ổn một chút nào.
Hắc Vân Phong Bạo, top hai mươi Dị Thuộc Tính Bảng đâu có dễ chơi như thế..
Nhưng phải sử dụng ở nơi đông người như vậy sao..
Mộc Chiến âm thầm cân nhắc, sau đó hắn cắn răng, không thể chần chờ, Phệ Sinh Mộc Diễm trong thụ tâm loé lên, toả ra khí tức cường hãn không thôi.
Không sử dụng thì không cách nào thắng được..
Khi Phệ Sinh Mộc Diễm loé lên, bóng tối bao xung quanh Mộc Chiến biến mất, hắn liền thấy Tần Vũ lúc này đang tích tụ Hắc Vân Chưởng chuẩn b·ị đ·ánh vào người hắn.
“Mộc Tàn Hoả!”
Mộc Chiến lập tức sử dụng Phệ Sinh Mộc Diễm dung hợp với Mộc Tàn Hoả, hoá thành một lớp tường lửa dày đặc hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Oành…
Hắc Vân Chưởng đánh lên Mộc Tàn Hoả được gia cố Phệ Sinh Mộc Diễm vững chãi hơn bao giờ hết. Hắc Vân Chưởng được trợ lực từ Hắc Vân Phong Bạo, tuy nhiên top mười hai đối đầu với top hai mươi, ai mạnh hơn ai liền biết.
“Ngươi… ngươi ..vậy mà cũng có Song Dị Thuộc Tính.” Tần Vũ kh·iếp sợ nhìn Mộc Chiến.
“Thế nào, ngươi có, ta lại chẳng không!” Mộc Chiến lúc này trong nội tâm cũng âm thầm lo lắng, nhưng mặt ngoài vẫn giữ nét bình thản.
“Hừ, dù ngươi có thì lại thế nào!” Tần Vũ khịt mũi khinh thường, sau đó hét lớn một tiếng.
“Hắc Vân Cuồng Đao”
Tần Vũ lại dồn toàn bộ linh lực từ Hắc Vân Phong Bạo vào Hắc Vân Cuồng Đao, lúc này trong tay hắn tồn tại một luồng đao khí to khổng lồ, có những luồng mây đen lượn lờ xung quanh.
Hắn chém mạnh về phía Mộc Chiến, đây đã là nhất kích mạnh nhất của hắn.
“Mộc Địa Sát!”
Mộc Chiến không dám khinh thường, dồn Phệ Sinh Mộc Diễm vào Mộc Địa Sát, hình thành vô số cọc gỗ cháy rực rỡ bao bọc lấy hắn.
Oành…
Lại một tiếng v·a c·hạm kinh hồn xảy ra, nhưng Mộc Chiến đứng trong Mộc Địa Sát rất an toàn, hắn nhanh chóng đánh ra một cự đại thủ chưởng Mộc Bạo Thủ dung hợp với Phệ Sinh Mộc Diễm.
Tần Vũ do lực phản chấn khi đánh Hắc Vân Cuồng Đao lên Mộc Địa Sát của Mộc Chiến, hắn liền bay ngược lui sau một chút liền phát hiện một cỗ nguy cơ t·ử v·ong.
Không ngần ngại, chiếc nhẫn đen trong tay hắn phát ra một luồng công kích vô cùng cường hãn.
“Vũ nhi, kẻ này không thể lưu! Để sư tôn giúp ngươi một tay!” Một âm thanh khàn đục từ trong chiếc nhẫn đen phát ra.
“Đa tạ sư tôn!” Tần Vũ có một chút vui mừng, không nghĩ rằng khi sắp ăn một quả Mộc Bạo Thủ vào người, hắn liền được vị sư tôn thần bí này của hắn hỗ trợ diệt sát Mộc Chiến.
Khà khà, lần này xem ngươi sống thế nào được..
Mộc Chiến thân là thần thụ, cảm giác một cỗ nguy cơ đến rất gần. Tuy hắn không biết đó là gì, nhưng hắn liền không ngần ngại, thi triển:
“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”
Hắn triệu tập toàn bộ linh lực từ sáu mươi lăm chiếc lá, một tôn cổ thụ lừng lững xuất hiện sau lưng hắn, trên cành cây còn xuất hiện một đoá hoả diễm màu lục đánh thẳng về phía Tần Vũ.
Cả Tần Vũ và vị sư phụ thần bí trong nhẫn đều bất ngờ trước võ kỹ này của Mộc Chiến, thật ra họ làm sao đoán được đây là thiên phú, chỉ quy về võ kỹ thôi, liền hét lớn:
“Không ổn!!!”
Oành….. rầmmm..
Một kích của chiếc nhẫn thần bí v·a c·hạm vào thân ảnh của tôn cổ thụ, Phệ Sinh Mộc Diễm toả ra một luồng linh lực khổng lồ nuốt chửng một kích đó. Nhưng đồng thời, thân ảnh cổ thụ cũng bị nhạt nhoà đi rất nhiều.
Hiển nhiên, một kích ấy không đùa được, thậm chí có thể so với Hoá Đan Cảnh đỉnh phong.
Bụi mịt mờ bay tứ tung, Mộc Chiến phun một ngụm máu sau đợt v·a c·hạm. Nhưng hắn không chần chờ, dừng thi triển Hoá Nhân Quyết để biến thành Lục Biến, hồi phục cấp tốc những thương thế trên người hắn.
“C·hết!”
Sau đó, hắn lao nhanh đến vị trí Tần Vũ đang bị bay ra xa do chịu phản chấn. Tay Mộc Chiến loé mạnh lên Phệ Sinh Mộc Diễm, nện thẳng vào ngực của Tần Vũ.