Phệ Sinh Mộc Diễm đánh lên ngực Tần Vũ, thôn phệ sinh cơ của hắn. Bằng mắt thường liền thấy cơ thể Tần Vũ dần dần héo rũ đi một cách đáng sợ.
Tần Vũ cảm nhận được sự đau rát tột cùng từ lồng ngực, hắn hét toáng lên:
“Sư tôn mau, mau cứu ta!!”
Một luồng linh lực được tuôn ra từ chiếc nhẫn thần bí của Tần Vũ, đối chọi gay gắt với Phệ Sinh Mộc Diễm của Mộc Chiến.
Mộc Chiến cảm nhận được Phệ Sinh Mộc Diễm đang bị luồng linh lực kia ăn mòn dần đi, hai tay tích tụ Mộc Bạo Thủ, nhắm phía đầu của Tần Vũ mà đánh.
Hắn không muốn cho Tần Vũ bất cứ cơ hội trở mình nào cả, nhất định phải diệt sát hắn.
Tốc độ của Mộc Chiến quá nhanh, Tần Vũ còn đang phải phối hợp với sư phụ hắn, ngăn cản Phệ Sinh Mộc Diễm, lại thấy Mộc Chiến đang tích tụ hai cái bạo thủ lao đến, hắn không kịp phản ứng.
“Tiểu súc sinh ngươi dám!!!”
Một tiếng nộ hống tức giận gào thét từ chiếc nhẫn, liền phân một bộ phận linh lực đánh về phía lồng ngực của Mộc Chiến.
Nếu như Mộc Chiến vẫn cố chấp đánh vào đầu Tần Vũ, hắn chắc chắn nhận một quả chí mạng này.
Mộc Chiến nhận ra luồng linh lực cường hãn lao đến, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, lập tức triển khai Lục Biến, tóc xanh bay dài theo gió, khả năng phục hồi v·ết t·hương mạnh hơn gấp nhiều lần.
Oành….
Mộc Bạo Thủ của Mộc Chiến nện thẳng vào đầu của Tần Vũ, khiến thủ cấp của Tần Vũ oặt ẹo, sau đó bùmm một cái, nát thành bọt máu.
Phốc!”
Cũng lúc đó, luồng linh lực cường hãn đánh thẳng lên lồng ngực của Mộc Chiến làm cho thụ tâm của hắn rung lắc dữ dội, một vết nứt lớn xuất hiện làm cho Mộc Chiến nhăn mặt, cực kì đau đớn mà phun một ngụm máu lớn.
Cũng may, luồng linh lực này không cường hãn như của tên hắc y nhân Linh Anh Cảnh đỉnh phong, thực lực chỉ tầm Hoá Đan Cảnh đỉnh phong mà thôi.
Do đó, Mộc Chiến mới có thể cầm cự lâu như vậy..
Nhưng tình hình hiện tại của Mộc Chiến cũng có vẻ không ổn cho lắm..
Mộc Chiến bay ngược ra ngoài, phụt một ngụm máu, tay ôm ngực khuỵu một chân xuống. Dù sao cũng là một kích tương đương Hoá Đan Cảnh đỉnh phong, cũng không dễ chịu gì. Hắn nghĩ, nếu bây giờ ăn thêm vài kích của Hoá Đan Cảnh nữa, thụ tâm của hắn liền sẽ vỡ nát.
Do vậy, ngay sau khi lấy lại thăng bằng, Mộc Chiến lập tức rời khỏi đấu thú trường, hướng ngoài phía Hoàng Thành mà chạy đi.
Đám đông xung quanh hoàn toàn bị chấn động, cả trường đấu bỗng chốc trở nên im ắng như tờ, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua.
Bọn hắn không nghĩ, trận chiến của những Dung Huyết Cảnh lại có thể cường hãn đến mức thế này.
Những vết nứt lớn hằn sâu khắp mặt đất, từng mảng đất đá bị xé toạc, lơ lửng giữa không trung, dư chấn từ cuộc giao đấu vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Từng cột trụ khổng lồ xung quanh trường đấu giờ đây đã vỡ vụn, gạch đá ngổn ngang, các hàng ghế nơi khán giả ngồi cũng không còn nguyên vẹn, bị sóng xung kích của trận chiến thổi bay tan tác. Khói bụi bốc lên mù mịt, che khuất cả tầm nhìn.
Những thứ này dường như không liên quan đến Mộc Chiến, hắn đang bộc phát hết những linh lực cạn kiệt cuối cùng để chạy.
Khí tức hắn lúc này như có như không, nhưng linh lực cường hãn của sáu mươi lăm chiếc lá vẫn đang trụ cho hắn chạy với tốc độ sánh ngang Hoá Đan Cảnh cường giả.
Hắn cảm giác, không nên ở lại lâu thêm nữa ở đấu thú trường.
Quả nhiên, khi Mộc Chiến vừa rời đi, một tiếng gầm thét đầy phẫn nộ hướng về phía hắn:
“Tiểu tử! Dám g·iết đệ tử Tần gia, hôm nay ta thề phải bắt ngươi sống không bằng c·hết!”
Giữa bầu trời đêm, từ sâu trong Hoàng Thành, khí tức cường đại của một vị cường giả Hoá Đan Cảnh bạo phát, như một cơn bão lớn cuồn cuộn tràn ra.
Trưởng lão Tần gia, Tần Hạo, đột ngột xuất hiện trên không, đôi mắt hắn đỏ rực, gân xanh nổi lên đầy cuồng nộ, như một con hổ đang săn mồi.
Hắn phất tay, triệu hồi hắc vân bao phủ bầu trời, trực tiếp đuổi theo Mộc Chiến với tốc độ kinh hồn.
Sau lưng hắn, rất nhiều tu sĩ Tần gia cũng đuổi theo, hầu hết là Dung Huyết Cảnh.
Mộc Chiến vừa rời khỏi Hoàng Thành đã cảm nhận được sát ý kinh thiên động địa phía sau.
Hắn không quay đầu lại, chỉ tiếp tục gia tốc, dùng Mê Tung Bộ để lướt đi nhanh như một tia chớp. Nhưng hắn biết, nếu chỉ dựa vào tốc độ hiện tại, sớm muộn gì cũng sẽ bị Tần gia trưởng lão đuổi kịp.
Trong lòng Mộc Chiến bắt đầu tính toán. Hắn hiểu rằng tình thế hiện tại không thể đối đầu trực diện với trưởng lão Tần gia, lão già này có tu vi cao hơn hắn, nhất là khi sát ý của hắn đang bùng phát mãnh liệt.
….
Không gian ngoài Hoàng Thành giờ đây như bị bao trùm bởi khí thế ngột ngạt. Trên bầu trời, từng đám mây đen u ám che phủ, sấm sét chớp động. Gió cuộn thành từng luồng xoáy dữ dội, đất đá xung quanh bị cuốn lên, hòa lẫn vào cơn bão sát khí do đám tu sĩ Tần gia tạo ra.
Mộc Chiến không quay đầu lại, nhưng hắn cảm nhận rõ sát khí đằng sau lưng mình đang lớn dần lên từng khắc.
Hắn thi triển Mê Tung Bộ, thân ảnh mờ ảo như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn đêm, để lại những vệt tàn ảnh mờ nhạt trên con đường hắn đi qua.
Nhưng trưởng lão Tần gia không phải kẻ tầm thường, tu vi của lão đã đạt đến Hoá Đan Cảnh trung kỳ, tốc độ phi hành nhanh như cắt. Trong chớp mắt, lão đã rút ngắn khoảng cách với Mộc Chiến.
“Tiểu tử! Hôm nay ngươi c·hết chắc!” Tần Hạo hét lớn, tay vung ra một đạo hắc phong mạnh mẽ, lao thẳng về phía Mộc Chiến.
“Tử Vân Hồn Phong!”
Đó là Tử Vân Hồn Phong, một trong những tuyệt kỹ sát thủ của lão, cấp bậc Huyền cấp hạ phẩm võ kỹ, cũng là võ kỹ mạnh nhất Tần gia.
Võ kỹ mang theo sát ý kinh người, như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi.
“Thanh Mộc Hộ Thân!”
Mộc Chiến cảm nhận được cơn bão đang ập đến, trong chớp mắt, hắn xoay người, tung ra Thanh Mộc Hộ Thân.
Oành..
Phốc!
Một tấm khiên màu xanh lục hiện ra, chắn trước người hắn, cản lại phần lớn sát thương. Thế nhưng lực đạo của Tử Vân Hồn Phong quá mạnh mẽ, khiến hắn phải lùi lại mấy trượng, máu trong cơ thể nhộn nhạo, khóe miệng rỉ ra một tia huyết, thụ tâm lại nứt ra thêm một chút nữa.
“Không ổn!!” Mộc Chiến thầm nghĩ trong lòng.
“Mộc Địa Sát!”
Không còn lựa chọn nào khác, Mộc Chiến tiếp tục sử dụng Mộc Địa Sát, một chiêu công phòng kết hợp, tạo ra vô số rễ cây đâm lên từ mặt đất, quấn chặt lấy những tu sĩ Tần gia đang đuổi theo.
Tuy nhiên, trưởng lão Tần Hạo chỉ cười lạnh, tay khẽ vung lên, một cơn gió xoáy màu đen quét qua, dễ dàng phá tan lớp rễ cây phòng thủ.
Oành oành..
Cuộc truy đuổi càng lúc càng trở nên căng thẳng, khốc liệt. Mộc Chiến liên tục thay đổi phương hướng, tìm cách thoát khỏi vòng vây, nhưng trưởng lão Tần gia đã quyết tâm g·iết hắn, không ngừng tung ra những chiêu thức uy mãnh. Những t·iếng n·ổ vang rền, ánh sáng của pháp bảo, võ kỹ liên tục lóe lên trong đêm tối.
Mộc Chiến dù đã dốc hết sức lực để chạy trốn, nhưng tu vi của hắn vẫn còn hạn chế trước trưởng lão Tần gia và đám tu sĩ hung hãn kia.
“Hộc..hộc..”
Di chứng của thiên phí Diệp Tàn Kỹ càng đến gần, hơi thở của hắn bắt đầu trở nên nặng nề, từng bước chân như chìm sâu trong cát, không còn sự nhanh nhẹn và linh hoạt như ban đầu.
Mọi chiêu thức hắn tung ra dần dần mất đi sức mạnh, chỉ còn là những đòn phòng thủ yếu ớt, mong manh trước sự công phá dữ dội từ phía sau.
Mộc Chiến cảm nhận rõ sự cạn kiệt trong cơ thể, như ngọn đèn dầu sắp tắt lịm giữa cơn gió bão.
Trên trời, tiếng cười lạnh lẽo của trưởng lão Tần gia vang lên:
“Chạy nữa đi, tiểu tử! Ngươi không còn đường thoát đâu!”
Lời nói của lão như một mũi kiếm vô hình đâm thẳng vào tâm trí Mộc Chiến. Hắn cắn chặt răng, cố gắng vận chuyển linh lực còn lại, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, khoảng cách giữa hắn và trưởng lão Tần gia vẫn rút ngắn lại từng khắc.
Vào lúc này, khi bóng tối và tuyệt vọng dường như đã bao trùm toàn bộ, đột nhiên từ phía chân trời xa xăm, một luồng khí tức khủng kh·iếp xuất hiện. Trước khi Mộc Chiến kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một bóng trắng lao vụt xuống như tia chớp.
“Ầm!”
Một cú đánh như sấm rền vang lên, không gian xung quanh chấn động mạnh mẽ. Toàn bộ tu sĩ Tần gia, bao gồm cả trưởng lão, bị một lực lượng khủng kh·iếp đánh bay ra xa.
“Aaaaaaa..”
Những tiếng hét thảm vang vọng giữa bầu trời, cơ thể của chúng nát bấy như tơ vụn, không còn một ai trụ vững.
Trưởng lão Tần gia, dù có tu vi Hoá Đan Cảnh trung kì cũng không chịu nổi một đòn này, thân thể lão lao đi hàng trăm trượng, ngã quỵ xuống đất, mặt mày biến sắc, kinh hãi tột cùng.
Mộc Chiến thì bất ngờ, không biết luồng khí tức băng lãnh từ đâu đến. Trong khoảnh khắc, thay vì đón nhận c·ái c·hết, một bàn tay mềm mại và ấm áp bất ngờ ôm lấy hắn.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, và khi đám tu sĩ Tần gia ngước nhìn lên, Mộc Chiến cùng bóng trắng bí ẩn kia đã biến mất vào đêm tối, để lại một bầu không khí lạnh lẽo và đầy sợ hãi.
Mà không chỉ đám người Tần gia, một bóng người đang ẩn nấp trong một bụi cây cũng kinh ngạc.
“Tên này không thể đắc tội, phải báo cáo cho Tư Không Hải đại nhân thôi!”
Tên này là thủ hạ của Tư Không Hải, được lệnh đi theo dõi hành vi của Mộc Chiến.
Lúc trước thấy Mộc Chiến g·iết Tần Vũ, hắn liền thấy có gì đó không ổn nên dù Mộc Chiến rời Hoàng Thành hắn vẫn đi theo.
Nhưng không ngờ, hắn lại thấy được, một cỗ áp lực mà Hoá Đan Cảnh như hắn cảm giác mạnh hơn cả khi đối mặt với Tư Không Hải.
Tư Không Hải là Linh Anh Cảnh đấy, vậy không lẽ…
Hít.. không thể đắc tội, không thể đắc tội.
Tự nhủ một chút, hắn lặng lẽ rời đi không một chút dấu vết..