Thần Thụ Chí Tôn

Chương 86: Sao Lại Là Nàng?



Chương 86: Sao Lại Là Nàng?

Mộc Chiến, sau trận chiến kịch liệt với Tần Vũ và cuộc t·ruy s·át không ngừng nghỉ của Tần gia Tần Hạo trưởng lão, cơ thể đã vượt quá giới hạn chịu đựng.

Cảm giác đau đớn, cạn kiệt linh lực cùng mùi máu tanh lan tỏa từ v·ết t·hương vẫn còn vương vấn trong tâm trí.

Toàn bộ chiếc lá trong thụ tâm nứt nẻ của hắn đã hoàn toàn héo rũ, nếu không phải thụ tâm cố gắng chèo chống, sợ rằng chúng nó đã sớm rụng xuống.

Khi bàn tay mềm mại của nữ nhân ôm lấy Mộc Chiến, hắn không còn sức để chống cự nữa, chỉ để bản thân chìm vào cảm giác ấm áp ấy.

Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt, không gian như chao đảo, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ bên tai và mùi hương dịu dàng của người nữ nhân lạ mặt.

Cơ thể hắn như bị nhấc bổng khỏi mặt đất, nhưng chẳng còn chút sức lực nào để mở mắt ra, mà chỉ cảm thấy mình đang trôi dạt giữa không gian vô định. Trong cơn mệt mỏi, hắn dần dần th·iếp đi, hơi thở trở nên đều đặn hơn, những lo lắng, áp lực trước đó cũng nhạt nhòa dần.

Tâm trí hắn như chìm vào giấc mộng sâu thẳm, một màu đen vô tận bao trùm, không còn ý thức được mình đang ở đâu, hay ai đã cứu hắn. Nhưng trong cơn mê, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự bình yên lạ thường, một cảm giác bảo vệ mà đã rất lâu rồi hắn chưa từng có.

…..

Không biết đã qua bao lâu, Mộc Chiến từ từ mở mắt, cảm giác đầu tiên mà hắn nhận thấy là sự mềm mại của chiếc giường và hương thơm thoang thoảng trong không khí. Ánh sáng nhè nhẹ từ cửa sổ chiếu vào, không quá chói mắt mà mang lại sự dễ chịu, yên tĩnh lạ kỳ.



Cơ thể hắn giờ đây đã không còn đau đớn như lúc trước, các v·ết t·hương dường như đã được chữa trị, và linh khí trong cơ thể cũng bắt đầu lưu chuyển trở lại, dù còn yếu ớt.

Thụ tâm vẫn còn vết nứt, nhưng đã mờ đi hơn rất nhiều so với lúc trước. Thở phào một cái, Mộc Chiến rất lo lắng khi trúng một kích của Tần Hạo, chỉ thêm một lần đánh trúng nữa thì …

Mộc Chiến nghĩ một chút, liền đảo mắt xung quanh nhận định tình huống, lúc này hắn mới nhận ra có một bóng dáng yểu điệu đang đứng bên cạnh. Nàng quay lưng về phía hắn, đôi tay nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng thay nước trong chậu, mỗi cử động đều toát lên vẻ thanh nhã. Mộc Chiến có chút ngỡ ngàng, nhưng không lâu sau hắn nhận ra nàng là ai.

“Ngươi tỉnh rồi?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. Người thiếu nữ xoay người lại, gương mặt tuyệt mỹ của Công Tôn Tuyết xuất hiện trước mắt hắn, như thể ánh trăng sáng giữa đêm đen.

“Sao lại là nàng…” Mộc Chiến khẽ cất tiếng, giọng nói còn hơi khàn do mệt mỏi.

“Thế nào? Không hào hứng sao?!” Công Tôn Tuyết đáp, âm thanh có chút trầm xuống nhưng không giấu nổi chút dịu dàng sâu trong. “Ta vẫn luôn đi theo ngươi từ sau khi chia tay tại hang động ấy..”

“Sao nàng lại đi theo ta?!” Mộc Chiến cũng dường như đoán được tâm ý của nàng, nhưng vẫn muốn hỏi.

“Hừ, nếu không thì tên khốn kiếp ngươi đã sớm c·hết rồi! Kể ta nghe xem ngươi và Tần Vũ đó lại như thế nào?! Một người trầm lặng như ngươi không thể vọng động như vậy?” Công Tôn Tuyết có chút tức giận nói, nàng ở cùng với Mộc Chiến một đoạn thời gian, nàng hiểu tính cách không thích phiền phức của hắn.

Nhưng lần này ở Hoàng Thành, Mộc Chiến hành xử như không giống chính mình lắm, nàng thật sự không hiểu.

Nhìn thấy Công Tôn Tuyết tức giận lên, khuôn mặt xinh đẹp có chút hồng hồng, khiến Mộc Chiến cảm thấy có chút ấm áp. Lúc đó cứ nghĩ sắp đi gặp Luân Trường Thiên lão ca theo một cách khác nữa chứ, thật may, nàng lại cứu mình một mạng.



Âm thầm ghi nhớ trong lòng, Mộc Chiến đáp:

“Ta cũng không rõ, tên Tần Vũ ấy chỉ là lần đầu tiên gặp, nhưng lại như có thâm thù đại hận vậy, không thể không g·iết c·hết đối phương!”

“Như ta cũng gặp cảm giác kì quái ấy khi gặp nàng, nhưng lại là cảm giác thân thuộc!” Mộc Chiến nói tiếp, hắn cũng không giấu gì Công Tôn Tuyết.

Lúc này, Công Tôn Tuyết dùng một ánh mắt quái lạ nhìn về phía Mộc Chiến:

“Đúng là rất lạ, ta khi nhìn vào tên Tần Vũ đó cũng có cảm giác gì đó rất căm ghét, lúc đầu cứ tưởng hắn là một đại ma đầu hay gì chứ? Còn ngươi, ta cũng có một chút thân thuộc, chúng ta trước đây quen nhau sao??”

“Cái gì, nàng cũng như vậy sao??” Mộc Chiến kinh nghi, không biết sao Công Tôn Tuyết lại có những cảm giác giống mình.

Công Tôn Tuyết gật gật đầu, Mộc Chiến ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Không biết tại sao nàng lại có những cảm giác giống mình chứ?



Nhưng nghĩ mãi không hiểu được tại sao lại có sự trùng hợp này, đành thở dài bỏ nó qua sau đầu.

“Dù thế nào, cảm tạ nàng ân cứu mạng, ân tình này Mộc Chiến ta nhớ kỹ!” Mộc Chiến sau một hồi suy nghĩ, tiến đến nắm lấy tay nàng, dù hắn vẫn còn suy yếu nhưng di chuyển một chút cũng không thành vấn đề.

Công Tôn Tuyết thấy bỗng dưng có luồng điện xẹt qua người, tay theo bản năng rụt lại một chút, rồi cũng thôi, để cho Mộc Chiến nắm.

Mộc Chiến cười haha trong lòng, nắm tay nàng chặt hơn.

Lúc này, Công Tôn Tuyết tay khác nhéo mũi của Mộc Chiến. “Vừa mới nhắc ngươi vạn sự cẩn thận thì lại gây ra chuyện náo động cỡ đó sao?! Sao lại không nhẫn nhịn?? Sao lại hành động theo cảm tính vậy chứ?!?”

Mộc Chiến xấu hổ gãi đầu một chút, nhưng hắn lại lắc lắc: “Đó không phải là cảm tính, đó là thiên tính!!”

“Nếu lần sau gặp lại loại người giống Tần Vũ, ta đều vẫn sẽ làm như thế, nhưng theo lời nàng, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn một chút!”

Công Tôn Tuyết thấy Mộc Chiến hắn nhận lỗi, trong lòng có chút thích thú. Nhưng rồi nàng lại hỏi: “Vậy bây giờ ngươi tính thế nào?!”

Mộc Chiến thở dài một chút, hắn bây giờ không thể trở về Sơn Vân Đế Quốc, nếu không sẽ bị sự t·ruy s·át của Tần gia. Dù là hắn và Tần Vũ đã xác nhận sinh tử chi chiến, nhưng Tần gia cần nghe lời một Mộc Chiến hắn sao.

Thấy Mộc Chiến trầm ngâm không nói, Công Tôn Tuyết lên tiếng: “Nếu không ngại, chia sẻ một chút cho ta về việc ngươi cần làm ở Nam Vực được không?”

“Nàng hỏi làm gì?”

“Giúp ngươi một chút không được hả, đồ khốn kiếp này!!” Công Tôn Tuyết chống nạnh tức giận một chút.

Mộc Chiến nghe Công Tôn Tuyết nói, trong lòng cảm động không thôi, nàng vì hắn mà làm quá nhiều rồi. Với tu vi của Công Tôn Tuyết, búng tay một cái đơn giản thì La gia của Vân Lam Thành chỉ còn là lịch sử.