Thấy nàng nhất quyết muốn biết, Mộc Chiến đành kể lại cố sự ở làng Mộng Linh Nhi cho nàng nghe.
Công Tôn Tuyết nghe xong cũng hiểu vấn đề, với người tự tôn cao như Mộc Chiến, hắn sẽ không nhờ ai giúp đỡ cho việc của mình cả.
An ủi một hồi, Mộc Chiến lắc tay ý bảo không sao, nhưng nghĩ nghĩ, Công Tôn Tuyết lại nói:
“Ta đã hiểu, nhưng Mộc Chiến, ngươi có thử nghĩ, thế giới võ đạo, cường giả vi tôn thực sự có ý nghĩa như thế nào không?!”
Mộc Chiến nghe nàng hỏi một câu liền ngẩn ngơ một phen, không phải đơn giản quá sao.
Thế giới võ đạo, cường giả vi tôn. Thực lực ai mạnh, nắm đấm ai lớn, thì mọi hành động người đó chính là quy tắc, là chân lý.
Ngươi cãi? Ta diệt sát ngươi!
Ngươi không phục? Ta không đánh cho ngươi phục, ta diệt sát ngươi!
Ngươi có ý kiến? Ta diệt sát ngươi!
Thế giới này không có đạo lý, đạo lý ở người mạnh hơn.
“Chính vì không có đạo lý, không chỉ ở riêng Vân Lam Thành hay Sơn Vân Đế Quốc, phong cách hành xử của cường giả ở thế giới này đều là như thế. Một lời không hợp liền chém g·iết nhau!”
“Vậy ý nàng là gì?!?” Mộc Chiến vẫn đang không hiểu ý của Công Tôn Tuyết là gì.
“Bất cứ nơi đâu, đều có những thế lực hành xử bá đạo không thường nhìn sắc mặt người khác, không để ý cảm xúc của ai cả! Chỉ bởi vì thế lực của bọn hắn mạnh hơn. Cô nương Mộng Linh Nhi của ngươi, cũng chỉ là một phần tử trong những vòng xoáy đó!”
“Mộng Linh Nhi của ngươi c·hết dưới tay tên La gia thiếu chủ gì đó, ngươi đã g·iết c·hết hắn, vậy coi như đã báo thù!” Công Tôn Tuyết nhìn thẳng vào Mộc Chiến.
“La gia hành xử không có đạo lý, là đáng diệt! Nhưng..” Đến lúc này, Công Tôn Tuyết ngập ngừng một chút, chú ý thần sắc của Mộc Chiến.
Mộc Chiến nghe từng câu chữ của nàng, một dòng suy nghĩ trong đầu hắn bỗng xẹt qua làm khí tức của hắn dần trở nên bất ổn, tóc hắn lúc xanh lúc đen, tròng mắt cũng như thế. Hơi thở trở nên dồn dập, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Khi khí tức sắp bạo nổ, Mộc Chiến lại ngất đi, đổ rạp người về phía Công Tôn Tuyết. Nàng thuận thế ôm chặt hắn vào lòng, thấy thần sắc của hắn tái nhợt, miệng còn rỉ ra máu, liền thủ thỉ vào tai hắn.
“Mộc Chiến, ta không phải là người nhân từ, nhưng ta không muốn ngươi làm người trái với bản tâm! Hảo hảo ngủ một giấc đi!”
Công Tôn Tuyết vuốt nhẹ đầu tóc của Mộc Chiến, sau đó đặt hắn xuống giường.
….
Trong không gian tâm thức, Mộc Chiến trôi dạt giữa hư vô, xung quanh chỉ còn là bóng tối vô tận. Cảm giác cô độc và bất lực như đang bóp nghẹt hắn. Tiếng cười lạnh vang lên từ khắp mọi phía, âm thanh của bao nỗi sợ hãi sâu kín nhất.
Không gian quanh hắn đột nhiên biến thành một biển máu đỏ ngầu, mịt mù như bị ác khí bao trùm. Giữa chốn đó, Mộc Chiến đứng đơn độc, toàn thân chìm trong một luồng tà khí khủng kh·iếp. Mặt đất rung chuyển, bầu trời rạn nứt, từng trận cuồng phong xoáy lên, thổi qua không gian đầy hắc ám.
Một giọng nói ma mị vang lên từ bóng tối sâu thẳm, kéo dài, u ám và đầy ác ý. Nó thì thầm vào tai hắn như một lời nguyền: “Giết… g·iết… g·iết…”
Giọng nói này không ngừng vọng lại, như tiếng trống trận gầm vang trong tâm trí. Lời thúc giục lạnh lùng, tàn nhẫn, thâm sâu đến đáng sợ. Mỗi tiếng “g·iết” vang lên, cơ thể hắn lại dấy lên một cơn khát máu mãnh liệt hơn. Đôi mắt Mộc Chiến đỏ rực như máu, tay hắn run lên bạo liệt, lửa giận trong lòng hắn như dâng trào, không thể kiểm soát.
“Giết đi! Giết hết bọn chúng! Tất cả đều là địch nhân của ngươi!” Tiếng nói càng lúc càng lớn, không còn là thì thầm mà giờ đã thành tiếng thét vang vọng.
Mộc Chiến lúc này như một ác quỷ từ địa ngục trỗi dậy. Hắn đứng giữa biển máu, toàn thân bao phủ bởi sát khí ngút trời. Làn khói đen bốc lên từ cơ thể hắn, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, đôi mắt lóe lên tia tàn nhẫn. Móng tay hắn dài ra, đen kịt như vuốt của dã thú, sẵn sàng xé toạc mọi sinh linh cản đường.
“Giết… g·iết… g·iết hết chúng!” Tiếng hét trong tâm ma ngày càng dữ dội. Từ sâu trong lòng, sát niệm bốc lên mạnh mẽ, như sóng triều cuồn cuộn không thể ngăn cản.
Tay hắn giơ cao, từng đợt khí đen từ lòng bàn tay trào ra, cuồn cuộn như dòng sông hắc ám. Hắn nhìn thấy bóng dáng những kẻ đã từng muốn g·iết c·hết hắn, hắn thấy những kẻ đã g·iết Mộng Linh Nhi, hắn thấy La Hình, hắn thấy Lưu lão, hắn thấy những tên Hắc Thủ Bang, hắn thấy Thanh Mộc đạo nhân, hắn thấy những tên hắc y nhân, hắn thấy Tần Vũ.
Hắn gầm thét! Tất cả đều phải c·hết! Chỉ có máu và mạng sống của bọn chúng mới có thể xoa dịu được cơn cuồng loạn trong lòng hắn.
“Giết! Tất cả sẽ phải quỳ xuống dưới chân ngươi!” Giọng nói ác ma cười vang, ngập tràn điên cuồng.
“Đúng! Đúng vậy! Khặc Khặc, tại sao phải thương hại, tại sao phải nhân từ, bọn chúng là người đã g·iết Linh Nhi của ta!!”
Mộc Chiến gầm lên một tiếng dữ dội, thân thể hắn bộc phát luồng tà khí mãnh liệt, khiến mọi thứ xung quanh vỡ vụn, chìm vào hỗn loạn. Bóng tối trong tâm thức hắn bao trùm, nuốt chửng mọi lý trí, để lại một kẻ khát máu, tàn nhẫn, không còn chút nhân tính nào.
Nhưng giữa cơn điên loạn ấy, một tia sáng nhỏ bé, yếu ớt từ sâu trong tâm thức của Mộc Chiến lóe lên. Một chút tỉnh táo còn sót lại. Như ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, tia sáng ấy dần dần lan tỏa, chống lại bóng tối u ám, kéo hắn ra khỏi vực sâu của sát khí và tà niệm…
Trong tia sáng ấy, vang lên những giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp. Từng lời như làn gió xuân mềm mại, len lỏi qua lớp màn sát khí cuồng loạn đang giam hãm hắn.
“Cổ thụ, ngươi đừng như thế,..” Giọng nói ấy dịu dàng, nhẹ nhàng như một hơi thở từ nơi xa xăm, nhưng lại mang theo sức mạnh xua tan tà niệm đang bao phủ.
“Dao Hi Nguyệt?!” Mộc Chiến thanh tỉnh một chút.
“Ca, không sao mà…” Một giọng nói khác vang lên, thanh âm nhẹ nhàng, thoảng qua như gió mát giữa trưa hè.
“Linh Nhi?!”
“Ta tin ngươi, Mộc Chiến..” Cuối cùng, một giọng nói uyển chuyển nhưng đầy vẻ quan tâm.
“Tuyết nhi?!”
Ba thanh âm dịu dàng mà Mộc Chiến khắc ghi trong tâm như những dòng suối mát, xua tan đi cơn khát máu cuồng loạn đang dâng trào trong lòng hắn. Mộc Chiến dần nhận ra rằng bản thân không chỉ tồn tại để g·iết chóc. Bên cạnh hắn vẫn còn những người quan trọng, những người đã đặt niềm tin vào hắn, chờ đợi hắn trở về từ vực sâu của thù hận.
Ánh sáng từ giọng nói của ba nữ nhân dần dần lan tỏa, xua tan hắc ám, kéo Mộc Chiến ra khỏi vực thẳm tâm ma. Tâm trí hắn như được rửa sạch, đôi mắt đang đỏ ngầu bỗng dịu lại, từ từ khép lại, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng.
“Địch nhân không hẳn là địch nhân, bằng hữu chưa chắc là bằng hữu..”
Thụ tâm của Mộc Chiến bất ngờ đập dữ dội, toả ra một luồng khí thanh nhàn, chiếu rọi khắp không gian tâm hồn. Hắn đứng dậy, đối diện với tâm ma của chính mình. Cùng với sự lĩnh ngộ này, hắn như nhận ra bản chất của tu luyện không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự cân bằng giữa tâm và hồn..