Thần Thụ Chí Tôn

Chương 88: Vô Niệm Chi Ý Cảnh



Chương 88: Vô Niệm Chi Ý Cảnh

Một ngày, năm ngày, mười ngày cuối cùng Mộc Chiến cũng dần tỉnh lại.

Linh khí trong thiên địa bỗng nhiên hội tụ thành một vòng xoáy linh lực khổng lồ tràn vào Mộc Chiến, khiến hắn đột nhiên cảm thấy một nguồn linh lực cuồn cuộn tràn ngập trong thụ tâm, các lá trong tâm hồn hắn rung động mãnh liệt, phục hồi hoàn toàn sáu mươi lăm chiếc lá của hắn, bên cạnh đó còn tăng lên thêm mười lăm chiếc lá nữa.

Giờ trong thụ tâm của hắn, đã có tám mươi chiếc lá, gần đạt đến đỉnh phong Dung Huyết Cảnh rồi.

Nhưng không chỉ là sự gia tăng về lượng lá, mà từ sâu trong tâm trí hắn, một luồng sáng mới mẻ bừng lên.

Mộc Chiến sau khi thoát khỏi tâm ma không chỉ cảm nhận được sự thăng hoa trong tu vi, mà còn lĩnh ngộ một ý cảnh mới mang tính chất chữa lành và giải thoát - Vô Niệm Chi Ý Cảnh.

Vô Niệm Chi Ý Cảnh là trạng thái tinh thần mà người tu luyện đạt được khi hoàn toàn giải thoát khỏi sự ràng buộc của tâm trí, không còn bị chi phối bởi những cảm xúc tiêu cực như hận thù, tham vọng hay sự sợ hãi.

Trong khoảnh khắc đối diện với tâm ma, Mộc Chiến đã trải qua sự đấu tranh khốc liệt giữa ánh sáng và bóng tối trong tâm hồn mình.

Khi hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng từ Dao Hi Nguyệt, Mộng Linh Nhi và Công Tôn Tuyết, và cả lời nói cuối cùng của Luân Trường Thiên, những lời nói ấy như một sợi dây cứu rỗi, kéo hắn ra khỏi vực thẳm vô hình của tâm ma.

Vô Niệm Chi Ý Cảnh không chỉ giúp Mộc Chiến thanh tẩy tâm hồn, mà còn mang lại cho hắn sự bình thản và tỉnh táo vô cùng.



Hắn học được cách nhìn nhận mọi sự việc một cách tĩnh lặng, không bị dao động bởi cảm xúc hay dục vọng.

Sự tĩnh lặng ấy không phải là sự vô tâm, mà là trạng thái siêu việt, nơi mọi suy nghĩ và hành động đều được dẫn dắt bởi lý trí.

Cùng với ý cảnh này, Mộc Chiến giờ đây có thể chống lại những cơn bão tâm lý, những sự ám ảnh từ nội tâm và những đòn t·ấn c·ông tinh thần từ địch nhân.

Hắn có thể trở nên vững vàng như núi cao trước mọi biến động, đồng thời dễ dàng cảm nhận được sự bất ổn trong người khác, từ đó tìm ra cách khai thác điểm yếu của họ.

Trong Vô Niệm Chi Ý Cảnh, Mộc Chiến như đã vượt qua một ngưỡng cửa mới trên con đường tu luyện, giúp hắn không chỉ mạnh mẽ về tu vi mà còn có khả năng kiểm soát tâm trí và cảm xúc của mình một cách tuyệt đối.

Linh hồn hồn lực hắn lúc này cũng đã đột phá lên tam giai trung kì, thậm chí còn luôn được Vô Niệm Chi Ý Cảnh ôn dưỡng liên tục.

Vô Niệm Chi Ý Cảnh, không có cảnh giới, nó là Ý Cảnh của linh hồn, do chính Mộc Chiến tự ngộ ra, không phải từ việc cảm ngộ Ý Cảnh của thiên địa mà thành.

Bỗng, Mộc Chiến nhíu lông mi một chút, hắn cảm giác có thứ gì đó chọt chọt vào mặt của mình, liền từ từ hé mở mắt ra.

Đập vào mắt hắn, vẫn là nàng, Công Tôn Tuyết, gương mặt nàng vẫn mang một vẻ đẹp thanh thoát như băng tuyết ngàn năm, trắng nõn không tì vết, đôi mắt tựa như hồ nước lạnh lẽo nơi băng nguyên, sâu thẳm mà trong suốt, phản chiếu những điều tinh tế nhất trong lòng người đối diện.



Nhưng ánh mắt nàng khi nhìn Mộc Chiến không phải là ánh mắt lạnh lẽo của một người xa cách, mà ẩn chứa đầy sự quan tâm nhẹ nhàng, dịu dàng.

Nhận thấy sự khác biệt từ khí tức của Mộc Chiến, nàng khẽ thốt lên “Ngươi… đã đột phá?” Nàng không thể hiểu nổi rằng chỉ mấy câu nói của nàng, có thể khiến tên này lại đột phá.

Hơn nữa, nàng ẩn ẩn cảm giác, Mộc Chiến dường như đã thay đổi gì đó, trở nên rất thâm sâu và khó lường. Khí tức của hắn bộc phát ra, nhưng lại tĩnh lặng như mặt hồ không sóng, ánh mắt xanh lục sâu thẳm như rừng rậm.

Khi Mộc Chiến vừa thấy Công Tôn Tuyết chọt chọt vào mặt mình rồi kinh hô một tiếng, theo bản năng rụt tay lại, thì hắn không ngần ngại nắm chặt lấy, kéo nàng vào trong người hắn ôm thật chặt.

Công Tôn Tuyết bất ngờ lần hai, không kịp phản ứng gì, bị động tác của Mộc Chiến kéo gọn nằm vào trong lồng ngực của hắn.

Lúc này, Công Tôn Tuyết như quên mất mình là cường giả Bán Nguyên Thần, một thân tu vi mất hết, không vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay Mộc Chiến.

Mộc Chiến vuốt nhẹ mái tóc của nàng, thủ thỉ vào tai: “Tuyết nhi, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng..”

Công Tôn Tuyết mặt vẫn đỏ ửng khi Mộc Chiến ôm, nhưng nghe lời nói của hắn, nàng cười mỉm một chút, nằm yên trong lòng của hắn.

…..



Sau một hồi lâu, Công Tôn Tuyết cũng rời tay Mộc Chiến. “Được rồi, ăn cái này vào đi!”

Công Tôn Tuyết đưa cho Mộc Chiến một bát cháo b·ốc k·hói nghi ngút. Mùi thơm của dược thảo thanh khiết lan tỏa khắp căn phòng, hòa quyện cùng khí tức dịu dàng của Công Tôn Tuyết.

“Hừ, tiện nghi cho ngươi! Chưa có ai được ăn cháo ta nấu đâu!”

Mộc Chiến nhận lấy bát cháo, trong này không chỉ là những dược thảo quý hiếm tam giai, tứ giai có thể hồi phục sinh lực một cách mạnh mẽ, mà là chất chứa bao nhiêu tâm ý của Công Tôn Tuyết.

Hắn cảm động, đưa tay múc một muỗng cháo. Nhưng khi ăn một miếng cháo đầu tiên, mặt hắn liền biến sắc một cách dữ dội. Lông mày hắn nhíu chặt lại, nhìn về Công Tôn Tuyết kì quái một chút.

Công Tôn Tuyết thấy mặt hắn không đúng, liền hỏi. “Ngươi làm sao?”

Mộc Chiến không đáp, chỉ đưa bát cháo cho nàng. Công Tôn Tuyết thấy thế, múc một muỗng ném thử. Sau đó, mặt nàng cũng biến sắc giống Mộc Chiến.

“Mặn..mặn kinh khủng!” Công Tôn Tuyết đỏ ứng mặt, nhớ ra mình đưa nhầm lọ muối vào trong bát cháo.

Mộc Chiến thấy nàng như vậy, liền cười haha không thôi, nhưng hắn không ngần ngại chộp lấy bát cháo trong tay nàng húp sạch không chừa lại chút gì.

“Ngươi…” Công Tôn Tuyết kinh ngạc, bát cháo mặn đến mức Bán Nguyên Thần như nàng cũng không chịu nổi đấy, sao hắn vẫn có thể ăn.

“Đây là tình cảm nàng dành cho ta, dù nó là nhất phẩm tinh hoa hay mặn như biển cả, ta đều sẽ ăn nó!!” Mộc Chiến nhìn thẳng vào Công Tôn Tuyết nói chắc nịch.

Công Tôn Tuyết thấy vậy mặt lại càng đỏ hơn, nhưng phần nhiều là cảm động. Nàng xấu hổ quay lưng: “Lần sau ta sẽ cố gắng hơn…”