Một ngày sau khi Mộc Chiến đã hoàn toàn bình phục, Công Tôn Tuyết vang lên câu nói quen thuộc:
“Ngươi giờ có ý định thế nào?!”
Câu hỏi này, thật ra hàm chứa một chút mong muốn của nàng, có lẽ lần này, mong muốn đó của nàng sẽ được thực hiện.
“Ta có thể làm thế nào được nữa, đành làm phiền Băng Tuyết Các của nàng vậy!”
Mộc Chiến nhún nhún vai đáp, cô nàng này năm lần bảy lượt muốn hắn theo nàng về Băng Tuyết Các, nhưng hắn không có sự chán ghét nào, Công Tôn Tuyết cũng chỉ vì lo lắng cho hắn mà thôi, làm sao hắn nỡ ghét được đây.
“Khanh khách..” Công Tôn Tuyết cất tiếng cười như chuông bạc, hài lòng khi nghe câu trả lời của Mộc Chiến.
“Rất tốt, ta rất hài lòng. Nhưng để thuận tiện, ngươi sẽ tiến vào Băng Tuyết Các với tư cách là đồ đệ của ta!” Công Tôn Tuyết cười càng rạng rỡ hơn, như sắp đạt được ý định của mình.
“Đồ đệ? Nàng thật sự muốn ta làm đồ đệ của nàng sao, Tuyết nhi??” Mộc Chiến nghe vậy hơi ngớ người một chút, rồi lấy hai tay nhéo nhéo vào hai cái má mềm mại như bông của nàng.
Công Tôn Tuyết đỏ mặt một chút, nhéo nhéo lại mặt của hắn. “Đó chỉ là công khai bên ngoài cho ngươi dễ chịu một chút thôi! Đồ đệ của Băng Tuyết Các Các chủ địa vị không thấp đâu.”
“Chứ ai nào dám chỉ dạy đồ đệ như ngươi chứ!!”
Mộc Chiến trong lòng cười khổ không thôi, không nghĩ đường đường là Thiên Mệnh Nguyên Chủng như hắn, lại sắp trở thành Chạn Vương huyền thoại trong truyền thuyết. Aiz, cũng đành chỉ trích tại số mệnh mà thôi.
“Vậy ta có sư huynh, sư tỷ gì không?!”
“Ta mới chỉ hai lăm tuổi, lấy đâu ra đồ đệ chứ, đồ khốn kiếp này!!” Công Tôn Tuyết nhéo má Mộc Chiến, khẽ quát.
“Hắc hắc, được được, ta biết rồi!”
Mộc Chiến cười làm lành một tiếng, Công Tôn Tuyết hừ nhẹ rồi quay người: “Đi thôi!”
Mộc Chiến kéo tay nàng lại, Công Tôn Tuyết quay đầu. “Lại có chuyện gì?”
Mộc Chiến không đáp, chỉ huy động thụ tâm, xuất hiện một đoàn hoả diễm trong tay, là Phệ Sinh Mộc Diễm.
Nhưng trong hoả diễm lúc này lại có một nguyên chủng dị thuộc tính khác thường, với mây đen bao bọc xung bởi những cơn cuồng phong.
“Đây.. đây là..” Công Tôn Tuyết cả kinh, nàng dường đoán được đây là gì.
“Top hai mươi dị thuộc tính bảng, Hắc Vân Phong Bạo, ta lấy được sau khi g·iết c·hết Tần Vũ.” Mộc Chiến cười cười nhìn nàng nói.
“Ngươi làm sao lấy được?!” Công Tôn Tuyết ngạc nhiên.
“Khả năng của Phệ Sinh Mộc Diễm, đây cũng là ta tình cờ mới biết được. Hoả diễm của ta sau khi thôn phệ sinh cơ của chủ nhân dị thuộc tính, nguyên chủng của dị thuộc tính đó sẽ được thu vào trong Phệ Sinh Mộc Diễm” Mộc Chiến cũng khá kinh ngạc khi biết được khả năng của Phệ Sinh Mộc Diễm.
“Thật nghịch thiên..” Công Tôn Tuyết thì thào, nếu nói như vậy …
“Đừng nghĩ nhiều, cùng lắm chứa được một nguyên chủng thôi, nếu nhiều hơn hai loại vào trong, thì hoả diễm này sẽ nổ tung mất!!”
Mộc Chiến sao không biết nàng nghĩ gì, hắn cũng từng nghĩ rằng nếu có thể thôn phệ hết nguyên chủng của dị thuộc tính thì nghịch thiên đến mức nào chứ.
Đáng tiếc, chỉ riêng nguyên chủng Hắc Vân Phong Bạo vào trong Phệ Sinh Mộc Diễm, hắn đã cảm giác quá tải rồi. Nếu thêm một loại nữa, cho dù là ngoài top năm mươi dị thuộc tính bảng, Phệ Sinh Mộc Diễm cũng sẽ nổ tan tác.
Công Tôn Tuyết nghe vậy cũng tiếc nuối một chút, nhưng cũng thở phào một hơi. Thứ nghịch thiên vậy mà bị lộ ra, Mộc Chiến có thể nào còn sống được cơ chứ.
Song, Mộc Chiến đưa nguyên chủng Hắc Vân Phong Bạo vào tay nàng. Nàng bất ngờ, hắn đây ý là…
“Ngươi có ý gì?!”
“Tuyết nhi, đơn giản vậy mà nàng cũng hỏi sao, tất nhiên ta giao nó cho nàng rồi!” Mộc Chiến hơi quái quái nhìn nàng một chút. “Dù nàng không phải Ám Phong thuộc tính, nhưng với thực lực của mình, ta nghĩ nàng sẽ dễ dàng trao đổi một loại Dị Băng phù hợp với mình.”
Công Tôn Tuyết vẫn hơi sững sờ trước ý định của Mộc Chiến.
“Sao ngươi không để dành lại cho bản thân, sau này kiếm một loại Dị Mộc nào đó?”
Nàng biết Mộc Chiến có khả năng luyện hoá tất cả bảo vật Mộc hệ, kể cả là bao nhiêu Dị Mộc. Nếu như dùng Hắc Vân Phong Bạo để đổi một loại Dị Mộc nào đó, thực lực hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Mộc Chiến nghe vậy, liền nhìn thẳng mắt nàng, thâm tình nói: “Nàng đối với ta quan trọng hơn cả Dị Thuộc Tính, nếu như một loại Dị Băng có thể tăng thêm khả năng an toàn cho nàng, ta sẵn sàng đánh đổi!!”
“Mộc Chiến..” Công Tôn Tuyết cảm động đến mức ngấn lệ hai mắt, nàng không chỉ cảm động về việc hắn đưa cho nàng dị thuộc tính, còn tiết lộ khả năng của Phệ Sinh Mộc Diễm.
Cho dù chỉ thôn phệ nguyên chủng của một loại dị thuộc tính, đó cũng là rất nghịch thiên lắm rồi.
Mộc Chiến đưa nguyên chủng vào tay nàng, nắm chặt lại, nghiêm mặt kiên quyết : “Nếu nàng không nhận lấy, ta không thể về Băng Tuyết Các với nàng!!”
“…” Công Tôn Tuyết còn biết nói gì nữa, nắm chặt nguyên chủng trong tay, ôm chặt Mộc Chiến, nhướng chân hôn lên môi hắn.
Xoẹt.
Mộc Chiến hoá đá trong giây lát, tình huống gì thế? Ta chưa chuẩn bị tinh thần a.
Chuyện… chuyện gì xảy ra thế này. Dù hắn có là Bất Tử Thụ - Thần Thụ Biến Dị, là Thiên Mệnh Nguyên Chủng tồn tại sánh ngang thiên địa, hắn cũng không đỡ được tình cảnh trước mắt này. Đây là lần đầu hắn hôn nữ nhân đấy.
Công Tôn Tuyết mặc kệ hắn như thế nào vẫn ôm chặt hôn lấy môi hắn. Hơi ấm từ nụ hôn ấy lan tỏa khắp cơ thể, hơi thở của nàng phảng phất hương thơm của hoa băng, nhẹ nhàng và quyến rũ.
Mộc Chiến cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh, những cảm xúc trong lòng như bùng nổ. Thụ tâm của hắn rung lên dữ dội, như sắp có đột phá mới.
Khi nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, Mộc Chiến cảm nhận được vị ngọt ngào từ môi nàng, như mật ngọt hòa quyện với hương vị của băng tuyết.
Hắn nhắm mắt lại, ôm chặt lại Công Tôn Tuyết, đắm chìm trong khoảnh khắc kỳ diệu này.
Công Tôn Tuyết khẽ mở môi, và một cái lưỡi tinh tế, mềm mại của nàng lướt qua bờ môi Mộc Chiến, tạo nên cảm giác vừa ngọt ngào vừa kích thích.
Mộc Chiến không kịp phản ứng, cơ thể hắn như bị cuốn hút bởi làn sóng tình cảm dâng trào. Hắn đáp lại, đôi lưỡi bắt đầu giao hòa, như hai con sóng vỗ về nhau trong đại dương bao la. Sự chạm trán giữa hai lưỡi trở nên mạnh mẽ, thể hiện một sự kết nối sâu sắc hơn cả.
Hơi thở của họ hòa quyện, mang theo hương vị ngọt ngào như mật hoa. Thế giới xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ, cùng hai tiếng tim đập vang vọng trong lòng.