Thần Thụ Chí Tôn

Chương 90: Băng Tuyết Các



Chương 90: Băng Tuyết Các

Khi cả hai dần dần lún sâu vào nụ hôn, Công Tôn Tuyết khẽ rút lưỡi về, tạo nên một sự tách biệt ngắn ngủi, như một sự khơi gợi đầy bí ẩn.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại hôn mạnh mẽ hơn, lưỡi nàng quấn lấy lưỡi hắn, như hai con rồng quấn lấy nhau trong điệu múa mĩ miều.

Cảm giác đó như đánh thức tất cả các giác quan trong hắn, tạo nên một cuộc chiến của sự say mê và cuồng nhiệt.

Mỗi lần lưỡi họ chạm nhau, Mộc Chiến cảm nhận được sự hòa quyện giữa hai tâm hồn, một kết nối vô hình nhưng mạnh mẽ.

Hơi ấm từ cơ thể nàng lan tỏa trong lòng hắn, xua tan đi mọi lạnh lẽo, khiến cho những lo lắng, nỗi sợ hãi trong hắn như tan biến giữa không khí ngọt ngào của tình yêu.

Cuối cùng, khi nụ hôn kết thúc, họ ngẩn người nhìn nhau. Mộc Chiến như lạc giữa những cảm xúc rối ren, nhưng đồng thời cũng tràn đầy hạnh phúc.

Công Tôn Tuyết mỉm cười, ánh mắt nàng như ánh sáng lấp lánh giữa màn đêm, để lại trong lòng hắn một cảm giác ấm áp khó tả.

Mộc Chiến vuốt ve tóc nàng: “Không nghĩ Tuyết nhi của ta lại có một mặt cuồng nhiệt đến như vậy!”

Công Tôn Tuyết lúc này mặt đã đỏ như trái gấc, quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói:

“Ta chỉ như vậy với mình ngươi thôi..”

Không khí giữa hai người trở nên ngượng ngùng nhưng cũng mang theo sự gần gũi kỳ lạ.

“Khụ khụ, đi thôi nhỉ?” Mộc Chiến ho nhẹ phá vỡ sự ngượng ngùng này một chút, sau đó đề nghị một chút.

“Ừmmm..” Công Tôn Tuyết khẽ gật đầu, không nói tiếp gì nữa, sau đó nắm tay Mộc Chiến lao nhanh phương Bắc.

…..



Tốc độ của một Bán Nguyên Thần là không thể đo lường được, so với Linh Anh Cảnh chênh lệch rất nhiều.

Công Tôn Tuyết cũng đã hồi phục thương thế hơn sáu thành, cho nên tốc độ bay của nàng không thua kém lúc đỉnh phong tí nào.

Không quá năm ngày, Mộc Chiến được Công Tôn Tuyết đưa đến Bắc Vực, nơi toạ lạc của Băng Tuyết Các.

Từ xa, vùng trời phía Bắc dần dần chuyển sang một sắc trắng tinh khiết, bầu trời xanh thẫm nổi bật giữa không gian bao la lạnh giá.

Vù vù…

Gió thổi qua, mang theo từng cơn rét buốt, cuộn tròn trong không trung những dải tuyết phủ, tạo thành những vệt mờ trắng bạc trải dài như tơ lụa trên bầu trời.

Lúc mới bước vào Bắc Vực, hai bên con đường là những dãy núi cao chót vót, đỉnh núi chìm trong mây trắng, tuyết phủ dày đặc tựa một tấm màn ngọc tinh khiết bao trùm lên thiên địa.

Rừng thông xanh biếc hiếm hoi đứng vững giữa giá lạnh, cành lá như ngọc bích đọng sương, tuyết rơi nhẹ nhàng trên từng cành cây, khiến cảnh sắc trở nên vừa hùng vĩ vừa thanh thoát.

Qua những khe núi hẹp, con đường càng trở nên gập ghềnh và quanh co.

Mộc Chiến theo sau Công Tôn Tuyết, bước qua những hồ nước đóng băng lấp lánh như gương, phản chiếu bầu trời cao vời vợi.

Mỗi bước đi, gió rét càng thêm cắt da, nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp hùng vĩ của Bắc Vực. Trên mặt hồ, từng mảng băng trong suốt, bên dưới là những đường vân kỳ lạ như thể thiên nhiên tự tay khắc họa lên.

Phía xa, một tòa thành bằng băng khổng lồ hiện ra giữa biển tuyết trắng. Băng Tuyết Các cao sừng sững, tựa như một pháo đài được đục đẽo từ băng nguyên thủy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Các cột trụ bằng băng vươn cao, bao phủ quanh làn sương lạnh mờ ảo, tạo ra cảm giác vừa thần bí vừa tôn nghiêm.

Mộc Chiến bước chân vào Băng Tuyết Các, tòa cung điện băng giá tĩnh mịch hiện ra trước mắt, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh nhưng đầy sự cô độc và lạnh lẽo.

Ngay khi hắn vừa đặt chân vào bên trong, không khí lạnh buốt hơn hẳn, từng cơn gió thổi qua như lưỡi dao sắc bén lướt qua làn da, nhưng Mộc Chiến không hề cảm thấy bất ổn, chỉ có ánh mắt thâm trầm nhìn ngắm khung cảnh kỳ vĩ của tòa điện.



Cánh cửa chính làm từ băng trong suốt, cao ngút ngàn, khẽ kẽo kẹt mở ra trước sự hiện diện của Công Tôn Tuyết.

Ánh sáng mờ ảo từ các tinh thể băng tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lam, soi rọi khắp không gian rộng lớn bên trong.

Những dãy cột bằng băng vươn cao lên tận đỉnh, như những chiếc tháp lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ của thiên địa.

Mỗi cột băng đều được chạm khắc tỉ mỉ với những hoa văn phức tạp, tựa như một bức họa khắc lên vĩnh viễn không bao giờ phai mờ.

Dưới chân hắn là một con đường trải dài bằng băng phẳng lì, sáng bóng, phản chiếu hình ảnh của hắn và Công Tôn Tuyết đang bước đi.

Mỗi bước chân vang lên tiếng lộp cộp nhè nhẹ, cộng hưởng với sự yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng hơi thở.

Phía xa xa, trung tâm của đại điện, một ngai băng lớn ngự trị giữa không gian, lạnh lẽo và cao quý. Băng tuyết phủ kín xung quanh, như một tấm thảm trắng bao trùm mọi thứ.

Những mảng băng tinh khiết óng ánh, tựa như hàng vạn viên ngọc quý giá xếp lại, phản chiếu ánh sáng lung linh huyền ảo, khiến cả đại điện như được bao phủ trong một lớp ánh sáng băng giá.

Từ những ô cửa sổ lớn bằng băng, ánh sáng yếu ớt của trời Bắc chiếu rọi vào, tạo nên những tia sáng bạc vắt ngang qua không gian, phủ lên mọi thứ một vẻ đẹp tinh khiết, nhưng cũng đầy lãnh đạm.

Những tượng băng hình rồng phượng đứng canh gác hai bên lối đi, mỗi một chi tiết đều được tạc thủ công vô cùng tinh tế, thể hiện rõ sự uy nghi của Băng Tuyết Các.

“Hoàng tráng thật..”

Mộc Chiến cảm nhận rõ sự tĩnh mịch, nhưng không hề có cảm giác áp lực. Ngược lại, sự tĩnh lặng này làm hắn thoải mái, tựa như một cõi riêng biệt, tách khỏi thế tục.

Hít một hơi thật sâu, Mộc Chiến cảm thán, đây là nơi bắt đầu truyền kỳ của Chạn Vương huyền thoại sao.



….

Khi Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết vừa bước chân vào trong đại sảnh của Băng Tuyết Các, từng luồng khí lạnh lập tức cuộn trào, kèm theo những bóng người từ khắp nơi xuất hiện.

Các trưởng lão và chấp sự của Băng Tuyết Các đều là những tu sĩ có tu vi thâm hậu, mỗi người đều toát lên một cỗ uy áp cường đại, đủ để làm những kẻ yếu thế phải khuất phục.

Các vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, đôi mắt thâm trầm như băng, tiến lên phía trước, cúi mình kính cẩn:

“Tham kiến Các chủ!”

Những chấp sự khác cũng nhanh chóng cúi đầu cung kính, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Công Tôn Tuyết, bởi nàng là hiện thân của sự quyền uy, lạnh lùng và cao cao tại thượng.

Công Tôn Tuyết chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, uyển chuyển nhìn qua từng người.

“Miễn lễ.” Nàng cất giọng thanh thoát nhưng đầy uy nghi.

Sau đó, nàng khẽ liếc nhìn Mộc Chiến, nhẹ nhàng đưa tay giới thiệu, ánh mắt đầy tự hào nhưng không kém phần kín đáo:

“Đây là Mộc Chiến, từ hôm nay hắn chính là đồ đệ của ta.”

Toàn trường im phăng phắc. Các trưởng lão và chấp sự thoáng chốc đều kinh ngạc, ánh mắt không giấu nổi sự ngỡ ngàng.

Một thiên tài như Công Tôn Tuyết, từ trước đến nay luôn lãnh đạm, chưa từng nhận bất kỳ ai làm đệ tử, nay lại phá lệ thu nhận một thiếu niên trông có vẻ tầm thường. Điều này khiến mọi người xôn xao, nhiều ánh mắt tò mò, dò xét nhìn về phía Mộc Chiến.

Vị trưởng lão dẫn đầu cung kính nói:

“Bái kiến thiếu chủ!”

Những chấp sự và trưởng lão khác cũng đồng loạt cúi mình bái lạy, sự kính trọng hiện rõ trên nét mặt, nhưng đâu đó còn có chút bối rối chưa hoàn toàn tiêu tán.

Mộc Chiến quan sát, những trưởng lão, chấp sự này thật sự kính cẩn Công Tôn Tuyết từ nội tâm.

Trong lòng hắn, lại cảm thán một chút, hình tượng thiếu nữ hay xấu hổ trước mặt hắn giờ đã biến đổi thành một nữ cường giả cao cao tại thượng, không một ai dám lãnh đạm.

Hoá ra, đúng như nàng nói, chỉ có khi trước mặt hắn, nàng mới như thế…