Mộc Chiến dù được gọi một tiếng thiếu chủ, nhưng hắn cũng không có lãnh đạm, người kính ta một thước, ta kính ngươi mười trượng:
“Chư vị trưởng lão, chấp sự tốt, ta là Mộc Chiến, xin được nhận sự giúp đỡ từ chư vị.”
Các vị trưởng lão và chấp sự thấy Mộc Chiến hoà nhã, lễ nghi có thừa cũng âm thầm gật đầu tán thưởng, không vì là thiếu chủ mà tự cao.
Một vị trưởng lão có mái tóc bạc trắng nhưng thân thể cường tráng, đôi mắt lạnh băng, tiến lên phía trước một bước, đôi mày hơi nhíu lại, giọng nói trầm hùng vang lên:
“Các chủ, nếu thiếu niên này là đồ đệ của người, ắt hẳn không phải là kẻ tầm thường. Nhưng Băng Tuyết Các không thể dễ dàng thu nhận một đệ tử chỉ bằng vài lời giới thiệu. Nhất là vị trí thiếu chủ của Băng Tuyết Các.”
Vị trưởng lão vừa mới lên tiếng là Đại Trưởng Lão của Băng Tuyết Các, Hàn Thương, tu vi Linh Anh Cảnh hậu kỳ.
Do hắn có tu vi không kém Công Tôn Tuyết trước đây, nên cũng không e ngại nàng như những người khác.
“Ồ, vậy Đại Trưởng Lão muốn thế nào?” Công Tôn Tuyết lãnh đạm nói một tiếng, khí tức trên người toả ra mạnh mẽ khiến chúng trưởng lão áp lực không thôi.
Đến cả Đại Trưởng Lão Hàn Thương do đứng đầu nên chịu áp lực nhiều nhất, sắc mặt hắn hơi tái:
“Bán Nguyên Thần, Các chủ ngươi đã mở ra Thần Phủ?!?”
Lời nói của Hàn Thương Đại Trưởng Lão gây sửng sốt cho toàn bộ trưởng lão và chấp sự ở đây.
“Bán Nguyên Thần?!?”
“Cái gì, Các chủ sắp đạt đến cảnh giới truyền thuyết kia sao!”
“Cuối cùng Băng Tuyết Các chúng ta cũng có một Nguyên Thần Cảnh toạ trấn rồi!”
Băng Tuyết Các chúng trưởng lão, có người hoan hỉ, có người âm trầm, trong đó âm trầm nhất không ai khác là Đại Trưởng Lão Hàn Thương.
Hắn cũng đã nhòm ngó vị trí Các chủ này từ lâu, nhưng do thiên phú của Công Tôn Tuyết quá kinh khủng, chưa đến ba mươi nàng đã có tu vi không kém hắn.
Bây giờ lại khai mở Thần Phủ, chỉ cần tập trung tu luyện là có thể đột phá đến Nguyên Thần Cảnh, trở thành tồn tại chí cao vô thượng của Thiên Võ Đại Lục, cũng là cảnh giới mà Hàn Thương hắn ngày đêm mong nhớ.
Hơn nữa, Hàn Ngạo Thiên con hắn, đối với Các chủ thầm thương trộm mến từ lâu, nhưng do thiên phú quá chênh lệch với nàng, nên đã hơn ba mươi tuổi mới chỉ là Hoá Đan Cảnh sơ kỳ.
Này so với người bình thường, thiên phú này coi như là đỉnh cấp. Hoá Đan Cảnh có thể có tuổi thọ lên đến hơn năm trăm tuổi, Hàn Ngạo Thiên chỉ mới ba mươi tuổi đã đạt đến, không thể không gọi một tiếng thiên tài.
Trừ Công Tôn Tuyết, không ai có thiên phú đáng sợ như nàng, mười lăm tuổi mở linh căn cửu phẩm, mười sáu tuổi đã là Dung Huyết Cảnh đỉnh phong, hai mươi tuổi đã là Hoá Đan Cảnh đỉnh phong. Và giờ mới hai lăm tuổi, đã là Bán Nguyên Thần.
Tỉnh táo lại một chút, Đại Trưởng Lão âm trầm nhìn về phía Mộc Chiến, một tuyệt thế yêu nghiệt như nàng lại thu nhận một tiểu ất ơ nào thế này.
Hắn chắp tay về phía Công Tôn Tuyết: “Dựa theo quy củ của Băng Tuyết Các, thiếu chủ cần phải khảo nghiệm thử thách tuyển sinh đệ tử trước, sau đó khảo nghiệm của thiếu chủ Băng Tuyết Các, do chính ta đảm nhiệm, không biết ý Các chủ như thế nào?”
Công Tôn Tuyết nghe vậy nhíu mày, đúng là Băng Tuyết Các có quy củ như thế..
Nhưng có một chút khó chịu đó chính là, khảo nghiệm đó chỉ dành cho những người ứng tuyển, còn Mộc Chiến là chính nàng mang về.
Cái này có khác gì nói ánh mắt của nàng không chuẩn chỉnh, tuỳ tiện đem về một người không có tư chất?
Khi Công Tôn Tuyết định nói gì đó, nhưng Mộc Chiến liền bước lên: “Ta tiếp nhận! Khảo nghiệm ở đâu?”
“Có ổn không?!?” Công Tôn Tuyết quan tâm truyền âm hỏi.
Mộc Chiến nhìn nàng, gật gật đầu, truyền âm lại cho nàng: “Tin tưởng ta, nếu như không vượt qua nổi một cái khảo nghiệm nhỏ bé này, sao xứng gọi nàng một tiếng Tuyết nhi chứ!!”
“Hừ” Công Tôn Tuyết hừ một tiếng, mặt hơi đỏ lên, tên khốn kh·iếp này lúc nào cũng trêu chọc nàng.
Hàn Thương cười như không cười: “Được, bây giờ xin mời thiếu chủ đặt tay lên tấm ngọc bội này!”
Hàn Thương cầm trên tay một tấm ngọc bội đặc biệt, phảng phất ánh sáng xanh nhạt, biểu tượng cho khả năng phân tích và kiểm tra cốt linh của người tu luyện.
Khi Mộc Chiến đặt tay lên tấm ngọc bội, một luồng linh lực từ ngọc bội tràn vào tay hắn, sau đó trở lại. Đột nhiên, trên ngọc bội toả ra mười sáu đám mây linh lực, trôi nổi trên không trung.
“Cốt Linh mười sáu tuổi!”
Cũng không có người nào ngạc nhiên gì với cái này, nhưng dù sao độ tuổi này cũng ít người đi khảo hạch, đa số từ mười tám tuổi trở lên.
“Bây giờ ta sẽ kiểm tra linh căn của thiếu chủ, xin mời ngươi đặt tay lên, truyền linh lực vào.” Hàn Thương tiếp tục lấy ra một quả cầu linh căn đặt trước mặt hắn.
Mộc Chiến trầm ngâm một chút, liền đưa tay thử lên quả cầu linh căn, truyền linh lực vào.
Vù vù…
Quả cầu linh căn hấp thụ linh lực của Mộc Chiến như bão táp. Song, thay vì hiện ra những vì tinh tú, mỗi tinh tú tương ứng với một phẩm chất thì giờ quả cầu linh căn lại phát ra một âm thanh.
Răng rắc.. răng rắc..
Oành…
Quả cầu linh căn nổ tung, bụi mịt mờ bay tứ tung. Đợi khi bụi mờ tản bớt đi, các trưởng lão, chấp sự trừng to mắt, cả Hàn Thương cũng bất ngờ vì sự cố này xảy ra, nhưng sau đó lại cả giận nói:
“Thiếu chủ ngươi có ý gì, sao lại đánh nổ quả cầu linh căn?”
Mộc Chiến có chút bất ngờ nhìn vào những mãnh vụn trên sàn, sau đó nghe lời nói của Hàn Thương Đại Trưởng Lão thì có chút không vui.
Đánh nổ? Ta đánh con moẹ ngươi a..
Mộc Chiến hắn chỉ đơn giản truyền linh lực vào thôi, không làm bất cứ một động tác nào khác. Hắn đâu có ngờ quả cầu linh căn này lại p·hát n·ổ chứ.
“Không sao chứ?!?” Âm thanh quan tâm Công Tôn Tuyết truyền đến, nàng không quan tâm cái quả cầu gì đó, chỉ lo lắng lão già Hàn Thương này giở trò quỷ gì lên Mộc Chiến.
“Ta không sao, Tuyết nhi, nàng nói thử cái quả cầu này hoạt động như thế nào!?” Mộc Chiến hỏi.
“Quả cầu linh căn sau khi truyền linh lực vào, sẽ đo mức độ hấp thu từ linh khí thiên địa, từ đó sinh ra các tinh tú, một tinh tú tương ứng với một phẩm linh căn!” Công Tôn Tuyết dịu dang truyền âm.
À, thì ra là thế.. Mộc Chiến vuốt cằm suy nghĩ, truyền âm ngược lại:
“Tuyết nhi, giờ phải làm sao?! Ta nhưng lại có thể hấp thụ linh khí viễn siêu cả cửu phẩm linh căn, nàng nói cái quả cầu này làm sao đo đây!”
Đùa, Mộc Chiến hắn thân là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, hắn không cần linh căn để câu thông thiên địa linh khí, hắn trực tiếp hấp thu được không? Tốc độ như vậy, một cái linh căn cửu phẩm sao có thể so với hắn.
“Cái gì, viễn siêu cửu phẩm, ngươi không đùa chứ Mộc Chiến!” Công Tôn Tuyết giật mình, viễn siêu cửu phẩm, loại linh căn này có tồn tại hay sao?
“Ta đùa nàng làm gì, nàng không tin ta sao?!?” Mộc Chiến đáp.
“Không, không phải ta không tin ngươi, chỉ là cái này.. nằm ngoài hiểu biết của ta!” Công Tôn Tuyết có chút cúi đầu đáp.
“Đừng nghĩ nhiều, không phải ai cũng như ta, ta rất là đặc biệt, biết không, hắc hắc!” Mộc Chiến trêu đùa nàng một chút, hắn không muốn cho nàng xấu hổ. “Giờ nghĩ xem giúp ta thế nào đây!”
Công Tôn Tuyết trầm ngâm một chút, liền lên tiếng: “Khảo nghiệm tư chất linh căn không cần thiết! Mộc Chiến, hãy lộ tu vi của ngươi ra đi!”
Lúc này các vị trưởng lão, chấp sự ở đây mới để ý, bọn hắn từ lúc Mộc Chiến vào đây đều không thể dò xét được tu vi của hắn.
Bọn hắn kinh ngạc, tất cả đề là Hoá Đan, Linh Anh Cảnh đấy, Mộc Chiến chẳng lẽ còn mạnh hơn bọn hắn sao?
Ầm..
Mộc Chiến nghe Công Tôn Tuyết, gật gật đầu một chút, liền lay động năm mươi cái lá trong thụ tâm, toả ra khí tức Dung Huyết Cảnh trung kì.
Hắn vẫn luôn cẩn thận, cho dù trung kì hay hậu kì đều không chênh lệch quá nhiều, nhưng đây là thói quen của hắn, không muốn để lộ tu vi thật của mình.
Công Tôn Tuyết cũng hiểu tính cách cẩn thận của Mộc Chiến, cũng không nói gì, huống hồ…
“Cái gì, Dung Huyết Cảnh trung kì!!”
“Ngoạ tào, mười sáu tuổi Dung Huyết Cảnh trung kì”
“Thiên phú này, còn mạnh hơn cả Các chủ nữa!”
Các trưởng lão, chấp sự ở đây đều chấn kinh khi thấy Mộc Chiến hiển lộ ra tu vi, không nghĩ đến thực lực của Mộc Chiến cao như thế này.
Hàn Thương sắc mặt càng âm trầm đến đáng sợ, hắn thấy thiên phú Mộc Chiến quá kinh khủng rồi, tư chất này, không lẽ trong tương lai hắn sẽ trở thành Nguyên Thần Cảnh cường giả sao.
Nói vậy, cái vị trí Các chủ đó càng xa vời với hắn rồi, ngay cả con hắn Hàn Ngạo Thiên cũng không có cách nào ngồi lên.