Xử lý xong con Băng Khôi Lỗi Dung Huyết Cảnh trung kì ở tầng sáu, Mộc Chiến tiếp tục đi đến tầng bảy của Thí Luyện Tháp.
Ở trung tâm, lúc này không phải là một cỗ Băng Khôi Lỗi mà có tận hai cỗ, chúng đều toả ra linh lực dao động Dung Huyết Cảnh hậu kì.
Độ khó được tăng lên rất nhiều, tầng sáu chỉ có một cỗ Dung Huyết trung kì mà thôi, tầng bảy lại có đến tận hai cỗ.
Mộc Chiến hít một hơi thật sâu, huy động toàn bộ tám mươi chiếc lá trong thụ tâm. Hai cỗ Băng Khôi Lỗi này không hề yếu một chút nào, hắn không thể xem thường được.
Hai cỗ Băng Khôi Lỗi phát hiện Mộc Chiến, liền tung quyền nhào đến phía của hắn.
Mộc Chiến không chần chờ, thi triển Mộc Địa Sát, vô số cọc gỗ từ phía dưới đất trồi lên bao phủ lấy một cỗ Băng Khôi Lỗi. Sau đó, hắn nhanh tay, tích tụ Mộc Bạo Thủ, t·ấn c·ông mạnh về phía cỗ Băng Khôi Lỗi còn lại.
Mộc Chiến có ý định giam cầm một cỗ Băng Khôi Lỗi, sau đó dồn toàn lực đánh cỗ còn lại.
Oành..
Mộc Bạo Thủ của Mộc Chiến nện thẳng vào cỗ Băng Khôi Lỗi, Băng Khôi Lỗi chậm lại một nhịp, trên bộ giáp trước ngực lõm vào một cái, in hình một cái thủ chưởng.
Băng Khôi Lỗi gầm thét, nện thẳng một quyền lại về hướng đầu Mộc Chiến, như để trả đũa hắn.
Mộc Chiến không chần chờ, thi triển Mộc Tàn Hoả, hắn còn điều động Phệ Sinh Mộc Diễm để gia cố thêm lực lượng của bức tường hoả.
Oành.. rầm rầm rầm..
Bên này cỗ Băng Khôi Lỗi giao phong với Mộc Chiến, đánh mạnh vào bức tường hoả diễm của hắn, bị phản chấn bay ngược ra.
Lúc này trên tay Băng Khôi Lỗi như bị biến dạng, chảy chảy từng giọt nước xuống.
Mộc Địa Sát cầm tù con Băng Khôi Lỗi kia, khi có Phệ Sinh Mộc Diễm của Mộc Chiến bổ trợ, con Băng Khôi Lỗi kia như gặp phải thiên địch, giật mình sợ hãi đứng ngay trung tâm, không dám động vào mấy cây cọc gỗ nữa.
Mộc Chiến có chút bất ngờ trước những kết quả này, từ khi tầng một đến tầng sáu, hắn chưa bao giờ sử dụng Phệ Sinh Mộc Diễm nên không để ý.
Thì ra, bọn này thật sợ lửa. Mộc Chiến thầm nghĩ, nếu là như vậy thật, chẳng lẽ ta g·ian l·ận rồi hay sao?
Nhưng hắn cũng không quan tâm, Phệ Sinh Mộc Diễm là một phần thực lực của hắn, Thí Luyện Tháp là nơi khảo sát thực lực chiến đấu, cũng không hề nói ngăn cấm sử dụng hoả diễm.
Mộc Chiến cười cười một chút, xuất ra toàn bộ hoả diễm từ Phệ Sinh Mộc Diễm, thêu cháy rực rỡ về phía hai con Băng Khôi Lỗi.
Phệ Sinh Mộc Diễm cháy vô cùng mạnh mẽ, cháy trên nền linh lực của Mộc Chiến, khiến hai cỗ Băng Khôi Lỗi sau một hồi quằn quại liền biến thành tro bụi.
Rầm..
Thang cửa thứ tám hiện ra, như nước thang lên chín tầng trời. Ánh sáng vàng chói loá bao phủ khắp tầng bảy.
Mộc Chiến bước lên tầng tám, mà không biết, bên ngoài đã sớm loạn một bầy.
Những đệ tử đứng bên ngoài Thí Luyện Tháp không khỏi sửng sốt.
Một trong những đệ tử trẻ, giọng đầy hoảng hốt, thì thầm: “Hắn đã vượt qua tầng thứ bảy rồi sao?” Cả đám đông bắt đầu rì rầm, không ai dám tin vào mắt mình.
Tầng thứ bảy vốn là thử thách mà chỉ có Công Tôn Tuyết, các chủ Băng Tuyết Các - người mang danh hiệu thiên tài vô song - mới có thể vượt qua được.
“Không thể nào! Hắn rốt cuộc là ai vậy!!” Một đệ tử khác lên tiếng, nhưng trong ánh mắt của hắn là sự pha trộn giữa ngưỡng mộ và kinh hãi.
“Tô Dật Phong, Thanh Y hay là Lý Băng Nghiêm sư huynh đang thử thách Thí Luyện Tháp sao!”
“Không! Ta nghe nói là đồ đệ mới thu nhận của Các chủ!”
“Cái gì, các chủ thu nhận đồ đệ sao??”
Đám đệ tử nhao nhao xì xầm bàn tán, tò mò không hiểu là ai trong Thí Luyện Tháp mà có thể vượt qua được tầng thứ bảy.
Trong đó có ba thân ảnh, bọn họ đứng ở một quả đồi xa một chút so với vị trí của chúng đệ tử còn lại.
Người đứng đầu là một thanh niên khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi dung mạo tuấn tú, phong thái lạnh lùng như băng tuyết.
Người thứ hai là một thiếu nữ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nàng sở hữu vẻ đẹp thanh tú, đôi mắt sáng như tuyết. Thân hình mặc một bộ thanh y bao phủ lấy thân thể mềm mại, có lồi có lõm phù hợp.
Người thứ ba là một thanh niên khác, cũng khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Hắn người cao gầy, khuôn mặt sắc bén.
Cả ba thân ảnh bọn hắn đang nhìn chăm chăm về phía của Thí Luyện Tháp với ánh mắt ngưng trọng.
“Vị thiếu chủ này thật sự có chiến lực kinh hãn!” Thanh Y thều thào nói.
“Quả thật rất kinh hãn, không biết là nhân vật nào đây!” Lý Băng Nghiêm âm trầm nói một tiếng.
“Có biết ai có khả năng nhất không?” Tô Dật Phong lên tiếng, hắn cũng không đoán được đây là ai.
Nhưng hai người Thanh Y, Lý Băng Nghiêm lắc đầu, bọn hắn chưa hề nghe một tí phong tin nào cả.
Không chỉ đệ tử, cáctrưởng lão của Băng Tuyết Các, bao gồm cả Đại trưởng lão Hàn Thương cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
Họ đứng trên bậc thềm nhìn về phía tháp, sắc mặt biến đổi rõ rệt.
Hàn Thương khuôn mặt âm trầm, đôi mắt của hắn sắc lạnh hiển hiện.
“Tên tiểu tử này… hắn là ai?” Hắn khẽ thì thào, hai bàn tay đan lại phía trước, mắt không rời khỏi tháp.
Từ xa, Công Tôn Tuyết đứng bên cạnh, ánh mắt nàng chứa đầy niềm tự hào nhưng cũng thoáng chút lo lắng. “Mộc Chiến… quả nhiên ngươi là người không thể đoán trước được.”
Hàn Thương nhíu mày, đôi mắt hắn lóe lên tia suy tư sâu xa. Hắn nhìn về phía Công Tôn Tuyết, nhận ra rằng sự hiện diện của Mộc Chiến có thể thay đổi toàn bộ cục diện của Băng Tuyết Các trong tương lai.
Khung cảnh ấy, với tuyết rơi trắng xóa, hòa lẫn với những ánh mắt kinh ngạc của từng đệ tử, từng trưởng lão, bọn họ đều biết rằng một truyền kỳ mới của Băng Tuyết Các đã xuất hiện..