Sở sửng sốt...mấy tháng nay,hắn cùng đàn em đi đánh nhau nhiều trận...hắn chưa bao giờ ra tay và củng không cần hắn ra tay ...bọn đàn em đã làm cho đối phương khiếp sợ...oai phong biết bao nhiêu ba tiếng ‘Sở đại ca’...
Sao..sao lần nầy tụi nó chạy như vịt vậy?
Nhưng chưa hết...sự việc kế tiếp khiến Sở rụng rời...hắn còn đang bàng hoàng nữa tỉnh nửa mê thì đám đàn em thấn tín thét lên “tụi bây...chạy..chạy ..sao còn đứng đó..chạy chạy..”...đám còn lại như bầy ong vở tổ chạy bốn phương tám hướng...
“hắc hắc...muốn chạy?hỏi qua tao chưa?tụi bây đập chết cha tụi nó...”Hưởng thấy ‘địch’ khủng hoảng....nó phấn khích hét...hối thúc một số đàn em rượt theo...còn mình và vài thằng đàn em khác ở lại bên cạnh Đức ca để ‘hộ giá’ chị dâu...đang đứng gần đó...
Tuy đây là lần đầu nhìn thấy Ngân,nhưng biết Đức ca lắm mỷ nử bên mình...Hưỡng là người lanh lẹ...đoạn biết chắc đây là một trong đám chị dâu...muốn lấy lòng Đức ca...thì ‘hộ giá’ chị dâu là một cơ hội chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu...
-“Ba..ba tao là Cao Thái...” Thấy ‘đàn em’ phóng nhanh hơn thỏ,bỏ lại mình...Sở bấn loạn...hai chân đứng không muốn vửng...nhìn thấy bộ dáng hung hăng,tay giơ cao cây gậy...ánh mắt lạnh lẽo của Đức..hắn rét run lắp bắp lôi tên ông già ra...
Đang sắp đánh cho thằng nầy thừa sống thiếu chết....nghe hắn nói..Đức sửng sốt...”Cao Thái? Mình có quen ai là Cao Thái không vậy?không có mà...”
“-Ba tao là Cao Thái...Giám đốc Sở....tao có chuyện gì..mầy...mầy không xong đâu...”thấy Đức có vẻ ‘chùn bước’...Sở vững tâm..lên tiếng hù dọa...
Bà Bảy ở có một mình,con cháu đều ở nước ngoài...đây là lý do bà muốn bán nhà bán đất đi du lịch qua ở với con cháu một thời gian trước khi về với ông bà tổ tiên...
-Bà Bãy...hihi..cháu là Đức...cái thằng kia nó gạt bà ...nó là thằng du côn...muốn cua chị cháu...chị cháu không chịu nên bám theo phá đám chuyến làm ăn của chỉ..aiz...Nói đến đây Đức ‘lắc đầu’ ra dáng ‘khổ tâm’
Bà Bảy bán tín bán nghi...nhìn Đức đi xe xịn tới...lại nhìn thằng kia ,trả giá 3 tỉ mặt mày đang trắng bệch ...như đúng là thằng du côn rồi..
-Tưởng em chọn ngày rồi nói với anh...anh đâu biết là em lặng lẻ như vậy chứ...hihi..thôi vầy đi...chọn ngày khánh thành công ty...mời Chị Ngọc trưởng phòng,Phó Bí thư Việt...ừm..những người khác để anh mời cho em...Ừm ..công ty hiện nay mướn được mấy người...hôm nay không có ai đi với em sao?
-“Chưa...chưa mướn ai hết....công ty mới mở..,phải tiết kiệm một chút...” Ngân ngượng nghịu đáp...
Đức trợn mắt há mồm...
-Cái gì?oh my god...coi bộ anh phải ra tay một chút mới được...chuyện nầy giao cho anh...mướn 4 người đi...một tiếp tân,một thư ký,một lon ton văn phòng...một làm phụ tá cho em...mỗi khi em đi ra ngoài phãi có người hộ tống mới được...
-“4 người? Sao tốn kém vậy...từ từ đi...” Ngân nghe Đức nói mướn 4 người..nghỉ tới tiền lương phải trả cho nhân viên trong khi công ty còn chân ướt chân ráo vừa mới mở cửa làm ăn...
-Nghe lời anh đi cưng...không cần phải tiết kiệm đâu...tiền bạc khi cần xài thì phải xài...có anh đứng phía sau..hihi...không cần phải ngại đâu...
-“Ừm” Ngân cúi mặt...lòng như uống được nước đường...theo người đàn ông như hắn...không uổn kiếp nầy...
Đức nghỉ kỷ rồi... phải một người đi theo phụ việc với Ngân...nhiệm vụ chánh là bảo vệ nàng...nhân tuyển trong đầu chính là chị của thằng Hưởng...người nầy lanh lẹ,tháo vát...nếu có chuyện gì gọi thằng Hưởng...không ai thích hợp hơn người nầy...
-Chị em...đi bán dạo...đôi khi làm mướn cho người ta..Đức ca..anh...
-Nà...về hỏi chị mầy...có việc làm văn phòng...ừm..lon ton văn phòng ...lương 4 triệu 1 tháng...
-“Hả?Đức ca...chị em...”Hưởng mừng run...muốn nói câu chị em học không cao chỉ tới lớp 8...rồi nghẹn ngào...chỉ sợ vì vậy mà Đức thay đổi ý định...nhưng không nói thì không tốt...
Nhà chỉ có hai chị em...có ai làm em mà không xót xa khi thấy chị mình lam lủ bương chãy kiếm sống...Hưởng biết chị mình cũng mơ được như người ta...có việc làm tốt,đồng lương ổn định nhưng nghỉ đó chỉ là giấc mơ xa vời...Nay Đức ca bổng nhiên cho cơ hội...mặc dù chỉ là lon ton văn phòng thôi...nhưng có tương lai hơn nhiều so với việc bán hàng rong... ô sin hầm bà lằng xắn cấu...gì cũng làm...
Nhất thời Hưởng tắc kè đứng sửng ra không biết nói sao cho đúng...cho phải...
-“Được rồi..được rồi...tao nói được là được..về hỏi chị mầy đi...nếu thích thì ngày mai tới công ty của ...”nói tới đây...Đức quay đầu hỏi Ngân.
-Haha..quên nửa..công ty ở đâu vậy em? Cho địa chỉ...thằng Hưởng sẻ dẩn chị hai nó tới...
-“Hihi..không phải công ty lớn gì nhỏ thôi...chỉ là văn phòng ở khu Bắc Ô Môn...” Ngân nói ra địa chỉ công ty mình cho Hưởng...những sắp xếp của Đức ..nàng đều răm rắp nghe theo...
-“ Thiệt tốt quá...Chị dâu..mai em chở chị em tới...cám ơn chị dâu..cám ơn Đức ca...” Hưởng hai mắt sáng ngời..nghỉ đến lúc chị Dung biết được tin mừng nầy..không biết sẻ phản ứng ra sao...nhưng trăm phần trăm là khóc thét vì mừng...
Khi bà Bày cầm cây chổi lông gà trở lại...Sở COCC đã chạy đi đâu mất rồi ...
***
Con rắn bò trên cát..con diều hâu cách xa đó mười cây số cũng thấy được con mồi mà bay tới...em bé ra đồng tìm chổ giãi quyết bầu tâm sự...trời trong mây tạnh gió thổi hiu hiu... chỉ cần em ị ra...vô số ruồi bay tới...
Bất cứ thời đại nào...nếu không có tài mà muốn đứng vững trong quan trường...thăng quan tiến chức...mắt phãi tinh như diều hâu...mủi phãi thính như ruồi...Phó chủ tịch quận Ô môn chính là thí dụ điển hình...lúc nầy...trong căn nhà khiêm tốn bình dị không xa hoa...lảo đang lim dim nhắm mắt hưỡng thụ ...Phía dưới Trang đang dùng cái lưỡi thơm tho quấn quít đầu cặc lảo...liếm từ bìu dái liếm lên..ngậm đầu cặc nhanh chóng nhả ra nghe một tiếng ‘bốc’...Tấn chồm người lên..vừa đủ để hai tay có thể chơi đùa cắp vú 38 D của nàng...lảo cố kìm để chậm bắn bằng cách suy nghỉ về lời nói bóng gió của Lại Đức Quang...
Nếu nói Tấn không động tâm là giả... có thể lên được thuyền của Bộ trưởng Lý Hồng Ân thì thật là một chuyện tốt...nhưng lảo phải suy nghỉ cặn kẻ...sai một li đi một dậm...vạn kiếp bất phục.
-Xin chào...lảnh đạo đả có căn dặn..chị Thu Hoa...tôi là Ngọc Nương..mời chị đi theo tôi...
Hoa theo Ngọc Nương vào phòng khách rộng rãi...trang trí theo kiểu tây phương..nàng thầm hít hà...ngưỡng mộ cách sống xa hoa của lảnh đạo...thật là biết hưởng thụ.
Lại Đức Quang đang ngồi sau bàn làm việc bằng gổ mun đen..trước mặt lảo là cái laptop...nhìn vào trông rấy uy nghi khí thế...lảo vừa lên mạng nghiên cứu mấy trò dâm dục biến thái...sẵn sàng cho lát nửa...thấy Thu Hoa bước vào..lảo thầm hài lòng...vú đít nây nẫy..cặp môi gợi cãm không thua gì Ngọc Nương...
-“Ha ha..Chánh văn phòng Hoa..cô vẩn khoẻ chứ?ngồi đi...Ngọc Nương..rót nước...”Lại Đức Quang niềm nở đứng lên ra chiều thân thiết...
-“Cám ơn Lảnh đạo...em vẩn khoẻ...lảnh đạo thế nào ạ?” Thu Hoa đẩy đưa..trước đây nàng có dịp chào hỏi lúc Lại Đức Quang còn tại vị...giờ đây tuy lảo không còn là Phó Chủ tịch tỉnh nửa nhưng điều nầy không thể ngăn nàng gọi lảo là ‘lảnh đạo’..trước là nịnh bợ sau là tỏ ý tôn kính...
Quả nhiên lòng ham muốn dâng lên tới não...cặc trong quần giựt giựt...Lại Đức Quang cũng chẵng cần khách sáo màu mè gì nữa...lảo đưa tay choàng qua người Hoa...kéo nàng sát tới...úp mặt vào ngực nàng hôn hít..
-“Lảnh đạo..ngài”...Thu Hoa trong lòng đắc ý nhưng ngoài mặt làm ra vẻ ‘thục nử’...mặc dù chẵng ngăn cản chút nào khi hai bàn tay lãnh đạo luồn vào trong váy nàng đang đi lên vùng cấm địa...
Thu Hoa ghì đầu Lại Đức Quang vào ngực...cố ý cho lảo ‘ngộp thở’... Quang tham lam hối hả cỡi quần áo nàng..không mấy chốc Hoa lõa lồ ,cặp vú trắng ngần,chùm lông đen mời gọi...Quang hai mắt đờ đẩn...
Hoa chầm chầm ngồi xuống trước háng lảo...đưa tay kéo phẹc mơ tuya xuống...kéo cặc lảo ra ngoài...đầu cặc tim tím đang giựt giựt...
Lý Gia Kỳ kéo hành lý của mình ra khỏi phi trường...phía sau gã thanh niên lẽo đẽo theo sau khiến nàng cãm thấy chán ghét...Lúc đầu,trên máy bay,hai ghế cạnh nhau...theo phép lịch sự...nàng còn trò chuyện chút chút coi như xã giao...nhưng sau đó nàng cãm thấy phiền về cách nói chuyện khoe khoang của gả nên nàng chỉ ậm ừ...tưởng làm thế...gả sẻ hiểu mà im miệng,tránh xa nhưng từ lúc xuống máy bay..gã cứ lẻo đẻo theo sau nàng..bám như đỉa đói khiếng Gia Kỳ chán ghét...vô cùng phiền muộn...
-Haha...cô em à...hai đứa mình cũng coi như là có duyên...anh mời cô em đi uống ly nước..có được không?nể mặt chút đi mà...haha..sau đó anh đưa em về...nà ...tài xế anh tới rồi...