[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 290: Bảo Bối Có Nhớ Mẹ Hay Không? (2)



Lúc Bạch Vĩ trả lại camera, cô còn chọn lựa một lúc, sẽ không lấy những tấm không đẹp, nếu chụp mờ thì cũng không lấy.

Nhưng mà số ảnh Lục Tư Đình chụp thì sẽ rửa hết, mặc dù tấm ảnh này cũng phải trả tiền nhưng mà đối với Bạch Vi đã trở thành một phú bà nhỏ thì chút tiền ấy không đáng là gì.

Ngoại trừ chụp ảnh chụp, Bạch Vi còn mua không ít thứ, một chút là đặc sản địa phương, một chút là quà cho người nhà và đồ lưu niệm.

Lúc hai người ra cửa mang theo ba chiếc ba lô, bây giờ về nhà lại có thêm hai chiếc túi.

Nếu không phải đã bỏ một ít đồ không cần thiết thì chỉ sợ đều không cầm hết về được.

Bạch Vi sửa sang lại ảnh chụp, sau đó bắt đầu cho vào album ảnh.

Album ảnh được mua, nhìn rất đẹp, cô dự định sẽ để ảnh chụp người vào trước, đẳng sau sẽ là ảnh phong cảnh, như vậy thì cũng dễ tìm hơn.

Trong lúc Bạch Vi chỉnh sửa lại ảnh chụp, Lục Tư Đình ở ngay bên cạnh thu dọn hành lý, mãi đến nửa đêm mới thu dọn xong.

Ban đầu Bạch Vi còn cho là mùng bảy chưa hết năm mới, hẳn là sẽ không có quá nhiều người đi xe, nào biết được, thiếu chút nữa là bọn họ không mua được vé.

Bây giờ lại ngồi xe lửa giờ vào cao điểm.

Trong nhà ga, người chen người, lúc xe đến trạm, mọi người soát vé rồi đi vào, chỗ nào cũng thấy hò hét ầm Ï, Bạch Vi được Lục Tư Đình bảo vệ ở trong ngực, hai người cùng lên xe.

Chỗ ngồi của họ là chỗ dành cho hai người, Lục Tư Đình cất hành lý xong thì đi lấy chút nước nóng, hỏi: "Uống nước không?"

Bạch Vi lắc đầu.

Bọn họ mới ăn cơm xong không lâu, bây giờ không đói bụng.

Xe lửa nhanh chóng di chuyển, đây là xe lửa kiểu cũ, thời điểm rời đi sẽ có âm thanh, cũng có thể mở cửa sổ ra.

Bùn đất, ruộng đồng, hoa màu, người đi đường, những thứ bình thường kết hợp với nhau lại tạo thành phong cảnh đẹp nhất, gió thổi vào, không khí thật mát mẻ.

Lục Tư Đình khoác áo cho Bạch VI.

Càng lúc càng gần nhà, không khí cũng càng ngày càng rét lạnh, Lục Tư Đình sợ Bạch Vi bị lạnh cho nên đóng cửa sổ lại, mặc áo khoác cho cô.

Bạch Vi rất mệt mỏi, nhất là khi có nhiều người như vậy, chỗ nào cũng rất ồn ào.

Lục Tư Đình ôm lấy bả vai Bạch Vi, thấp giọng nói: "Ngủ đi, chờ đến khi em tỉnh dậy thì chúng ta đã về đến nhà."

Bọn họ là ăn cơm trưa xong mới lên xe, có lẽ là khoảng 11h trưa mai thì sẽ về đến nhà.

Bạch Vi tựa ở trên bờ vai Lục Tư Đình, mặc dù mệt nhưng mà cũng không ngủ được, cô dứt khoát từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Tiếng đỉnh đỉnh đoong đoong của xe lửa vang lên, cuối cùng vào sáng hôm sau, 10:30 vào trạm.

Hơi sớm so với dự tính.

Lục Tư Đình xách theo túi lớn túi nhỏ, Bạch Vi đeo một cái ba lô, hai người đón xe về nhà.

Hành trình đầy bụi bặm, hai người ra ngoài chơi 10 ngày, cuối cùng cũng về nhà.

Sau khi về đến nhà, Bạch Vi mệt không chịu được, nhào lên trên giường đi ngủ.

Lục Tư Đình còn đang thu dọn đồ đạc, phát hiện thấy mình gọi không có ai trả lời thì mới nhìn thấy Bạch Vi đã ngủ thiếp ải.

Rón rén cởi áo của Bạch Vi xuống, đắp kín mền, Lục Tư Đình xuống lầu, xử lý tất cả mọi người họ mang về.

Chờ đến Bạch Vi tỉnh dậy thì đã là hai tiếng sau.

Cô cũng không cảm thấy đói mà đi thẳng đến phòng tắm.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Bạch Vi sấy tóc khô một nửa rồi xuống lầu, lúc này cô mới phát hiện trong cô lúc ngủ, Lục Tư Đình đã đi đón hai đứa nhỏ về nhà.

Dưới lầu, hai đứa nhỏ Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đang ngồi trên ghế salon, được Lục Tư Đình ôm.

Hai mắt Bạch Vi tỏa sáng, liền vội vàng đi tới.

Lục Nhã Huệ phát hiện Bạch Vi đầu tiên, cô bé giang hai tay ra, gọi không rõ: "Mẹ..."

Bạch Vi ôm lấy con gái, dán vào con gái, hỏi: "Bảo bối có nhớ mẹ không?"

"Thơm..."

"Ở nhà bà nội có ăn nhiều cơm hay không, có hay không nghịch ngợm không?"

"Cơm..."