Nghe thấy thế, Thiết Lang vẫn đang sắp xếp lại bá1t đũa. Anh cũng khuông thèm nhìn cô mà thuận miệng nói: “Em muốn nói thì đương nhiên sẽ nói thôi!” Toàn bộ thời gian cuối tuần, Đường Lâm đều ở cạnh Thiết Lang.
Hai người họ không làm gì hết. Buồn chán thì xuống tầng đi dạo một lúc, hoặc là rảnh rỗi thì nghe Thiết Lang kể chuyện trước đây của anh. “Anh tự tin như vậy sao?”
Thiết Lang nhướng mày nói: “Ừ, gần như thế!” Sau đó hai người lặng lẽ dùng bữa sáng.
Đường Lâm không hỏi anh vì sao tối qua lại đột nhiên rời đi, mà Thiết lang cũng không nói thêm gì nữa. “Ừ, vất vả rồi! Nên xưng hô với anh thế nào nhỉ?”
Đường Lâm nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác trên người anh ta có hơi thở kiên cường giống như Thiết Lang. Chính bản thân Lưu Tử Duệ nghe xong cũng tự thấy hơi ngớ ngẩn.
Ai bảo nửa đêm hôm qua nhận được điện thoại từ lão đại, anh ta liền gấp rút đi xuyên đêm tới đây. “Ừm, Lưu Tử. Anh có biết đường đến công ty không?”
Lưu Tử Duệ gãi đầu nói: “Biết biết, tôi biết rất rõ đó, vậy chúng ta lên xe chứ?” Người kia vừa nhìn thấy Đường Lâm, lập tức liền nhẹ nhàng cười, gọi nhỏ: “Tham mưu Đường!”
Tham mưu Đường?! Xung quanh cô đã xuất hiện rất nhiều người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Bởi vì khuôn mặt cô, rất nhiều đàn ông đã tiếp cận cô chỉ vì khuôn mặt của cô mà thôi. Là bởi vì trong phòng không có anh, hay là vì bên cạnh cô không có hơi thở của anh.
Nhìn lại trước đây, Đường Lâm chưa bao giờ tin vào những lời nói linh tinh về tình yêu sét đánh. “Ừm, anh gọi tôi sao?”
Lưu Tử Duệ chớp mắt nói: “Hì hì, lỡ lời lỡ lời! Giám đốc Đường, tôi chờ ngày này đã lâu rồi!” Cô lề mà lề mề thu dọn đồ đạc của mình, đi xuống tầng, quả nhiên đã nhìn thấy chiếc BMW quen thuộc đậu ở bên đường.
Đường Lâm còn chưa đi qua thì đã có một người bước xuống xe. “Ừ, gặp rồi!”
“Vậy có nói gì không?” Đường Lâm ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa bước xuống xe. Gương mặt ngăm đen trông cũng có vẻ là vô cùng ngay thẳng. Nhưng khi anh ta cười rộ lên lại thấy rõ hàm răng trắng sáng khiến người khác dễ chú ý.
Cô không quen người này! “Tổng Giám đốc Đường, tại sao cô lại trở về thành phố G vậy?”
Trên xe, Lưu Tử Duệ vừa lái xe vừa nghe ngóng tin tức. Cô còn có một người bạn trai trên danh nghĩa là Quân Khang, mà cô cũng không hiểu rõ quá khứ và hiện tại của Thiết Lang.
Trời đã khuya, Đường Lâm ôm gối ngồi trên chiếc giường nhỏ trên bậc cửa sổ, nhìn bóng đêm dưới tầng. Hình như, anh ta biết cô rất rõ.
Nếu người xa lạ gặp mặt lần đầu thì chắc chắn sẽ không có phản ứng giống như Lưu Tử Duệ vừa rồi. Những ngày này trôi qua cũng rất thoải mái, cũng rất thú vị.
... Đường Lâm: “...”
Ăn nói kiểu gì vậy! Nếu đây là Đường Lâm của khi trước thì chắc chắn sẽ cười anh là hỏi vớ vẩn.
Nhưng lúc này, nghe thấy lời của anh, Đường Lâm chợt ngây người: “Anh biết tôi không phải là người ở đây?” Có lẽ chính Đường Lâm cũng không nghĩ đến dáng vẻ như trút được gánh nặng lúc này của cô đã tạo thành ảnh hưởng thế nào trong lòng Thiết Lang.
“Sợ bọn anh chạm mặt đến vậy à?” Anh nói là mình có việc phải làm, nửa tháng tới sẽ không ở trong thành phố G.
Tin tức này khiến Đường Lâm cảm thấy rất hụt hẫng. Anh7 nhìn Đường Lâm ở phía đối diện, mỉm cười nói: “Ngoại trừ Quân Khang và anh thì chắc cũng không có ai đến làm phiền em đâu!7 Lúc này ở dưới tầng, anh đã nhìn thấy anh ta rồi!”
“Hả? Anh gặp anh ta à?” Chớp mắt, những ngày cuối tuần đã kết thúc.
Chập tối ngày chủ nhật, Thiết Lang rời đi. Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì không có Thiết Lang đưa đón nên đột nhiên, Đường Lâm thấy đi làm cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Vậy nên Lưu Tử Duệ phải tự chém gió.
Phải biết rằng, với cả đội Sói Hoang mà nói, chuyện tham mưu Đường đã trở lại thật sự là chuyện cực vui phải mở tiệc ăn mừng khắp chốn. “Ừ! Cảm ơn!”
Đường Lâm ngồi vào ghế sau, chỗ mà Lưu Tử Duệ mở cửa cho cô. Trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về cái tên cố vấn Đường vừa rồi. Câu nói này của Thiết Lang còn có ý nghĩ sâu xa khác, lập tức khiến Đường Lâm nhìn anh không chớp mắt.
Một lát sau, cô mới hiểu được ý của anh. Đèn lồng rực rỡ, đèn neon sáng trưng. Nhưng ban đêm chỉ có một mình khiến cô không biết vì sao lại thấy cô đơn.
Trước đây, chưa bao giờ cô có cảm nhận như vậy. Điều làm Đường Lâm lo lắng là n2ếu Quân Khang và Thiết Lang gặp nhau thì chẳng phải sẽ mang thêm rắc rối cho anh sao?
Trực giác của cô cho biết, Qu0ân Khang cũng không phải là một người đàn ông có lòng bao dung. Nghe được lời giải thích của Đường Lâm, đôi mắt của Thiết Lang trầm xuống: “Em lo lắng cho anh sao?”
“Đúng vậy?” Nói xong, động tác ăn cơm của Đường Lâm liền dừng lại.
Chết tiệt. Không ngờ cô lại vô thức trả lời câu hỏi này của anh, thế này thì...
“Có lẽ người mà em nên lo lắng chính là anh ta!” Đường Lâm nhịn k2hông được thử nhìn anh hỏi: “Anh không tò mò sao?”
Sau khi sắp xếp bát đũa xong, Thiết Lang ngồi xuống. Tham mưu?!
Gọi cô sao?! Lỡ lời?!
Sao có thể lỡ lời gọi “Giám đốc Đường” thành “Tham mưu Đường” được, nghĩ cô là đồ ngốc sao?! Lúc đó, giọng điệu của Thiết Lang vẫn không thay đổi gì, nhưng lại có vẻ như có gì đó là lạ.
Đường Lâm cũng không nghĩ nhiều, vừa ăn bữa sáng mà anh mua tới vừa nói: “Em không muốn anh ta gây rắc rối cho anh. Dù sao, vừa rồi, chúng em còn mới cãi nhau một trận. Hai người không chạm mặt nhau là tốt rồi! Nhưng mà, sau này nếu anh thấy anh ta thì vẫn nên cách xa anh ta một chút đi.” Đường Lâm lo lắng hỏi một câu, mà Thiết Lang lại đáp: “Anh ta không thấy anh!”
“May quá, may quá!” Lão đại có việc rất quan trọng cần đi giải quyết, chưa dặn dò gì anh ta thì đã đi rồi.
Lư Tử Duệ chỉ nhớ trước khi vội vã rời đi, anh dặn đi dặn lại anh ta không được nhắc đến những chuyện liên quan đến trước đây. Nhưng cô lại thấy Thiết Lang không phải là người nông cạn như vậy.
... Cho dù trong lòng cực kỳ không muốn nhưng Đường Lâm cũng không muốn mình giống như một cô nhóc không hiểu chuyện, cứ hỏi đông hỏi tây.
Dù sao, quan hệ của họ bây giờ vẫn còn khá lúng túng. Xem ra nói không chừng, trước kia người này cũng là quân nhân.
“Tôi ấy à, tôi tên là Lưu Tử Duệ! Cô gọi tôi là Lưu Tử là được!” Dường như trong bầu không khí tĩnh lặng như vậy, dù hai người họ không làm gì thì bầu không khí vẫn rất ngọt ngào.
Có thể nói sự thay đổi mà Thiết Lang mang lại cho cô là rất lớn. Chỉ có điều có vẻ… tham mưu Đường bây giờ không nhớ anh ta nữa.