Thiên Đường Có Em

Chương 1079: Ngộ nhỡ bị uốn ván thì phải làm sao?



Đầu óc Đường Lâm thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Chỉ còn vài mét nữa thôi là sẽ tông trúng Đường Lâm. Cô chỉ tình cờ nghĩ đến thôi, thế nhưng không ngờ rằng chiếc xe quả thật là đã được “chuẩn bị” để nhằm vào cô.

“Không sao, lát nữa nghe xem cảnh sát sẽ nói gì!”
“Ban nãy em đã nói là đi viện trước, anh lại cứ không đi không đi, anh xem, giờ… ưm!”

Còn chưa nói hết, miệng của Đường Lâm đã bị Thiết Lang chặn lại.
Thiết Lang liếc nhìn mu bàn tay của mình, rồi lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc khăn tay màu xanh đậm, quấn vào tay anh, thấp giọng nói: “E là cũng giống như em nghĩ!”

“Chiếc xe này thật sự muốn nhằm vào em?”
“Em có chắc là mình ổn không?”

“Ôi chao, em hoàn toàn không sao, nhưng còn anh đấy, tay anh đã bị thương thành ra thế này rồi.”
Đương nhiên cô biết nếu vết thương này không được chữa cẩn thận thì thật sự rất có thể sẽ bị uốn ván.

Nhưng bản thân anh cứ giữ thái độ không quan tâm khiến Đường Lâm lại càng tức giận.
“Nhưng mà…”

“Không tin anh sao?”
Hơn nữa ở đây xe máy đã bị cấm lưu thông từ lâu, ấy thế mà bây giờ lại xuất hiện ở một khu vực sầm uất như tòa nhà Diệp Thị.

Tông bị thương người đi đường và còn làm hư hỏng bức tường kính phía trước ở tầng một của tòa nhà Diệp Thị.
Đường Lâm vừa thổi vừa trách: “Anh xem anh, đã bảo đi bệnh viện cuối cùng lại còn ăn cơm xong rồi về nhà mới băng bó, giờ trong miệng vết thương vẫn còn bao nhiêu bụi bẩn, nếu không lấy ra, nhỡ nhiễm trùng thì sao!”

Thiết Lang nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm băng bó miệng vết thương của Đường Lâm, khóe môi cười thầm.
Đường Lâm mím môi, nhìn Thiết Lang, cuối cùng chỉ đành chịu thua.

Về tới nhà, Đường Lâm ngồi trong phòng khách băng bó cho Thiết Lang, vì thời gian bị thương quá lâu, máu trên mu bàn tay đã đông hết lại.
Là anh!

Vừa rồi anh còn đứng bên vệ đường. Nhưng vào thời khắc thập tử nhất7 sinh này, anh đã kịp thời lao tới.
“Vậy… liệu có bị uốn ván không?”

Anh cố ý nói với dáng vẻ rất nghiêm trọng, sắc mặt Đường Lâm lập tức thay đổi: “Thôi, vẫn nên đi bệnh viện một chuyến, tiêm một mũi đã rồi tính tiếp!”
Cô ngồi dậy khỏi vòng tay của Thiết Lang, liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy mu bàn tay của Thiết Lang đang dính đầy máu.

Các vết trầy xước rất nghiêm trọng.
Vì kích động sao?!

Đường Lâm cho rằng không có khả năng đó.
Thiết Lang kéo tay Đường Lâm đi tới phía xe cảnh sát: “Xin chào đồng chí!”

“Xin chào!”
Cảnh sát chào Thiết Lang theo tác phong trong quân đội, phía sau anh ta còn có một vài cảnh sát hỗ trợ.

“Tình huống của người này...”
“Em… em đây...”

Trong lúc mơ màng, Đường Lâm đã dần lấy lại được ý thức. Sau khi hoàn hồn, cô nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng và lo lắng của Thiết Lang.
“Tay của anh bị rách rồi kìa!”

Đường Lâm nắm lấy tay Thiết Lang, khi cô vừa đang hoảng sợ và định đứng dậy thì anh bỗng thu tay lại, tỏ ra không mấy quan tâm đến vết thương của mình. Ánh mắt của anh vẫn không dời khỏi Đường Lâm, cứ như sợ rằng cô sẽ bị thương.
Cảnh sát gật đầu với Thiết Lang, sau đó dẫn cảnh sát hỗ trợ đi về hướng tầng một của tòa nhà.

Người đàn ông này thật sự đã ăn cắp một chiếc xe máy và phóng lên đường, tại sao chứ?!
Trong đôi mắt lạnh lùng của anh, chứa đựng ánh lửa khó nhìn thấy, ngón tay cái chạm nhẹ khóe miệng Đường Lâm: “Yên tâm đi, anh sẽ không dễ chết thế đâu.”

“Ôi, anh…”
Đường Lâm kéo Thiết Lang đứng dậy, cả hai người đều dính đầy bụi bặm, trông rất nhếch nhác.

“Nào, chúng ta đến bệnh viện!”
Nhìn vẻ mặt phẫn uất của Đường Lâm, Thiết Lang bất ngờ nói: “Em ở thành phố G lâu như vậy rồi, cho dù là xe máy thì em đã từng nhìn thấy xe máy bị loại bỏ cách đây ba bốn năm đi lại trên đường bao giờ chưa?”

Nghe Thiết Lang nói vậy, Đường Lâm bỗng im lặng.
Sau khi lên xe, Đường Lâm vẫn nhìn mu bàn tay của Thiết Lang: “Đến bệnh viện trước đã!”

“Không cần, về nhà em băng bó qua cho anh là được!”
“Thế nào rồi, bị thương ở đâu không?”

Đường Lâm lắc đầu: “Không sao, em vẫn ổn!”
Quả thật cô chưa bao giờ nhìn thấy loại xe máy này lưu thông trên đường phố.

“Ý của anh là…”
Thiết Lang lắc đầu: “Không cần đợi nữa, rồi sẽ biết thôi.”

Đường Lâm cũng không nói thêm gì. Ngược lại từ chuyện hôm nay, cô biết bản thân cô có thể đã trở thành mục tiêu, dù có nói thêm gì cũng vô nghĩa.
“Không vội!”

Tuy nhiên, trong lúc đó, Thiết Lang lại tỏ ra không có chút vội vàng. Anh kéo tay Đường Lâm lại rồi nhìn chằm chằm vào chiếc xe cảnh sát đang đậu bên đường.
Lúc này đầu óc Đường Lâm choáng váng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt đang quay cuồng.

Thiết Lang ôm chặt cô, khẽ vỗ nhẹ lên má: “Đường Lâm, Đường Lâm?”
Thiết Lang ôm Đường Lâm ngã xuống đất, còn tài xế xe máy thì rồ ga thật to chạy lướt q7ua hai người họ.

Cuối cùng chiếc xe va vào bức tường kính ở tầng một của một tòa nhà, toàn bộ mảnh kính vỡ vụn.
Sau khi Thiết Lang thấy cảnh sát và cảnh sát trợ lý chạy qua bắt tài xế lái xe máy, liền kéo Đường Lâm đi sang đường.

“Không cần đợi kết quả sao?”
Nếu thật sự muốn ăn cắp xe thì cũng không cần phải ăn cắp một chiếc xe máy chứ nhỉ.

“Chúng ta về trước đi!”
“Chờ cảnh sát tới xem anh ta nói thế nào!”

“Quan tâm anh ta làm gì chứ, lái xe kiểu này lẽ ra phải bị cấm ra đường từ lâu. Những kẻ quái xế này không chừng sẽ còn gây hại cho nhiều người nữa!”
Chẳng trách trong kí ức của mình, cô luôn phàn nàn với Tiểu Ngũ rằng mình đã gặp phải một tên khốn tồi tệ.

Hừm!
Vừa đảo mắt nhìn, Đường Lâm đã thấy xe cảnh sát nhấp nháy đèn ở phía xa đang chạy tới. Cô nhìn sang chiếc xe máy vừa tông vào cửa kính lúc nãy, phát hiện có một người đàn ông đang bò ra, trên mặt toàn cả máu, đang ngồi đờ người ra trên sàn hành lang.

Đường Lâm kéo lấy tay Thiết Lang chuẩn bị lên xe. Lúc này cô làm gì còn có thời gian để bận tâm đến tình trạng của người đàn ông này.
Lần hôn này vừa nhanh vừa mãnh liệt, Đường Lâm không kịp phản ứng, cái kẹp trong tay cũng rơi xuống đất.

Không biết bao lâu, cho tới khi Đường Lâm kịp hoàn hồn, Thiết Lang đã buông cô ra.
Đường Lâm quay đầu, ngại ngùng không dám nhìn anh.

Người đàn ông này thật tồi quá mà.
“Có khả năng là thế!”

Câu trả lời của Thiết Lang khiến Đường Lâm bỗng thấy cứng họng.
Cô đứng yên tại chỗ, còn không thèm quan tâm đến bụi bẩn trên người mà cứ thế nhìn chăm chăm vào tài xế xe máy.

Hình như những gì Thiết Lang nói cũng khá hợp lý.
Trong khoảnh 1khắc vút qua đó, Đường Lâm tưởng chừng cô sắp bị xe máy tông trúng. Nhưng bỗng từ đâu có mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến cô bỗng ch2ốc thấy hốt hoảng.

Thiết Lang!
“Thưa anh, phiền anh chờ một chút. Chúng tôi sẽ xử lý việc này. Người đàn ông này đã lấy trộm một chiếc xe máy từ bãi phế liệu. Chúng tôi đã theo dõi anh ta trong nhiều ngày. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý công minh!”

“Được, cảm ơn anh!”