Cô vẫn còn nhớ rất rõ, hôm qua Lý Hãn vẫn còn nói giúp Q1uân Khang. Thế mà mới qua có một đêm mà anh ta đã bắt đầu công kích Quân Khang. Đường Lâm ngạc nhiên là vì cô cũng không phóng đại chuyện này. Nhưng tại sao bây giờ phòng nhân sự đều biết chuyện này?!
“Là như vậy, sáng nay Tổng Giám đốc Diệp đã mở một cuộc họp riêng với phòng nhân sự của chúng tôi, còn nhấn mạnh tính nghiêm trọng của chuyện này. Hơn nữa, chúng tôi cũng trích xuất camera giám sát và phát hiện ra Tiểu Lê thật sự ra vào phòng cô nhiều lần.” “Không cần đâu, tôi đã xem qua rồi. Cô cứ nói thẳng đi!”
“À à, vậy thì tốt quá. Là thế này, hôm qua chúng tôi cũng mới nhận được thông báo nói Tiểu Lê đã cầm giấy xác nhận của bệnh viện đến phòng nhân sự, muốn xin nghỉ 15 ngày do phá thai. Bởi vì tình huống của cô ta tương đối đặc thù, hơn nữa cũng chưa kết hôn cho nên phòng nhân sự đã đơn phương cho cô ta nghỉ, xuất phát từ quyền riêng tư của nhân viên. Nhưng mà Giám đốc Đường à, chúng tôi thật sự không ngờ Tiểu Lê lại làm ra chuyện như thế!” Dù sao buổi sáng khi ở đồn cảnh sát, thái độ của cảnh sát cũng rất rõ ràng.
Cô suy nghĩ hồi lâu vẫn gọi điện cho Diệp Cảnh Ngạn. “Xin chào, cô tìm tôi sao?”
Vẻ mặt Amy tươi cười. Cô ta đi đến trước mặt Đường Lâm, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa thân thiết nói: “Giám đốc Đường, là thế này, tôi muốn tới đây giải thích về tình hình của thư ký Tiểu Lê của cô một chút!” “Được rồi, em phải về đi làm đây, tạm biệt!”
Nói xong, Đường Lâm không chờ Lý Hãn trả lời mà đã lững thững đi về phía trước, đi về phía tòa nhà Diệp Thị dưới ánh mắt che giấu vẻ ngạc nhiên của Lý Hãn. Xin lỗi, cô không thể tin những gì anh ta nói nữa…
Đường Lâm xoay người rời đi, không một câu nói thừa thãi. Nhưng mà điện thoại vừa đổ chuông thì đã bị dập máy.
Cô đang định gọi lại thì Amy lại quay lại gõ cửa phòng làm việc của cô. Đáng tiếc cô đã biết hết, thậm chí… tất cả những việc trước đây anh ta từng làm với cô.
Các món ăn đã được bày lên. Đường Lâm cúi đầu ăn cơm. Có lẽ vì cô quá bình tĩnh nên Lý Hãn cũng không nghĩ nhiều. “À, không đúng, không đúng!” Có vẻ Amy biết mình đã nói sai nên vội vàng sửa lại: “Không phải chuẩn bị mà là đã giải quyết xong rồi. Vô cùng xin lỗi Giám đốc Đường, chúng tôi không mấy khi giải quyết những chuyện như vậy, lần đầu tiên nên khó tránh khỏi sai sót, mong cô bỏ qua cho!”
Đường Lâm nhìn chằm chằm vào vị Phó Giám đốc nhân sự hơn bốn mươi tuổi trước mặt mình này, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Cô chỉ khẽ gật đầu: “Được rồi, mọi việc đều đã giải quyết xong rồi. Việc này cũng vất vả cho các cô!” Đường Lâm trở lại phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống được vài phút thì Phó Giám đốc phòng nhân sự đã vội vàng cuống cuồng tìm đến đây.
“Giám đốc Đường, Giám đốc Đường. Xin chào, tôi là Amy đến từ phòng nhân sự!” Đường Lâm cau mày, chỉ một buổi trưa mà đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?!
“Tôi thật sự không rõ lắm!” Đường Lâm cườ2i nói với Lý Hãn: “Chuyện xảy ra rồi thì đừng nhắc lại nữa, cũng không có ý nghĩa gì!”
“Không thể nói vậy! Dù sao việc này anh cũ0ng sẽ giải quyết tử tế, em đừng lo. Nếu như còn có chuyện như thế xảy ra, em nhớ kịp thời nói với anh!” Lúc hai người bước ra khỏi quán thịt nướng, Đường Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nói: “Nếu con người có thể quay lại quá khứ thì tốt biết bao!”
“Tại sao lại nói như vậy?” “Không, không! Đều là việc chúng tôi phải làm.”
Sau khi Amy rời đi, Đường Lâm vẫn cảm thấy chuyện này có vẻ giải quyết quá dễ dàng. Đường Lâm cười không nói, ánh mắt nhìn sâu vào Lý Hãn đối diện.
Nếu như không phải vì đã nhớ lại tất cả, có thể cô thật sự vẫn coi Lý Hãn là người bạn thân nhất. “Cô ta? Ừm, mời ngồi, cô muốn giải thích cái gì?”
Phó giám đốc phòng nhân sự khó khăn lắm mới ngồi xuống đối diện Đường Lâm. Cô ta mở tệp tài liệu trong tay ra, đưa tài liệu cho Đường Lâm và nói: “Giám đốc Đường, cô xem trước đi, đây là thông tin cá nhân của Tiểu Lê!” Amy ngay lập tức liền ngạc nhiên nói: “Ồ, hóa ra Giám đốc Đường còn chưa biết à. Thật ra là như vậy, sau quá trình điều tra của chúng tôi thì lúc trước, Tiểu Lê đã một mình vào phòng làm việc của cô. Hơn nữa, cô ta còn cầm bản mẫu hợp đồng mà cô đã ký, sau đó thông qua mánh khóe kỹ thuật để đổi trắng thay đen, chuyển chữ ký của cô lên bản hợp đồng ở khu vực ngoại thành kia. Cho nên…”
“Làm sao mà các cô biết chuyện này được?” Anh ta lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng. <2br>
“Nói thật lòng, Tiểu Lâm, ban đầu khi hai người ở bên nhau, anh đã không đồng ý rồi. Nhưng hôm qua Quân Khang đã đích thân gọi cho7 anh, anh nghĩ dù sao cũng là bạn bè nên nói giúp cậu ta đôi ba câu. Cuối cùng… tối qua lại xảy ra ra chuyện như vậy, cậu ta thật sự khiế7n anh thất vọng!”
Lúc này, giọng điệu của Lý Hãn cứ như đã cực kì chắc chắn sự cố kia là do Quân Khang làm. Đường Lâm liếc mắt nhìn Lý Hãn, nói đầy ẩn ý: “Bởi vì, nếu có thể quay lại quá khứ thì có lẽ mọi người cũng sẽ không thay đổi!”
Ý nghĩa của những lời này không rõ ràng, vẻ mặt của Lý Hãn thoáng hiện vẻ lúng túng. Nhưng rõ ràng biểu hiện của cô không có gì khác biệt, nhìn thế nào cũng thấy hòa nhã không có gì khác thường.
Lý Hãn đứng tại chỗ khẽ lắc đầu, nở nụ cười chế giễu. Xem ra anh ta cũng học được cách tự tìm buồn phiền rồi. “Giám đốc Đường, thật xin lỗi, tôi lại quấy rầy cô rồi. Tổng Giám đốc Diệp đến ạ!”
Đường Lâm đứng dậy. Diệp Cảnh Ngạn đi vào từ phía sau Amy. “Thật sao? Tại sao lúc trước, khi cô ta vào phòng làm việc của tôi thì không có ai phát hiện ra? Đã có camera theo dõi, vậy tôi đi rồi thì chẳng lẽ không có người trong phòng an ninh giám sát theo thời gian thực sao?”
Vẻ mặt của Amy phòng nhân sự lộ vẻ khó xử: “Giám đốc Đường, là như vậy. Bởi vì Tiểu Lê là thư ký của cô, cho nên dù người bên phòng an ninh nhìn thấy cũng thật sự không biết nói gì.” Amy gật đầu vô cùng dứt khoát: “Giám đốc Đường, đã xác định rồi! Dù sao chuyện này cũng ồn ào lớn như vậy. Hơn nữa, buổi trưa, Tổng Giám đốc Diệp còn đích thân đến đồn cảnh sát để nói tình hình này. Cho nên cô yên tâm đi, chúng tôi đã chuẩn bị tốt ở bên đồn rồi, sẽ không…”
“Từ từ! Chuẩn bị tốt rồi?” Lời này của Amy cũng có lý.
Đường Lâm cũng không phải là người so đo từng tí. Sau khi nghe cô ta nói sơ qua về tình hình thì cô vẫn không khỏi ngạc nhiên: “Các cô thật sự có thể khẳng định chuyện này là do Tiểu Lê làm sao?” “Được rồi, cô ra ngoài trước đi!”