Thiên Đường Có Em

Chương 1087: Em là vô giá!



Thiết Lang đưa Đường Lâm đến khách sạn Hàn Cung, nơi này vốn không còn xa lạ đối với họ, dù sao trước đây họ đã từng đến đây một lần.

Hkai người cùng đi vào hội trường Cảnh Sơn ở tầng hai. Họ vừa đi vào, tiếng cười nói bên trong lập tức dừng lại.

Đường Lâm thấy cảnh tượcng bên trong hội trường Cảnh Sơn, bỗng chốc cảm thấy hơi hoa mắt. Bảo sao lúc đó khi cô xảy ra chuyện, Diệp Cảnh Ngạn lại giúp cô như vậy.

Xem ra là có lý do.

“Ha ha, tôi ở đây không phải là điều đương nhiên sao! Chúng ta đều là người nhà, sao lại khách sáo vậy chứ!”
Ngồi ở trong xe, cửa sổ mở ra một nửa, Thiết Lang liếc nhìn Đường Lâm ở bên cạnh. Nụ cười tươi trên môi cô cũng lan sang anh, khiến cho một người vốn đẹp trai nghiêm túc như anh cũng cởi bỏ vẻ lạnh lùng.

“Rất vui, những người bạn này của anh rất thú vị!”

“Cũng là bạn của em! Em cũng biết Cố Nghiên Ca rồi, hẳn cũng từng gặp Yến Thất rồi. Chỉ là hôm nay họ có việc nên không lại đây mà thôi!”
Cố Nghiên Ca rất kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp, mà người phía sau lại mím môi bất lực: “Ừ, lạ thật!”

Mọi người: “...”

Lão đại nhà bọn họ đúng là chiều vợ hết mực.
Mọi người nói rất nhiều chuyện mà cô không có ấn tượng, nhưng lại cảm thấy cực kì thú vị.

Thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh. Khi bữa ăn gần kết thúc, Đường Lâm nhìn đồng hồ mới biết đã gần 10 giờ tối rồi.

Rõ ràng lúc cô xuống máy bay thì trời vẫn còn sáng, còn chưa tới 6 giờ.
“Đây chẳng phải vì muốn để lại ấn tượng tốt cho chị dâu sao!”

Người đang nói, ngay lập tức khiến Đường Lâm lên tiếng: “Tổng Giám đốc Diệp? Tại sao anh cũng ở đây?”

Diệp Cảnh Ngạn… Có vẻ anh ta và Thiết lang có quen nhau.
Rất đông, khoảng mười người.

Có khuôn mặt quen thuộc, nhưng acũng có những người chưa từng gặp.

Thiết Lang kéo Đường Lâm chầm chậm đi vào một cách rất tự nhiên, những người đang ngồi ngoại trừ Lục Lăng Nghiệp, tất cả đều cùng đứng lên, có người nói, “Thất gia đến rồi!”
Anh còn nói đùa với vẻ mặt lạnh lùng nữa chứ, hừ! Nô lệ của vợ!

“Được rồi, mau ngồi xuống đi, vừa hay cậu tới rồi, chúng ta có thể ăn cơm rồi!”

“Ừ, tôi biết rồi!”
“Thất gia… anh… anh ức hiếp người ta!”

Dù ở trong trường hợp nào thì người hài hước như Ôn Tiểu Nhị cũng luôn có thể làm trò cười cho mọi người.

Sau khi nghe thấy lời anh ta nói, tất cả mọi người ngồi trước bàn đều bất chợt cười phá lên.
Thất gia!

Hình như đây không phải lần đầu cô nghe thấy người khác gọi Thiết Lang là Thất gia.

“Ngồi đi, khách sáo như vậy làm gì?”
Nói thật Đường Lâm chưa từng trải qua tình cảnh thế này.

Khi nhỏ vì lí do bối cảnh gia đình nên cô không thể có nhiều bạn thân giống như những đứa trẻ bình thường.

Sau khi trưởng thành, cô cũng không quen thân thiết quá mức với người lạ, vậy nên những bạn thân bên cạnh đến nay cũng chỉ có Tiểu Ngũ và Lý Hãn.
“Đường Lâm, xin chào, tôi là Cố Nghiên Ca, trước đây chúng ta từng gặp nhau, cô còn nhớ không?”

Lúc này, Cố Nghiên Ca cười đi tới bên Đường Lâm, cô rất xinh đẹp, cười lên rất có sức hút, Đường Lâm vừa nhìn thấy cô, khóe miệng cô cũng bất giác cong lên: “Xin chào, Nghiên ca, tôi vẫn nhớ cô!”

“Chú ơi, cô ấy nói nhớ em nè!”
“Mẹ nó, Cố Hân Minh, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!”

Cố Hân Minh…

Hơi quen mà thôi!
Nghe được câu này, ánh mắt của Thiết Lang ngay lập tức trở nên sâu xa: “Còn có chuyện này sao?”

Đường Lâm không chú ý đến vẻ mặt của Thiết Lang. Cô còn đang tự nhủ: “Đúng vậy. Khi đó bố em mới dẫn Lãnh Mục Dương về nhà. Sau này hiểu rõ anh ấy hơn, em mới phát hiện anh ấy chính là một người đàn ông trầm tĩnh. Một lần nọ, em và anh ấy ở trong trung tâm mua sắm, cố ý giả vờ là một đôi thắm thiết để kích thích Yến Thất đó. Anh không biết đâu, lúc đó Yến Thất… Ặc, anh nhìn em như vậy làm gì?”

Còn chưa nói xong, Đường Lâm đã cảm thấy bầu không khí trong xe là lạ.
Lúc này, Thiết Lang kéo Đường Lâm ngồi xuống, nheo mắt nguy hiểm nhìn Ôn Tiểu Nhị: “Cậu chắc chứ?”

Thấy vậy, Ôn Tiểu Nhị chết lặng.

Anh ta há hốc miệng, lòng nghĩ: Thôi xong, liệu có phải mình đã nói sai gì rồi không?!
Cô vừa liếc nhìn thì quả nhiên thấy Thiết Lang đang nhướng mày, cười như không cười nhìn cô.

“Khụ, à thì… anh đừng hiểu nhầm. Lãnh Mục Dương là anh trai em. Lúc đó em... Này, anh làm gì vậy!”

Đường Lâm vừa thấy Thiết Lang lôi điện thoại ra, liền sợ tới mức kéo cổ tay anh lại.
Giờ đây, nhờ mối quan hệ với Thiết Lang, trong trường hợp thế này, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ăn ý không cần nói trước.

Không có cái cảm giác khiến người ta thấy xa lạ ngượng ngùng, ngược lại vừa nhìn đã biết bọn họ đều là những người xuất chúng, nhưng ai cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Đường Lâm nhanh chóng hòa mình với bọn họ. Vì tuổi tác tương đương nên chủ đề trò chuyện cũng hợp nhau. Hơn nữa vì có Thiết Lang ở đó, mọi người cứ như lần đầu tiên được nói về những chuyện xấu hổ của Thiết Lang ngay trước mặt anh vậy.
Đường Lâm và Thiết Lang chào tạm biệt mọi người ở cửa Hàn Cung. Sau khi lên xe, cô cảm thấy khóe miệng của mình đã cười đến mức cứng đờ.

Đây cũng là lần đầu tiên Thiết Lang nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy.

“Vui lắm sao?”
Yến Thất…

Nghe đến cái tên này, nụ cười trên khóe môi của Đường Lâm càng sâu hơn: “Đương nhiên là biết rồi. Lúc trước em còn giả vờ làm bạn gái của Lãnh Mục Dương chỉ để chọc tức Yến Thất đó.”

“Ồ?”
Khi Cố Nghiên Ca kéo Đường Lâm tới ngồi ở chỗ có hai ghế trống, Ôn Tiểu Nhị lập tức tỏ vẻ tỉnh ngộ: “Thất gia, ban đầu khi ở nhà Hoàng Phủ, ở trên tàu trở về, Lục lão đại nói với anh là ‘cô ấy’ bị thương rồi, sao đó anh liền gấp gáp đặt vé máy bay về. Chắc là chị dâu Thất này phải không?”

Vì để xem trò vui nên Ôn Tiểu Nhị không sợ gì. Anh ta vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn Đường Lâm. Những ánh mắt đó khiến cô có hơi ngại.
“Dám lợi dụng người phụ nữ của anh. Lá gan của Lãnh Mục Dương không nhỏ!”

“Này, anh đừng ồn ào. Anh ấy là anh trai em đó.”

Thiết Lang hừ lạnh: “Cho dù là anh vợ thì cũng phải trả tiền!”

Đường Lâm không phản ứng kịp. Chờ đến khi cô hoàn hồn thì mới vung tay đánh Thiết Lang: “Quá đáng, anh xem em là hàng hóa à!”

Cho dù em là hàng hóa thì cũng là vô giá!”

Lời nói này thật xuôi tai. Đường Lâm cũng cảm thấy xấu hổ.