Hai người bước vào kkhu văn phòng. Quân Khang lại trở thành chủ đề bàn tán của nhân viên trong công ty khi một lần nữa xuất hiện công khai ở đây.
Ở đâu có ncgười thì ở đó sẽ luôn có những lời đàm tiếu! “Có thể coi là vậy, ít nhất thì anh không muốn bị Lý Hãn lợi dụng thêm nữa, hoặc có thể là… Anh cũng không muốn để em làm bạn tốt của anh ta nữa, bởi vì anh ta không xứng đáng làm bạn của em khi đã làm ra những chuyện đó với em!”
Đường Lâm khẽ nhếch miệng, mặc dù Quân Khang nói nghe có vẻ quang minh, cao cả, nhưng thật ra cô cũng có thể đoán ra được mục đích thật sự của anh ta là gì.
Nói là không muốn để cô làm bạn với Lý Hãn, nhưng có lẽ mục đích thật sự của anh ta chính là muốn cô hợp sức với anh ta để trả thù Lý Hãn. Quân Khang ngậm một điếu thuốc, nhưng có vẻ như động tác hút thuốc của anh ta không thuần thục lắm. Sau khi hút xong, anh ta lại bị sặc.
“Chúng ta đều bị Lý Hãn lừa rồi!”
“Lý Hãn?” “Vậy sao?”
Nghe Quân Khang nói ra những lời này, Đường Lâm không nhịn được cười.
“Vậy anh nói thật xem, vụ tai nạn dưới tầng mấy hôm trước thật sự không có liên quan gì đến anh sao?” Vẻ mặt của Đường Lâm có chút thay đổi khi nghe thấy cái tên Lý Hãn.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Quân Khang kể về chuyện của Lý Hãn.
Cô còn tưởng rằng mối quan hệ giữa Quân Khang và Lý Hãn rất tốt. Dù có ăn mặc bóng bẩy đến đâu thì cô vẫn có thể nhìn thấy rõ nét phờ phạc, tiều tụy của anh ta.
“Đường Lâm, chúng ta... đều bị lừa rồi!”
“Là sao?” Cô biết rằng bây giờ mình đã có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân.
Nếu Quân Khang còn dám làm bất cứ điều gì tổn hại đến cô, chắc chắn cô sẽ không để anh ta còn lành lặn ra ngoài!
Quân Khang đợi một lúc, thấy Đường Lâm không có ý mở rèm cửa mới cảm kích liếc nhìn cô, sau đó đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống. Sau khi Đường Lâm và Quân Khang bước vào văn phòng, cô vốn không muốn đóng cửa phòng làm viaệc, nhưng Quân Khang lại có vẻ đắn đo. Anh ta đứng ở cửa, thấp giọng hỏi: “Anh có thể đóng cửa lại không? Yên tâm, anh sẽ không làm gì cả. Em có thể mở rèm cửa!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Đường Lâm nhìn thấy thái độ rụt rè này của Quân Khang.
Cô cũng không phải là người chấp nhặt nên bèn gật đầu đồng ý yêu cầu đóng cửa của anh ta, nhưng cũng không mở cửa chớp. Quân Khang rõ ràng đã nghiến răng khi nói ra câu này.
Nỗi oán hận hay tức giận của anh ta đối với Lý Hãn đã quá rõ ràng.
Đường Lâm thầm thở dài: “Vậy hôm nay anh đến tìm tôi chỉ vì muốn nói chuyện này?” Lúc hỏi câu này, Đường Lâm thật sự hỏi bằng giọng dò xét.
Đúng là cô đã biết tất cả mọi chuyện, thế nhưng cô vẫn không thể hiểu được rốt cuộc mục đích Lý Hãn làm ra chuyện này là gì.
“Bởi vì anh ta nói rằng anh ta có thể cho anh những gì anh muốn. Còn anh, để có được tất cả những điều này, anh đã nghe theo sự sắp xếp của anh ta!” Đường Lâm gật đầu: “Không sao, anh cứ hút đi!”
“Cảm ơn!”
Hôm nay trông Quân Khang có vẻ là lạ. Ít nhất là hôm nay trông anh ta có vẻ quá khác xa so với ngày thường.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Mặc dù đã gặp quá nhiều chuyện không vui, nhưng Đường Lâm vẫn muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà lại khiến Quân Khang trở nên như thế này. Đường Lâm nhướng mày: “Vậy ý của anh là trước đây Lý Hãn đã cố ý sắp xếp cho hai chúng ta ở cùng nhau? Chỉ vì anh dễ điều khiển?”
Đường Lâm cảm thấy cách hiểu này của mình không có vấn đề gì.
Nhưng Quân Khang nhìn lại Đường Lâm, dở khóc dở cười: “Nếu nhất định phải nói như vậy thì cũng không sai!” Mặc dù Quân Khang không muốn thừa nhận, nhưng khi đối mặt với thái độ này của Đường Lâm, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại.
Nghe vậy, Đường Lâm tức giận nhún vai: “Xem ra bây giờ anh đã biết hết rồi?”
“Cũng có thể là vậy! Ít nhất, anh không ngờ Lý Hãn lại là một kẻ xấu xa như vậy!” Nếu như nói ban đầu Quân Khang vì ham muốn ích kỉ cá nhân nên mới đồng ý với Lý Hãn xuất hiện ở bên cạnh cô thì bây giờ họ hợp tác, một khi cô không thể đáp ứng được yêu cầu của Quân Khang, rất có thể chính cô sẽ trở thành Lý Hãn thứ hai.
Đường Lâm vẫn nghĩ cực kì sáng suốt trong những chuyện thế này.
“Đường Lâm, anh biết em với Lý Hãn là bạn, nhưng em phải tin anh, ít nhất từ trước đến nay anh chưa từng muốn làm hại em.” Đường Lâm giả vờ ngạc nhiên trước lời giải thích của Quân Khang, nhưng ánh mắt cô lại vô cùng điềm tĩnh.
Anh ta không hề để ý đến sự thay đổi của Đường Lâm. Nghe thấy giọng nói bất ngờ của cô, Quân Khang không nhịn được mà cười giễu: “Thật ra ngay từ đầu, việc gặp gỡ em cho đến việc quen biết em đều là do sự sắp xếp của Lý Hãn. Và, mặc dù anh là con trai thứ của nhà họ Quân nhưng thật ra anh cũng không có tiếng tăm như mọi người vẫn đồn đại!”
“Là do Lý Hãn sắp xếp sao, tại sao anh ta lại làm như vậy?” Dù gì thì trước đây, Lý Hãn cùng đã từng đến nói giúp cho Quân Khang.
“Đường Lâm, xin lỗi em, thật ra trước đây việc anh đến với em đều là ý của Lý Hãn!”
“Ồ?” Nghe thấy câu này, Quân Khang cực kì sửng sốt.
Anh ta nhìn Đường Lâm, ánh mắt né tránh, dáng vẻ rõ ràng là đang nghĩ gì đấy.
Nếu đã nói đến mức đấy, Đường Lâm cũng không muốn giấu giếm nữa. Cô cười rồi nói: “Anh đã từng gặp thư kí Tiểu Lê của tôi rồi đó. Chính vào tuần trước, cô ta cũng đã quay về tìm tôi. Hơn nữa còn khóc lóc đau khổ cầu xin tha thứ ở trước mặt tôi. Nhưng anh có biết cô ta đã nói với tôi những gì không?”
“Gì… gì cơ?”
Quân Khang lộ rõ vẻ bối rối, Đường Lâm nói thẳng ra: “Cô ta nói ban đầu là anh sắp xếp cô ta lấy trộm hợp đồng của tôi. Cũng vì chuyện này nên mới dẫn đến vụ việc gia đình người đàn ông kia bị giải phóng mặt bằng, nhà tan cửa nát, vậy nên gã mới hận tôi đến xương tủy!”
“Cô ta nói láo!”