Thiếu Gia Thật Sống Lại Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 19



Mặc dù lúc đầu không vui, nhưng không khí trên xe dần trở nên dễ chịu hơn. Dù sao cũng là một đám thanh thiếu niên, lại đang học trung học với áp lực rất lớn, nói đến hoạt động ngoài trời, ai nấy đều không kìm được mà hào hứng.

Từ đây đến Nam Sơn khoảng một tiếng rưỡi đi xe. Trên xe, có người nghe nhạc, có người trò chuyện rôm rả.

Chưa ngồi được bao lâu, Tề Lâm ngồi sau Trần Mặc ghé sát vào ghế và vỗ vai cậu: "Đừng để tâm nhé, lần đầu đi mà đã không vui, lẽ ra tôi nên thông báo trước trong nhóm."

Trần Mặc quay đầu: "Là tôi đột nhiên thay đổi quyết định, không trách cậu được."

"Thì hôm nay cứ vui vẻ mà chơi thôi." Tề Lâm biết chuyện Trần Mặc vào bệnh viện tối qua: "Tôi đã thống kê rồi, hôm nay có ít nhất một nửa không định đạp xe vì trời nóng, trên đỉnh núi có bể bơi ngoài trời mới xây, tối nay chúng ta còn có buổi tiệc nướng, coi như đi xả stress."

Trần Mặc hỏi: "Các cậu xuất phát từ lưng chừng núi à?" 

"Ừ." Tề Lâm gật đầu.

Lúc này, người ngồi bên cạnh Tề Lâm, vốn đang cúi đầu nhìn điện thoại, ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: "Cậu định đạp xe à?" 

Trần Mặc lắc đầu: "Tôi không đạp."

Tịch Tư Yến nhìn chằm chằm vào cậu: "Hy vọng là vậy."

Trần Mặc thực sự không đạp xe. Nhưng đến khi những người quyết định đạp xe thay đồ xong và bắt đầu hành trình từ lưng chừng núi, vừa đạp vừa thở hổn hển thì đột nhiên nghe thấy âm thanh đặc trưng của một chiếc xe điện nhỏ động cơ yếu, lạch bạch vang lên từ phía sau.

Lúc này, những người ngồi trên xe buýt đã lên núi hết cả. Còn người đáng lẽ cũng phải ở trên xe, giờ đây lại đang ngồi trên một chiếc xe điện, đội mũ bảo hiểm màu xanh nhạt, áo khoác trắng phấp phới theo gió. Khi ôm cua, chân dài khẽ chạm đất để giữ thăng bằng.

Lúc này, nhóm người vẫn chưa tản ra, khoảng cách giữa trước và sau chỉ cách nhau một đoạn nhỏ.

Mấy người nhận ra cậu.

"Chết tiệt! Mặc thiếu, cậu đang làm gì thế? Khiêu khích à?"

"Ghen tị quá, trông mát mẻ thật, tôi cũng muốn lái."

"Làm sao cậu nghĩ ra được cái trò quỷ này thế?"

Chiếc xe điện nhỏ không để ý, chầm chậm vượt qua mọi người, nhưng vừa đi được vài bước thì trên xe bật lên một bài hát.

Lái chiếc xe yêu dấu của tôi

Tôi sẽ không bao giờ bị kẹt xe

Lái chiếc xe yêu dấu của tôi

Tôi sẽ về nhà ngay lập tức

...

Mọi người phía sau: "..."

"............"

"Các anh em, đuổi theo cậu ta!"

Chỉ một mình mà Trần Mặc đã kéo hết thù hận về phía mình. Cả nhóm người chạy xong nửa chặng đường với thời gian nhanh đến không ngờ, vừa cười vừa chửi rủa.

Giữa chặng nghỉ ngơi, có người ngó trước ngó sau trên đường.

"Trần Mặc đâu rồi? Rớt lại phía sau hay lên trước rồi?"

Có người trả lời: "Chắc là lên trước rồi, xe cậu ta có hai bánh mà, làm sao chậm hơn hai bánh của tụi mình được. Đây là đường lên dốc mà, xe cậu ta lại không cần tốn sức."

"Tôi nghi xe cậu ta có chịu nổi đến đỉnh núi không."

"Nếu không lên được thì cười vỡ bụng luôn."

"Còn chờ gì nữa, đứng dậy đi tiếp thôi, lên tới đó còn phải chọc quê cậu ta nữa chứ."

...

Tâm trạng phấn khởi không giảm, nhưng đúng là Trần Mặc phát hiện xe của mình sắp hết điện khi gần tới đỉnh núi.

Năm nay Nam Sơn vẫn chưa được phát triển hoàn toàn. Đứng trên đỉnh núi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những ngôi nhà dưới chân núi ẩn hiện giữa rừng núi. Con đường quanh núi như một con rồng khổng lồ uốn lượn, tạo cảm giác hiểm trở.

Trên con đường hiểm trở đó, có một người đang xuống xe đẩy chiếc xe điện đi chầm chậm.

Đi được một lúc, phía sau lướt đến một chiếc xe đạp màu đỏ đen xen kẽ, phát ra tiếng phanh kít chói tai.

"Hết điện rồi à?" Một chân chống đất, Tịch Tư Yến đẩy kính râm lên nhìn cậu.

Bóng dáng của người trước mặt bị ánh hoàng hôn che phủ, viền quanh người ấy được phủ một lớp ánh sáng, làm cho đôi mắt và đường nét trên mặt càng trở nên rõ nét hơn. Trần Mặc chắc chắn rằng cậu ta chính là người chạy trước tiên.

Trần Mặc nhìn chiếc xe điện một cái, gật đầu: "Ừ, sắp hết điện rồi."

Tịch Tư Yến ngước nhìn về phía đỉnh núi: "Đẩy lên nổi không?"

Trần Mặc hất cằm về phía trước: "Không lẽ tôi nói không nổi thì cậu sẽ đẩy giúp?"

Khi nhóm người phía sau đuổi kịp thì phát hiện chiếc xe điện đúng là hết điện rồi.

Người đẩy xe lại không phải là Trần Mặc.

Tay cậu ta cầm một chiếc xe đạp quen thuộc, trong khi hội trưởng, người luôn đứng nhất trong mọi cuộc thi, đang đẩy chiếc xe điện nhỏ không hề hợp với hình ảnh của mình.

Mọi người đồng loạt cằn nhằn.

"Anh Yến, chuyện gì xảy ra vậy? Anh làm việc tốt đến nỗi chúng tôi không biết phải chọc quê thế nào nữa."

"Tôi nhớ, năm đó khi tôi gãy chân, anh Yến, anh còn nhớ anh nói gì với tôi không?"

Tịch Tư Yến không để ý đến những người trước đây lao đi như bầy chó hoang, lần lượt xuống xe và bắt đầu đi bộ.

Hỏi lại làm ra vẻ hợp tác: "Đã nói gì?"

"Cậu ấy nói, đã nhấn mạnh biết bao nhiêu lần mà không nghe thấy hả? Cậu điếc rồi à?!"

Cả nhóm rên rỉ.

"Chậc chậc chậc."

"Quá khứ không đáng nhớ lại, những ai vô tâm không thể giữ lại."

"Thần xe một thời của Nam Sơn, cuối cùng lại bị gã đàn ông bên ngoài dụ dỗ."

"Đúng vậy, lại còn là gã đàn ông lái xe điện nhỏ nữa chứ."

Tịch Tư Yến đá từng người một.

"Các người chỉ biết nói miệng thôi."

Gã đàn ông Trần Mặc đứng bên cạnh xem đủ rồi, giơ tay giải thích: "Biết lúc cậu ta nói muốn đẩy chiếc xe điện nhỏ, đã nói gì không?"

Những người khác tò mò hỏi.

Trần Mặc thuật lại từng chữ: "Lúc cậu chọc quê người khác thì giỏi lắm cơ mà? Nam Sơn có thể thanh lọc tâm hồn hay bồi dưỡng thể xác, chạy tới đây tìm chửi hả."

Những người khác cười không ngớt.

Ai nấy đều trêu: "Lão Tịch à, như vậy là không được rồi. Sao lại đối xử với một bệnh nhân như thế chứ? Tối qua ai cũng thấy video rồi, cái eo thon của cậu Mặc kìa, bao nhiêu cô gái còn ghen tị vì eo cậu ấy mỏng như tờ giấy đấy. Cư xử tử tế một chút, nghe chưa." 

"Đúng vậy, nếu đã biết cách nói chuyện như thế thì nói thêm chút nữa đi." 

"Trần Mặc, cậu đạp xe về đi, cho tôi mắng thêm vài câu."

... 

Không ai ngờ rằng cuối cùng, cả đoàn phải đi bộ đoạn vài trăm mét cuối cùng. 

Trên đỉnh núi có khá nhiều nhà nghỉ, là một khu nghỉ dưỡng nhỏ, nhưng chưa phát triển lớn. Một đám người đẫm mồ hôi khi đến nơi, ai nấy đều vội vã lao vào những căn nhà đã đặt trước để rửa sạch mồ hôi.

Những nhà nghỉ được xây dựng rất độc đáo. 

Phòng ở đều nằm trên tầng hai. 

Trần Mặc tất nhiên ở cùng phòng với lão Cẩu. 

Sau khi nhận chìa khóa được phân, Trần Mặc vào phòng thay đồ, khoảng nửa giờ sau, Cẩu Ích Dương mới lê bước vào. 

Lão Cẩu vừa mở cửa đã ngã vật xuống giường. 

"Mệt vậy à?" Trần Mặc vừa lau tóc vừa hỏi. 

Cẩu Ích Dương liếc mắt nhìn cậu bằng một mắt: "Cậu thuê được cái xe điện rách, tất nhiên không biết đạp xe lên đây mệt thế nào. Nếu thêm 200 mét nữa, chắc tôi đi gặp ông tôi luôn. À, ông tôi đã mất mười năm rồi." 

Trần Mặc bật cười: "Câu cuối không cần nhấn mạnh đâu."

Trần Mặc lấy từ ba lô của Cẩu Ích Dương ra bộ quần áo sạch sẽ. 

"Nghỉ một chút rồi đi tắm đi." 

Cẩu Ích Dương lăn mình ngồi dậy, ngồi ở mép giường. 

"Sao thế?" Trần Mặc vẫn tiếp tục lau tóc hỏi. 

Cẩu Ích Dương nhìn cậu chằm chằm, đầy tâm trạng: "Hôm nay tôi nghe không ít chuyện linh tinh, cậu muốn biết không?" 

"Không muốn." Trần Mặc đáp ngay. 

Cẩu Ích Dương lập tức kéo tay anh: "Cậu có phải là anh em của tôi không, chỉ cần trả lời có phải là anh em không? Nếu tôi không hỏi rõ chuyện này với cậu hôm nay, đêm nay tôi chắc chắn không ngủ được." 

Trần Mặc bị kéo lại: "Nói đi." 

"Có phải cậu thích Tịch Tư Yến không?"

Động tác của Trần Mặc khựng lại, nhìn cậu bằng ánh mắt kiểu cậu đang nói linh tinh gì vậy: "Điều gì khiến cậu có cái suy nghĩ vớ vẩn đó, não bị teo nhỏ của cậu à?" 

"Khỉ thật! Tôi cũng đã đoán không phải." Cẩu Ích Dương đập mạnh tay xuống giường: "Hôm nay chỉ có đám tụi mình đi phía sau, mấy cái miệng thối đó cứ nói bậy bạ, suýt nữa thì nói rằng cậu và Dương Thư Lạc đấu nhau đến mức này không chỉ vì quan hệ của hai người, mà còn vì hai cậu là tình địch, cùng thích một người, làm tôi sợ chết khiếp." 

Trần Mặc tiện tay vứt khăn lên ghế trong phòng.

"Chủyện nhảm như thế mà cậu cũng tin?" 

Lão Cẩu gãi đầu, xoa cái đầu tóc ngắn của mình, lẩm bẩm: "Ai mà biết được chứ, cậu công khai come out luôn rồi còn gì. Dù hôm đó toàn là bạn bè, không ai ra ngoài nói linh tinh, nhưng cậu cũng phải biết chuyện này không thể giấu mãi được." 

Trần Mặc nhìn cậu ta: "Tôi là gay, đúng, nhưng đâu cứ phải tìm đàn ông để thích?"

"Nếu cậu không thử thì sao biết cậu thực sự thích đàn ông?" 

Trần Mặc: "Đối diện phụ nữ tôi không cương được, lý do vậy đủ chưa?" 

Cẩu Ích Dương đứng hình tại chỗ. 

Cậu ta lắp bắp cả buổi, mặt đỏ bừng.

Dù mười bảy, mười tám là tuổi dậy thì đầy năng động, nhưng bọn họ cùng lắm chỉ giấu vài cuốn truyện tranh khiêu dâm trong hộc bàn, đám con trai tụm lại coi mấy đoạn phim không quá lố. Ai mà lại nói mấy chuyện này như điều hiển nhiên cơ chứ. 

Nghe như thể cậu ấy bị lãnh cảm vậy.

Cẩu Ích Dương bước ra khỏi phòng tắm vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó. 

Khi cậu ra ngoài, Trần Mặc đã nằm trên giường. Ánh mắt Cẩu Ích Dương không tự chủ được mà liếc xuống dưới cơ thể cậu. 

Người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, chân bắt chéo, cầm điện thoại, giống như có mắt ở đỉnh đầu: "Nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đấy." 

"Khỉ thật." Cẩu Ích Dương nói: "Tôi sẽ không bao giờ nhìn thẳng vào cậu một cách bình thường nữa." 

Người nói không thể nhìn thẳng... 

Khi vài cô gái rủ nhau đến gõ cửa, hỏi họ có muốn lên sân thượng ngắm hoàng hôn không, Cẩu Ích Dương theo bản năng đứng chắn ở cửa. 

Cậu ta không quên rằng người nằm trên giường kia chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi. 

Dù sao, cũng phải giữ chút thể diện cho anh em trước mặt phái nữ chứ.

"Đi không?" Một cô gái kiễng chân nhìn vào bên trong. 

Cẩu Ích Dương dựa vào thân hình cao to của mình để chắn hẳn, quay lại hỏi người vừa tỉnh dậy: "Hỏi cậu đó, Mặc Mặc, có đi không?" 

Nói xong lập tức bị ăn ngay một cú ném gối vào đầu. 

"Nói cho đàng hoàng thì tôi đi." 

Cẩu Ích Dương bực mình chửi thề: "Cái quái gì thế chứ."

Hai cô gái đứng trước mặt Trần Mặc che miệng cười khúc khích.

Nam Sơn có một đài ngắm hoàng hôn riêng, khi họ lên đến nơi thì đã có một số người đang ở đó rồi. Tôn Hiểu Nhã đang đưa điện thoại cho Tịch Tư Yến, nhờ cậu chụp ảnh.

Tịch Tư Yến dựa vào lan can, cũng chẳng từ chối. Cậu chỉnh góc độ, chụp vài tấm rồi trả lại điện thoại.

Mấy cô gái tụm đầu lại, hớn hở: "Mình nói rồi mà, cậu ấy chụp đẹp lắm, hầu như chẳng bao giờ chụp hỏng đâu."

Lật qua lật lại xem ảnh, bỗng nhiên có người thốt lên: "Ơ, Hiểu Nhã, trong điện thoại cậu vẫn còn ảnh của Trần Mặc à?"

Tôn Hiểu Nhã lúc này mới nhớ ra, trước đó Tịch Tư Yến có gửi cho cô một tấm ảnh và cô tiện tay lưu lại.

Lúc này, nhìn lại bức ảnh, trong đó là một chàng trai đang nằm trên giường bệnh vào lúc nửa đêm, trông có vẻ xa vắng. Gương mặt cậu trắng bệch, toát lên vẻ yếu đuối của một người bệnh. Ngay cả cái giá treo dịch truyền bên cạnh cũng hòa hợp với khung cảnh khiến người nhìn cảm thấy tim mình thắt lại.

Có một cảm giác thoáng qua: Dù cậu ấy đang bệnh, nhưng thật sự đẹp trai đến nỗi khó mà tin được!

Lại còn khiến người ta cảm thấy cậu ấy rất dễ bị bắt nạt.

Các cô gái nhìn bức ảnh rồi đồng loạt reo lên, và khi họ thấy Trần Mặc cũng xuất hiện trên đài ngắm cảnh, không ai giấu được sự ngạc nhiên.

Nhưng tiếc thay, vẻ yếu ớt của cậu đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ lười biếng ngắm hoàng hôn.

Cậu ta tựa lưng vào lan can, trò chuyện với những người xung quanh, trông như một chú mèo sắp bước vào giấc ngủ đông.

Miễn là không có ai đến quấy rầy.

"Đồ gay. Thật kinh tởm."

Câu nói này vang lên rõ ràng, khiến tất cả mọi người xung quanh, kể cả Cẩu Ích Dương, đều nghe thấy.

Cẩu Ích Dương thầm nghĩ: "Xong rồi."

Điều mà cậu lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Dù xã hội hiện nay có phần cởi mở hơn với người gay, nhưng vẫn có những kẻ cực đoan luôn dán nhãn cho họ. Nào là "ẻo lả"? Hay "không ra nam, không ra nữ"?

Mặc dù ai có mắt cũng sẽ thấy rằng chẳng thể nào gán những từ đó cho Trần Mặc, nhưng chuyện là cậu ấy đã công khai thừa nhận.

Điều trớ trêu hơn là, kẻ buông lời miệt thị này lại là một trong số những người mà Dương Thư Lạc đã dẫn vào câu lạc bộ.

Cậu trai đó có dáng người hơi gầy, răng hô, ánh mắt thường lảng tránh khi nhìn người khác.

Cậu ta, trông như một kẻ nhút nhát, vậy mà khi biết Trần Mặc công khai mình là người gay, lại bật lên nói những lời như vậy.

Bên cạnh có người thầm thì: "Cậu ta là học sinh lớp sáu phải không?"

"Nhớ lúc trước cậu vì hoàn cảnh khó khăn mà trường còn quyên góp cho nữa, cũng chỉ có Dương Thư Lạc chịu dẫn theo cậu, còn để cậu tham gia câu lạc bộ đi hoạt động cùng."

"Bình thường đâu thấy cậu như vậy, sao hôm nay lại phát rồ thế?"

"Nhưng mà cậu nói 'gay' là ám chỉ ai nhỉ?"

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, và cậu trai răng hô lại ngẩng đầu lên, trực tiếp chỉ vào Trần Mặc: "Giờ cậu không dám thừa nhận nữa phải không?"

Trần Mặc cười khẩy.

Gió trên đỉnh núi thổi làm tóc cậu bay nhẹ.

Cậu vẫn dựa vào lan can, không nhúc nhích: "Tôi có gì mà không dám thừa nhận."

Xung quanh rộ lên.

Lần này khác với lần trước, khi Trần Mặc nói trong không gian kín và sự chú ý của mọi người bị phân tán bởi những chuyện khác. Còn lần này, cậu nói ra giữa nơi đông đúc, không chỉ những người tham gia hoạt động hôm nay, mà còn có cả những du khách rải rác.

Chỉ cần thừa nhận, cơn gió này sẽ thổi tin tức ra khắp trường một cách nhanh chóng.

"Tốt, cậu thừa nhận là được rồi!" Cậu trai răng hô lúc đầu còn hơi lưỡng lự, nhưng càng về sau càng nói với giọng kích động: "gay mà không biết giữ mình, còn đi rêu rao khắp nơi. Loại người như cậu, loại người như cậu..."

"Loại người như tôi thì sao? Nói tiếp đi."

Trần Mặc bình thản giữa những ánh mắt khác thường xung quanh, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, như muốn bảo cậu ta cứ việc nói tiếp.

Cậu trai răng hô không biết có phải bị dọa hay không, mà câu tiếp theo mãi không nói ra được.

Cuối cùng, Trần Mặc đứng dậy, rời khỏi lan can.

"Nói đúng rồi."

"Tôi là gay."

Trần Mặc bước từng bước về phía trước.

Dáng vẻ nửa như cười, nửa như không của cậu khiến những ai từng chứng kiến cậu ra tay bắt đầu thấy sợ.

Mọi người vội vã can ngăn.

"Anh Mặc, bỏ đi, bỏ đi."

"Cậu ta hôm nay không biết ăn nhầm cái gì nữa, bình thường có nói cũng chẳng ra hồn."

"Cậu ta chắc là đầu óc không tỉnh táo, đừng chấp nhặt với cậu ta làm gì." 

Những lời này theo gió lùa vào tai khi Trần Mặc đã đứng trước mặt cậu con trai kia. 

Mọi người đều đang đề phòng, chỉ sợ anh ra tay là phải lao tới ngay để ngăn lại ngay. 

Thực ra, khi Trần Mặc đứng trước mặt cậu con trai đó, sắc mặt cậu đã tái nhợt cả rồi. 

"Không thích gay à?" 

"Đã không thích, sao còn cố tình đến gây sự làm gì? Không sợ sau này tôi sẽ luôn nhìn cậu bằng ánh mắt kinh tởm sao?" 

"Đã bao giờ thấy người gay thực sự là như thế nào chưa? Họ sẽ ôm một người cùng giới tính, có cùng cơ quan sinh dục, có thể hôn nhau, rồi làm tình, còn..." 

Giọng Trần Mặc rất nhỏ. 

Gió trên đài ngắm cảnh lại mạnh. 

Mọi người không thể nghe rõ cậu nói gì. 

Chỉ thấy cậu nói một câu, rồi tiến một bước, ép cậu con trai kia phải lùi lại từng chút một. 

Cho đến khi dồn cậu ta tới lan can. 

Trong ánh mắt ngày càng hoảng loạn của đối phương, cậu như một con quỷ thì thầm: "Làm cho đối phương xuất ra bằng miệng."

"Mày, mày bị điên rồi!" 

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn của cậu con trai, rồi cậu đẩy Trần Mặc ra, chạy thục mạng khỏi đài ngắm cảnh. 

Còn người vừa thản nhiên thừa nhận giới tính của mình, một tay nắm lan can, cười khoái chí và thoải mái. 

Mọi người xung quanh: Thực sự tò mò cậu ta đã nói cái gì. 

Chỉ có Cẩu Ích Dương, người đã trải qua cú sốc, đoán rằng miệng của Trần Mặc chắc chắn không có lời nào hay ho. 

Có người bước tới định hỏi. 

Nhưng phát hiện ra ngay gần chỗ hai người đứng ban nãy, Tịch Tư Yến rốt cuộc cũng đã nhúc nhích. 

Cậu ta không làm gì cả, chỉ bước đến bên người đang cười kia: "Vui không?" 

"Chẳng phải tôi luôn vui sao, có người cố tình tạo trò vui cho tôi mà." Trần Mặc quay đầu, nhận ra là Tịch Tư Yến: "Sao? Nghe thấy rồi à?" 

"Thấy cậu vui thế nên tôi không dám quấy rầy." 

"Chẳng lẽ nội dung quá tục tĩu, làm ô uế đôi tai của cậu rồi?" 

"Hóa ra cậu cũng biết điều đó à." Ánh mắt của Tịch Tư Yến không rõ ràng, cuối cùng khẽ hừ một tiếng: "Miệng lưỡi thật độc." 

Chuyện này vốn dĩ có thể trở thành một vở kịch rất nóng hổi. 

Ví dụ như: "Trùm trường Nhất Trung hoá ra là gay", "Thiếu gia hào môn và xu hướng tính dục không ai biết đến" hoặc "Thế hệ trẻ và sự bí ẩn về xu hướng tính dục, hy vọng của xã hội đi đâu rồi". 

Nhưng cuối cùng chỉ còn lại một chuyện:  "Làm thế nào mà trùm trường chỉ cần dùng lời nói đã khiến người khác phát điên."

Sự tò mò này kéo dài đến tận tối. 

Trên bãi cỏ trên đỉnh núi, các nam sinh đã quen thuộc dọn sẵn bếp nướng, các nữ sinh thì mượn từ nhà nghỉ đủ loại nguyên liệu chờ chế biến. 

Mọi người bận rộn chia nhau công việc, không khí huyên náo. 

Tất nhiên, ngoại trừ một nhóm nhỏ. 

Vì cậu con trai bị Trần Mặc dọa chạy khỏi đài ngắm cảnh, dù người khác hỏi thế nào, cậu cũng không chịu nói ra Trần Mặc đã nói gì. 

Dương Thư Lạc và vài người khác ngồi trên bãi cỏ không xa, an ủi hay khuyên nhủ gì đó với cậu ta. 

"Bị dọa rồi à?" Cẩu Ích Dương cầm một cái ghế gấp thấp, ngồi xổm bên cạnh Trần Mặc. 

Còn người vừa không nể nang ai, giờ đang nằm dài trên một chiếc ghế xếp, tay cầm một quyển vở bài tập toán tiểu học không biết mò từ góc nào của nhà nghỉ ra, phe phẩy làm quạt. 

Nghe vậy, Trần Mặc lười biếng liếc mắt qua đám người không xa: "Nếu chỉ bị mấy câu đó dọa, tôi lo không phải nhà cậu ta chỉ nghèo không đâu, chắc là người tiền sử còn sót lại." 

Cẩu Ích Dương bật cười: "Miệng cậu thật xéo xắc." 

"Vậy thì đừng ăn nữa." 

Trần Mặc làm bộ định lấy đi cái dĩa đồ nướng trước mặt cậu ta. 

"Đừng đừng đừng." Cẩu Ích Dương vội tranh lại: "Cậu không ăn được thì tranh làm gì chứ." 

Trần Mặc không chịu trả lại, còn ngả người ra phía sau né tránh. 

"Á!" Trong tiếng la của Cẩu Ích Dương, chiếc ghế của Trần Mặc mất thăng bằng, suýt đổ về phía sau.

Người đi ngang qua, Tề Lâm, lấy gối đỡ giúp, rồi tiện tay đặt một chén súp trước mặt Trần Mặc: "Này, phần ăn của cậu, không cần cảm ơn." 

Trần Mặc quay đầu lại: "Ở đâu ra thế?" 

"Không phải của tôi." Tề Lâm chỉ về phía bên trái: "Lão Tịch bảo chủ nhà nghỉ nấu cho cậu đấy, súp long nhãn táo đỏ với khoai mỡ. Cậu ta nhắn nhủ đừng ăn đồ nướng, tôn trọng cái dạ dày yếu ớt của cậu đi." 

Trần Mặc nhìn về phía đó.

Tịch Tư Yến thường xuyên mặc đồ thể thao khi ra ngoài.

Lúc này, cậu đang đứng trước bếp nướng, thao tác nướng đồ trông thành thạo như một đầu bếp chuyên nghiệp.

Vừa khéo có người gọi to: "Anh Yến! Tay nghề anh đỉnh quá, mở quán nướng chắc chắn không lo đói."

Tịch Tư Yến đang rắc gia vị lên đồ nướng, nghe vậy lập tức cười mắng: "Cậu biết cách khen người thật đấy!"

Trần Mặc bưng chén canh, thong thả bước đến. Cậu đứng lại trước quầy nướng.

Tịch Tư Yến ngước lên nhìn cậu: "Thèm ăn rồi à?"

"Đến để cảm ơn cậu." Trần Mặc giơ chén canh lên.

Tịch Tư Yến chú ý đến thứ trong tay cậu, gật đầu hỏi: "Thấy vị thế nào? Bà chủ nhà trọ này tôi quen từ lâu rồi, tay nghề bà ấy cũng được đấy chứ."

"Rất ngon." Trần Mặc đáp: "Hợp với tôi."

Tịch Tư Yến bật cười: "Tôi nghe thấy giọng trách móc rồi đấy, oán trách ai đây?"

Vừa dứt lời, không hiểu sao Tịch Tư Yến lại thu lại nụ cười, nhắc nhở: "Đừng đứng ở đó, khói dầu sẽ ám hết lên người cậu đấy."

Trần Mặc nghe lời bước sang bên cạnh, đứng nhìn cậu nướng đồ, nghe thấy mấy người qua lại trêu đùa với Tịch Tư Yến vài câu.

Trần Mặc thích bầu không khí tối nay. Gió nhẹ nhàng, những ngôi sao trên trời lấp lánh, mặt trăng chỉ lộ ra một nửa.

Cậu nhấp từng ngụm canh, vô tình đã uống cạn chén lúc nào không hay.

Khi cậu chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy một tiếng gọi phía sau: "Anh Yến."

Dương Thư Lạc không biết từ lúc nào đã bước đến, vốn đứng ở xa giờ đã tiến lại gần.

Tịch Tư Yến nhướng mày, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ở đằng kia." Dương Thư Lạc chỉ tay về phía cậu trai còn ngồi cúi gằm ở dưới đất, rồi quay lại nhìn Trần Mặc với ánh mắt hàm ý: "A Kỳ có vẻ không ổn lắm, cậu cũng biết, cậu ấy vốn nhạy cảm vì hoàn cảnh gia đình. Lúc cậu đồng ý cho cậu ấy vào câu lạc bộ, cũng là vì muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ cậu ấy không muốn nói chuyện, cũng chẳng ăn uống gì, tôi không biết phải làm sao."

Tịch Tư Yến khựng lại một chút, ngẩng lên nhìn Dương Thư Lạc: "Chiều nay cậu ta vô cớ nhằm vào người khác, cậu không biết lý do sao?"

Dương Thư Lạc sững sờ, ngạc nhiên: "Tôi không biết, anh Yến, sao cậu lại hỏi tôi câu này?"

Tịch Tư Yến không nói gì thêm, chỉ gật đầu: "Gọi cậu ta lại đây."

Trước khi Dương Thư Lạc rời đi, cậu còn nhìn thẳng vào Trần Mặc vài giây, không lâu sau, cậu trai tên A Kỳ đã bị gọi đến.

Vị trí này vốn ở ngay trung tâm.

Lúc này, nhiều người bắt đầu chú ý, không hiểu tại sao bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tịch Tư Yến giao việc nướng đồ cho hai cậu trai khác, rồi đi đến bàn, rút một gói khăn giấy ướt, vừa lau tay vừa quay về phía cậu trai đang cúi gằm đầu.

Tịch Tư Yến nói: "Ngẩng đầu lên."

Trần Mặc đứng cạnh nhìn thấy rõ ràng, cậu trai tên A Kỳ lúc này đã bật khóc.

Đôi mắt sưng húp như quả óc chó, mũi cũng đỏ ửng.

Tịch Tư Yến chỉ tay về phía Trần Mặc đang cầm chén canh đã cạn, vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, rồi hỏi A Kỳ: "Tôi không hỏi nhiều, chỉ hỏi một câu thôi. Cậu thật sự ghét cậu ấy đến vậy sao? Chỉ vì cậu ấy trêu vài câu, cậu đã sợ đến mức không ăn nổi, cũng không nói được?"

Cậu trai tên A Kỳ liếc nhìn Trần Mặc một cái, rồi lập tức cúi gằm mặt.

Giọng khô khốc cất lên: "Không phải."

"A Kỳ." Dương Thư Lạc bất ngờ lên tiếng.

Đến lúc này, mọi người xung quanh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tịch Tư Yến vẫn giữ bình tĩnh, bảo A Kỳ: "Tiếp tục đi."

"Xin lỗi, tôi không cố ý."

Không ai ngờ cậu ấy đột nhiên òa khóc, ngồi sụp xuống đất, túm lấy tóc mình, nói trong tiếng nấc: "Là tôi nóng giận nhất thời. Trước đây Dương Thư Lạc đã dẫn tôi vào câu lạc bộ, tôi rất ghen tị với các cậu vì các cậu luôn cười nói vui vẻ. Hôm nay trên đường, tôi thấy Dương Thư Lạc tâm trạng không tốt, rồi nghe cậu ấy nói Trần Mặc là gay, chuyện này mà lan rộng thì sau này cậu ấy không thể ở lại trường được nữa, tôi... tôi... trong lúc..."

Cậu trai nói ngắc ngứ, câu nào câu nấy đứt quãng, nghe rất đáng thương.

Dương Thư Lạc cảm nhận được ánh mắt xung quanh nhìn mình, sắc mặt lập tức thay đổi: "A Kỳ, cậu làm chuyện gì thì tự chịu, lôi tôi vào làm gì?!"

"Xin lỗi." A Kỳ vừa khóc vừa đứng dậy, cúi đầu lí nhí: "Thật sự xin lỗi, tôi cứ nghĩ cậu ghét cậu ấy, nên mới... còn chuyện học bổng của tôi, cậu có thể nhờ bố mẹ cậu đừng cắt trợ cấp được không?"

Dương Thư Lạc tức giận lùi lại một bước.

Ban đầu là ngỡ ngàng, rồi có chút hoang mang liếc nhìn sắc mặt của Tịch Tư Yến.

Quả nhiên.

"Học bổng của nhà cậu ư?" Tịch Tư Yến nhếch mép cười: "Cậu nói vậy với người ta à?"

Dương Thư Lạc bắt đầu hoảng loạn, giải thích: "Chuyện này là hiểu lầm, anh Yến, tôi..."

"Được rồi."

Tịch Tư Yến vò nắm khăn giấy ướt trong tay, rồi ném nó vào túi rác bên cạnh.

"Dùng lời lẽ mập mờ để dẫn dắt người khác, làm chuyện này ngay dưới mũi tôi mà còn muốn rũ sạch mình à." Lời của Tịch Tư Yến không nặng, nhưng khiến mọi người xung quanh đều thấy lạnh sống lưng. Cậu liếc nhìn Dương Thư Lạc và cậu con trai kia: "Học bổng sẽ không bị cắt, nhưng từ hôm nay các cậu đều bị đuổi khỏi câu lạc bộ. Sau này đừng để tôi thấy mặt các cậu trong bất kỳ hoạt động nào nữa."

Lời này như giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu, gây ra phản ứng dây chuyền khiến da người ta rát bỏng.

Xung quanh vang lên những tiếng hít thở sâu đầy kinh ngạc.

Tịch Tư Yến nhanh chóng đưa ra quyết định, khép lại chuyện này.

Buổi tối, cả nhóm còn đi bơi ngoài hồ bơi lộ thiên trong nửa tiếng.

Trần Mặc không xuống nước, chỉ quấn khăn tắm ngồi bên bờ, hướng dẫn mấy người không biết bơi, khiến cả đám té nước lên người cậu, làm cậu ướt sũng từ đầu đến chân.

"Sảng khoái thật." Lão Cẩu, trên đường về phòng, còn hớn hở kể lại chuyện xảy ra một tiếng trước cho Trần Mặc nghe: "Ban đầu tôi cứ nghĩ thằng lớp sáu hôm nay là kẻ cực kỳ phản đối người gay, ai ngờ đâu, ai ngờ... Dương Thư Lạc đúng là tự làm tự chịu."

Họ là nhóm về phòng muộn nhất, nhà nghỉ đã yên tĩnh từ lâu.

Cẩu Ích Dương vẫn cảm thán: "Giờ thì hay rồi, thân phận tình địch của hai người đã được xác thực."

"liên quan gì đến tôi?" Trần Mặc vừa đi vừa gạt tay anh ra.

Cẩu Ích Dương nắm lấy gấu quần của Trần Mặc khi anh leo lên cầu thang gỗ, kéo anh đi với đôi chân mềm nhũn như sợi mì sau khi bơi xong, làm ra vẻ ngạc nhiên: "Cậu thật không hiểu lòng tốt của người ta gì cả. Tịch Tư Yến làm vậy là vì ai chứ?"

Trần Mặc đứng lại: "Chẳng phải cậu ta đã muốn dọn dẹp từ trước rồi sao?"

Trần Mặc nghĩ thầm, một người đã từng hỏi thẳng cậu "Ai nói với cậu là tôi thích con trai?" Biết có người thích mình cứ lượn lờ xung quanh, có lẽ cậu ta đã sớm muốn đá người đó đi rồi.

Vậy nên đôi khi Trần Mặc cũng thắc mắc.

Dương Thư Lạc, kiếp trước có phải cậu tư vẫn vô tư gọi "A Yến, A Yến" trước bàn ăn nhà họ Dương, thật sự chỉ là đơn phương thôi không?

Trần Mặc không muốn nghĩ thêm và cũng chẳng muốn tán gẫu với lão Cẩu về vấn đề này nữa.

Cậu xoay người bước lên lầu.

Phòng họ ở phải đi qua khúc quanh của hành lang tầng hai.

Vừa đi được vài bước, cậu đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở góc hành lang phía trước.

Dương Thư Lạc đang sụt sịt.

Người đứng trước mặt cậu dựa lưng vào lan can gỗ của hành lang, ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt của Trần Mặc.

Dương Thư Lạc chưa phát hiện ra họ.

Cậu ta tiếp tục: "Anh Yến, tôi thật sự không cố ý. Hôm qua mấy người Tôn Hiểu Nha nói như vậy về tôi, hôm nay lại giúp Trần Mặc, tôi chỉ là nhất thời nóng giận. Nhưng tôi thật sự không bảo A Kỳ nói như vậy."

"Tôi thừa nhận là tôi không thích cậu ta, không muốn học chung trường với cậu ta. Tôi biết mình không có tư cách để nói điều này, nhưng tôi đã làm gì sai? Tội cũng coi bố mẹ cậu ấy như bố mẹ mình, tại sao người phải chịu tất cả những điều này lại là tôi?"

"Ngay cả anh nữa." Dương Thư Lạc cứng đầu ngẩng lên nhìn người trước mặt hỏi: "Cậu ta dạo này nổi bật như thế, và cậu lúc nào cũng giúp đỡ cậu ta. Tại sao?"

Tịch Tư Yến đưa ánh mắt trở lại khuôn mặt của Dương Thư Lạc, giọng nói lạnh nhạt: "Nếu cậu biết đặt mình vào vị trí người khác, đã không hỏi những câu như thế. Cậu chẳng giúp ai cả, nếu cậu thấy bất mãn với cách giải quyết của tôi thì báo cáo lên trường đi."

Tịch Tư Yến đứng dậy định đi.

"Tôi thích cậu!"

Cả bốn người đều khựng lại.

Cẩu Ích Dương buột miệng chửi thề, ngã ngồi xuống khi làm rơi cái chậu đang cầm vào tường.

Dương Thư Lạc cuối cùng cũng phát hiện ra phía sau có hai người đứng đó.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Trần Mặc một lúc, không biết nghĩ gì, rồi lại quay sang nhìn Tịch Tư Yến.

"Tôi thích cậu."

"Thích từ lâu rồi."

"Trước đây tôi không dám nói, lúc nào cũng lén lút theo sau bạn. Tôi biết hiện tại mình không bằng chính mình trong quá khứ, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu, tôi thích cậu, rất thích, thích đến nỗi có bất kỳ ai xuất hiện bên cạnh cậu, tôi đều ghen tị đến mức phát điên."

Cẩu Ích Dương rõ ràng là muốn phát điên hơn.

Hắn nghiến răng lẩm bẩm: "Sao lại gặp cái chuyện ngại thế này, ai cứu tôi với, chúng ta có thể đi không?"

Trần Mặc thì bình tĩnh.

Cậu đã quen với những tình huống như vậy.

Nhưng cậu vẫn lên tiếng: "Cho tôi đi nhờ qua."

Vừa định bước qua, đột nhiên Dương Thư Lạc túm lấy Trần Mặc.

"Có chuyện gì?" Trần Mặc nhìn xuống bàn tay đang giữ lấy cánh tay mình, hỏi.

Dương Thư Lạc nhìn chằm chằm vào cậu: "Trần Mặc, cậu công khai như thế có phải là, cậu cũng đã thích ai rồi không?"

Cẩu Ích Dương đứng bên cạnh nhíu mày: "Dương Thư Lạc, cậu bị điên rồi à? Có thể đừng nổi điên lung tung được không?"

Dương Thư Lạc như muốn bắt Trần Mặc phải trả lời: "Cậu trả lời tôi đi."

"Trả lời cậu à." Trần Mặc chậm rãi nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không để tâm vì cậu quá trẻ con. Tôi cũng chẳng có sở thích đua xem ai công khai trước, tôi thích ai hay không thích ai thì liên quan gì đến cậu? À, mà có một điều đấy, kiểu người như cậu, ít nhất là tôi không để mắt tới."

"Trần Mặc!" Mặt Dương Thư Lạc đỏ bừng vì bị xúc phạm.

Lúc này, Tịch Tư Yến lên tiếng: "Buông tay ra."

Người bị nắm chỉ có Trần Mặc, Dương Thư Lạc như bị phỏng vội vàng thả tay ra.

Tịch Tư Yến không vội giải quyết vấn đề trước mắt, liếc nhìn Trần Mặc từ trên xuống dưới, nhíu mày: "Đi bơi à?"

Hiện tại, Trần Mặc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Khăn trắng khoác hờ trên vai không che nổi lớp vải mỏng gần như trong suốt dính sát vào eo cậu, đứng dưới hành lang, vóc dáng gần như phô bày rõ ràng.

Tiếc là chủ nhân của cơ thể ấy chẳng có chút nhận thức gì về điều đó.

"Không không." Cẩu Ích Dương nhận thấy Tịch Tư Yến có vẻ hơi thay đổi sắc mặt, vội vàng giải thích: "Bị người khác hắt nước vào."

Tịch Tư Yến nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, về phòng sớm đi, sáng mai 9 giờ tập trung đúng giờ."

"Vâng, anh Yến." Cẩu Ích Dương kéo Trần Mặc đi: "Biết rồi, bọn tôi đi ngay, cậu cứ từ từ mà nói chuyện."

Đóng cửa phòng lại, Cẩu Ích Dương thở phào, vỗ ngực hỏi: "Suýt chết. Lỡ đụng trúng cảnh tượng lớp trưởng bị tỏ tình, hậu quả sẽ thế nào nhỉ?"

Trần Mặc lạnh lùng đáp: "Hậu quả là cậu sẽ bị đuổi về phòng, và ngày mai đừng có mà đến muộn."

"Cậu không tò mò sao?"

"Tò mò chuyện gì?"

"Lớp trưởng sẽ đáp lại thế nào."

"Ồ, không có hứng."

Đến khuya, Cẩu Ích Dương đột nhiên bật dậy khỏi giường.

"Trần Mặc."

"Trần Mặc."

"Cậu muốn chết à?"

"Tôi vừa nhớ ra một vấn đề, cậu ở trên hay ở dưới? Sao tôi có cảm giác khi cậu nói cậu không để mắt đến kiểu như Dương Thư Lạc, trông Dương Thư Lạc y hệt một cô vợ bé bị trêu ghẹo vậy?"

Giữa đêm tối, giọng của Trần Mặc vang lên nghe có vẻ như đang chịu hết nổi.

"Cậu nửa đêm không ngủ chỉ để xúc phạm tôi thì tôi nói cho cậu biết, tôi chẳng ở trên cũng chẳng ở dưới, tôi là bố cậu."

Người bị chửi im re, không dám hé môi.

Không gian lại trở nên tĩnh lặng.

Ngày hôm sau, chuyến xe buýt về trường vẫn sôi động như thường.

Chỉ có điều, ai tinh ý sẽ nhận ra có một chỗ ngồi đã trống.

Trong nhóm chat có người hỏi: "Dương Thư Lạc đâu rồi?"

"Nghe nói đêm qua gọi tài xế gia đình đến đón rồi."

Cuộc bàn tán bắt đầu sôi nổi.

Nhiều người bắt đầu lập nhóm nhỏ để bàn luận.

"Vì bị đuổi khỏi câu lạc bộ à?"

"Hình như không chỉ có vậy, nghe nói cậu ấy về phòng khóc cả đêm, có vẻ là tỏ tình với hội trưởng nhưng bị từ chối."

Sốc nặng: "Hả???"

"Tỏ tình á???"

"Chuyện này không phải ai cũng biết sao, quan trọng là bị từ chối kìa."

"Anh Yến mà ra tay trừng trị thì tôi biết ngay hai người này sẽ không có kết quả."

"Chắc cậu ta là kiểu vô cảm rồi, trong thế giới của cậu ta, không có chỗ cho tình cảm."

"Vô cảm +1"

Khi xe đến cổng trường, đã gần trưa.

Cuối cùng, câu chuyện được đồn thổi thành "thần đồng điển trai nhất trường chia tay thanh mai trúc mã", chỉ còn lại hai lựa chọn: thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại.

Lúc xuống xe, mọi người đều cố tình để ý đến hành động của Tịch Tư Yến, ai nấy đều cố dò xem biểu cảm của cậu có gì khác thường không.

Quả nhiên, gương mặt vẫn đẹp trai như thế, không thấy chút mệt mỏi nào, thậm chí còn chẳng có quầng thâm. 

Ngoại trừ một vài người đi mua đồ, đa phần đều trực tiếp quay về trường. 

Trước cổng trường, nhiều người trông thấy hội trưởng Tịch vô cảm của họ, ngay giây tiếp theo, đã kéo cổ áo một ai đó tại lối vào. 

Cậu gõ lên cuốn sổ: "Ghi tên vào." 

Trùm trường mới lười biếng ngủ trên xe suốt đường đi, giọng hơi khàn, nhìn người với ánh mắt không hài lòng: "Không phải điểm danh rồi sao?" 

"Đã bảo ký thì ký, đừng lắm lời." 

"Ồ." Cậu cầm bút cúi xuống viết, trên đầu còn có hai sợi tóc dựng đứng. 

Hội trưởng Tịch hỏi: "Tối qua đi đâu?" 

"Đừng hỏi." Mặt trùm trường không thể hiện nổi: "Tôi không muốn trả lời câu hỏi đó." 

Ký xong, cậu đưa bút lại. 

"Bây giờ tôi đi được chưa?" 

Người bị hỏi nhìn cậu một cái, trông có vẻ khó chịu: "Đi nhanh đi." 

Đuổi xong người, lại gọi cậu quay lại. 

Đưa cho cậu một chiếc chìa khóa. 

"Hửm?" Người đang ngái ngủ ngơ ngác. 

Hội trưởng Tịch nói: "Chìa khóa phòng ký túc mới, phòng 413." 

Những người ở đó, ai là học sinh lớp chuyên cũng đều sững sờ. 

Không phải vì gì khác, mà bởi ai cũng biết Trần Mặc đang ở phòng ký túc hỗn hợp, còn phòng ký túc của lớp chuyên đã chật kín từ lâu. Đám người này, bình thường đùa nghịch thì nhiều, nhưng khi học thì không ai sánh bằng. Ngay cả khi không ở trong trường, họ vẫn có suất trong ký túc. 

Được nhà trường đặc cách, chỉ để nghỉ trưa. 

Phòng 413 còn nổi tiếng là phòng của học sinh giỏi. 

Trần Mặc nhìn chiếc chìa khóa: "Rắc rối quá, tôi không muốn chuyển." 

"Phải chuyển." Tịch Tư Yến đóng sổ lại: "Tôi cố tình xin cho cậu, để vào top 10, cậu chỉ có một lựa chọn này thôi." 

Những học sinh phía sau gần như cảm động phát khóc. 

Ai bảo hội trưởng Tịch vô cảm, anh ấy yêu sâu đậm lắm chứ. 

Dĩ nhiên, nếu lửa giận trong mắt trùm trường không rõ ràng đến thế thì hẳn là họ đã hòa hợp tình cảm rồi, nhỉ!