Thiếu Gia Thật Sống Lại Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 20



Khi Trần Mặc quay lại ký túc, Tôn Kỳ và Đường Tuế Sơn đã về từ cuối tuần và đang sắp xếp đồ đạc.

"Anh Mặc." Tôn Kỳ thấy cậu bước vào, bèn lấy từ trong ba lô ra một hộp nhựa trong suốt đưa cho cậu, cười nói: "Đây là hạt óc chó nhà trồng, tôi thấy trên nhóm nói cậu bị đau dạ dày nằm viện, óc chó xào đường đỏ có thể tốt cho dạ dày, mẹ tôi bảo tôi mang cho cậu một ít, đừng chê nhé."

Trần Mặc hơi ngơ ngác, rồi mới đưa tay nhận lấy cái hộp lớn đó.

"...Cảm ơn nhé, giúp tôi cảm ơn dì."

"Đừng khách sáo." Tôn Kỳ cười xua tay: "Cũng nhờ có cậu mà tôi không phải ở chung với Lý Duệ nữa, cậu tốt lắm, tôi may mắn thật."

Trần Mặc thật sự không biết nói gì.

Phòng ký túc hỗn hợp này, anh cũng không ở bao lâu, nhưng từ khi Lý Duệ chuyển đi, phòng trông sạch sẽ hẳn, vì ít người nên cũng rộng rãi hơn.

Tôn Kỳ là kiểu người hiền lành.

Trước kia bị Lý Duệ bắt nạt ghê gớm, nên khi nhận được chút ân huệ, cậu muốn trả lại gấp trăm ngàn lần.

Trần Mặc đặt cái hộp lên bàn, rồi mới quay lại nói: "Tôi chắc sẽ phải chuyển đi."

"Sao??"

Không chỉ Tôn Kỳ, mà cả Đường Tuế Sơn, người vốn ít nói, cũng nhìn qua.

Tôn Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Sao phải chuyển?"

Đường Tuế Sơn thì nghĩ xa hơn: "Có phải vì cậu công khai nói mình là gay không?"

Tôn Kỳ càng ngạc nhiên hơn: "gay á?"

Trần Mặc không nhịn được xoa trán.

Giờ thì anh tin lời lão Cẩu nói rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng lan khắp trường, chẳng giả tí nào.

Thấy thái độ của hai người chỉ là thắc mắc đơn thuần, không có gì khác, Trần Mặc giải thích: "Không phải chuyển ra ngoài, chỉ là đổi phòng thôi, ký túc lớp chuyên giờ có giường trống."

"À." Tôn Kỳ buồn bã: "Cậu phải chuyển à?"

Trần Mặc cũng muốn hỏi, có cần phải chuyển không?

Nhất là khi anh nhìn thấy những món đồ lặt vặt trên bàn mình, hai đôi giày trên bệ cửa sổ chưa khô, và bộ quần áo trên giường chưa kịp giặt hôm qua, sự nghi ngờ ấy càng rõ ràng hơn.

Cậu lấy điện thoại ra, chụp vài tấm, rồi gửi cho cái avatar mới kết bạn gần đây.

Im lặng không phải vàng mà là ông nội mày*: [hình ảnh] *Tên ảnh đọc giống từ trầm mặc là im lặng ấy.

Im lặng không phải vàng mà là ông nội mày: [hình ảnh]

Im lặng không phải vàng mà là ông nội mày: [Cậu có biết điều gì tàn nhẫn nhất đối với một người rất ghét dọn dẹp không? Đó là chuyển phòng.]

Bên kia không biết đang bận gì, mãi năm phút sau mới trả lời.

Tịch Tư Yến: [Đừng nói với tôi là cậu vẫn chưa bắt đầu dọn đấy nhé?]

Tịch Tư Yến: [hình ảnh]

Tịch Tư Yến: [Góc ảnh kia là gì thế?]

Trần Mặc trả lời ngay.

Im lặng không phải vàng mà là ông nội mày: [Cậu mắt kém rồi, không có gì đâu.]

Tịch Tư Yến: [Phòng 413 cấm hút thuốc.]

Tịch Tư Yến: [Tốt nhất là đừng để tôi bắt gặp lần nào.]

Trần Mặc nhăn mặt, không trả lời nữa.

Trần Mặc bắt đầu hút thuốc từ khi mười bốn tuổi.

Điếu thuốc đầu tiên của cậu là loại Hồng Tháp Sơn mười đồng, cũng là lần đầu tiên cậu đánh bại Trần Kiến Lập khiến ông ta không gượng dậy nổi.

Khi cậu nhặt bao thuốc có bao bì đỏ rơi dưới đất lên, rút ra một điếu và đưa vào miệng bằng đôi tay đã mệt mỏi, châm lửa, vị cay xộc vào mũi khiến cậu ho sặc sụa. Nhưng từ khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình dường như bắt đầu kiểm soát được cuộc đời mình.

Cảm giác đó khiến người ta nghiện.

Sau này, cậu đã hút không biết bao nhiêu loại thuốc lá đắt tiền, nhưng cậu vẫn bị quyến rũ bởi mùi vị của những điếu thuốc kém chất lượng.

Giờ thì khác rồi.

Trần Mặc ý thức kiểm soát bản thân, thứ mà Tịch Tư Yến tinh mắt phát hiện trên bàn chỉ là bao thuốc mua từ quán net trước đây, còn gần nửa. Với một người nghiện thuốc nặng như Trần Mặc, điều này gần như là không thể.

Nhưng không có cách nào khác.

Với một dạ dày đã tàn tạ, cậu không dám tàn phá quá mức, việc cai thuốc chỉ là chuyện sớm muộn.

Trần Mặc mất gần một tiếng để sắp xếp xong mọi thứ.

Trước buổi trưa, cậu đã đến phòng 413.

Mở cửa bước vào, cậu thấy ngay một người đang cởi trần.

"Xin lỗi." Trần Mặc theo phản xạ rút lui và định đóng cửa.

"Đừng, vào đi." Tề Lâm mặc chiếc quần đùi chỉ vừa qua hông, vừa mạnh tay vò đầu vừa nói: "Lão Tịch sáng sớm có nói cậu sẽ dọn xuống đây, cứ mang đồ vào."

Trần Mặc nhận ra đó là Tề Lâm, bước vào: "Chỉ có cậu thôi à?"

"Ừ, không ai ở đây cả."

Trần Mặc nhìn quanh phòng ký túc, tổng thể tốt hơn so với cậu nghĩ, có sáu giường, hiện chỉ có bốn giường có đồ đạc. Đồ dùng sinh hoạt của nam sinh khá đơn giản, không gian còn lại cũng khá rộng rãi.

Trần Mặc nhìn hai giường gần mình nhất, hỏi: "Tôi ngủ giường nào?"

"Giường nào cũng được." Tề Lâm tỏ vẻ không quan tâm: "Hai giường này vốn của lão Tịch và Dương Thư Lạc, nhưng họ chưa bao giờ ở ký túc. Lão Tịch thỉnh thoảng chơi bóng xong mới về giặt đồ. Còn Dương Thư Lạc..." Nói đến đây Tề Lâm ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Tóm lại, cậu ta sẽ không về đây nữa, cậu chọn giường nào cũng được. Còn nữa, lão Tịch có lẽ sẽ đến trễ một chút, cậu ta phải về nhà lấy đồ."

Trần Mặc chọn chiếc giường gần ban công, lúc đang đặt vali xuống thì nghe câu cuối, cậu dừng lại: "Cậu ấy ta sẽ ở đây?"

"Chứ sao nữa?" Tề Lâm cười: "Cậu nghĩ chỉ cần ở cái ký túc dành cho "học sinh giỏi" này là thành công vượt trội ngay à? Lão Tịch đã hứa với thầy Lại rồi, cậu phải chuẩn bị tinh thần đấy."

"Ví dụ như?"

"Cách dạy của cậu ấy, có thể sẽ... ừm... hơi "biến thái" một chút?"

Trần Mặc không để tâm lắm.

Biến thái hay không thì người học vẫn là cậu, còn học đến mức nào thì Trần Mặc cũng chẳng dám đảm bảo với ai.

Trần Mặc dành thêm chút thời gian để sắp xếp đồ đạc.

Xong xuôi thì đã hơn 12 giờ, cậu hẹn với Tề Lâm đi xuống căng tin ăn trưa.

Khi ra khỏi phòng, họ gặp hai nam sinh cao lớn khác vừa về, là Giang Tự và Bạch Trình, những người Trần Mặc đã gặp trước đây, cũng là nhóm bạn thường chơi bóng với Tịch Tư Yến.

Cả nhóm chào nhau qua loa, rồi Tề Lâm và Trần Mặc đi trước.

"Họ đều dễ gần cả." Tề Lâm vừa xuống cầu thang vừa nói với Trần Mặc: "Chỉ có điều cậu chưa gặp người đó thôi, Tiết Bình, cậu nhớ ra không?"

Trần Mặc suy nghĩ một lúc: "Hàng thứ năm từ bên phải?"

"Ồ, trí nhớ khá đó."

Trần Mặc không nghĩ đó là lời khen.

Ngày trước cậu quen không nhiều người, sau khi tốt nghiệp cậu thậm chí không nhớ nổi vài gương mặt, nguyên nhân chính là cậu chẳng bao giờ để tâm đến chuyện đó. Giờ thì đã lâu rồi, nếu còn không nhớ nổi thì chẳng khác gì vấn đề về trí tuệ cả.

Tề Lâm nói: "Thật ra Tiết Bình cũng chẳng có vấn đề gì lớn, cậu biết mà, ở bất kỳ trường nào, bị đè dưới cái đầu óc phi thường như của Tịch Tư Yến, chắc chắn sẽ có người đứng nhì mãi mãi. Không may thay, người đó là anh ta. Mà tôi còn thấy hình như anh bị học hành ám ảnh đến phát điên, cả ngày chẳng nói chuyện với ai, cứ lẩm bẩm một mình, trong đầu chỉ nghĩ đến việc vượt qua Tịch. Hạng nhì của cậu ta suýt nữa thành người vô hình rồi, vậy mà cậu vẫn để ý được."

Trần Mặc nghĩ, đời trước của mình, trong mắt những người này, chắc cũng chẳng khác Tiết Bình là bao.

Thậm chí còn kém hơn.

Ít nhất cậu còn đạt hạng nhì, điều khiến người ta bàn tán nhiều nhất về Trần Mặc chính là chuyện cậu và Dương Thư Lạc bị "đánh tráo" lúc nhỏ. Trần Mặc vô cùng thu mình, không quan tâm đến bất cứ ai hay bất cứ việc gì xung quanh.

Giờ nhớ lại, cậu cũng chẳng còn nhớ được nhiều chi tiết.

Không nhớ nổi cây dưới chân tòa nhà thay lá bốn mùa ra sao, không nhớ cái sân trường đã trải qua bao mùa đông hè, cũng chẳng nhận ra nhà ăn trường bao giờ chật chội đến thế.

"Chưa ăn cơm bao giờ hay sao mà chen chúc thế!" Tề Lâm bị giẫm đến lần thứ ba, cuối cùng không nhịn được mà chửi lên.

Trần Mặc đứng trước cậu ta, nhích lên một chút, quyết định tránh xa cái "biểu tượng nổi bật" này.

Tề Lâm không biết điều, còn khoác tay lên vai Trần Mặc, tiếp tục giận dữ: "Xếp hàng đi! Chen gì mà chen!"

Trần Mặc quay đầu lại: "Cậu không thấy mọi người đều đang nhìn chúng ta à?"

"Nhìn thì nhìn chứ."

Trần Mặc chẳng buồn tranh cãi với anh ta.

Chỉ là khi nghe thấy hai cô gái đứng trong hàng dài bên cạnh đang rỉ tai nhau đầy phấn khích: "Đó có phải là Trần Mặc, học sinh lớp 11 không nhỉ? Ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh! Người đứng cạnh cậu ấy là bạn trai à? ... Ôi, tôi sắp phát điên rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cặp đôi gay ngoài đời thật đấy!"

Trần Mặc: "..."

Cậu muốn nói: Cảm ơn, nhưng không cần thiết.

Cuối cùng, anh chỉ chọn đại mấy món ăn rồi rời đi sớm, tìm một chỗ ít người ngồi xuống.

Nhưng chẳng mấy chốc, Tề Lâm cũng tìm đến.

Trần Mặc nhìn cái khay ăn đặt trước mặt mình, ngoài Tề Lâm ra, đột nhiên có thêm một người khác, cậu ngạc nhiên hỏi: "Cậu không phải về rồi à?"

"Lại quay lại rồi." Tịch Tư Yến liếc qua cậu, đồng thời xé đôi đũa dùng một lần.

Cậu ta vẫn mặc bộ đồ từ sáng, khi xuống núi, tay áo xắn đến khuỷu tay, chiếc cúc cổ thường ngày được cài kín giờ đã mở ra. Cái khí chất không thể diễn tả ấy, vừa ngồi xuống, bèn khiến sự hiện diện của Tề Lâm bị lu mờ ngay lập tức.

Trần Mặc chỉ "ồ" một tiếng, không có ý kiến, tiếp tục ăn cơm.

Đồ ăn trong căng-tin trường thực ra cũng khá ổn.

Nhưng bác sĩ bảo cậu phải kiêng khem vài ngày, nên Trần Mặc chỉ lấy chút trứng cà chua, bông cải xanh xào đơn giản và thịt xào cà rốt.

Món nào cũng nhạt nhẽo, nhưng đều là những thứ cậu không thích ăn.

Tề Lâm bên cạnh đang nhắn tin cho ai đó.

Khi cậu dùng giọng ngọt lịm, gửi một tin nhắn thoại: "Cưng ơi, anh đang ăn cơm đây."

"Đang yêu à?" Trần Mặc vừa nhai một miếng bông cải xanh vừa hỏi.

Tề Lâm ngẩng đầu lên, cười gian xảo thì thầm: "Đừng nói ra nhé, mới đang trong giai đoạn mập mờ thôi, tôi còn chưa tỏ tình."

Trần Mặc thấy phát ngán.

Cậu thầm nghĩ, cái cậu này bắt đầu bừa bãi từ hồi cấp ba rồi sao?

"Nghe này..." Trần Mặc định nói gì đó, nhưng rồi thôi, cậu nâng chén canh lên uống.

Tề Lâm bỗng nhiên đưa điện thoại lên, giơ trước mặt Trần Mặc và Tịch Tư Yến, khoe: "Thấy sao? Đẹp không? Chúng tôi quen nhau trên mạng, mới nói chuyện được một tháng."

Khi tấm ảnh hiện ra trước mặt Trần Mặc, cậu lập tức bị sặc ngay tại chỗ.

"Là con gái?" Trần Mặc ho khan.

Tề Lâm ngạc nhiên hỏi: "Cậu ngạc nhiên gì vậy? Làm như tôi giống cậu không bằng, tôi không có hứng thú với đàn ông đâu."

Trần Mặc không biết nên bắt đầu phản bác câu này từ đâu.

Cậu liếc nhìn Tịch Tư Yến với ánh mắt đầy thắc mắc, chỉ thấy Tịch Tư Yến có vẻ quan tâm hơn đến phản ứng của cậu, rồi cuối cùng đưa cho cậu một tờ giấy: "Lau đi."

"Cảm ơn." Trần Mặc ngập ngừng nhận lấy.

Quả nhiên, Tịch Tư Yến nói: "Vừa rồi cậu uống nhầm canh của tôi."

Ban đầu, Trần Mặc vẫn còn đang bận suy nghĩ về việc Tề Lâm hồi cấp ba còn thích những cô gái ngực to, nên mất vài giây mới nhận ra.

Cậu nhìn sang bát canh bên cạnh, có một ít rong biển trôi nổi, như đang chế nhạo cậu.

Trần Mặc: "...Xin lỗi."

Ngừng vài giây, cậu hỏi: "Cậu có cần tôi lấy cho cậu bát khác không?"

"Không cần, tôi ăn xong rồi." Tịch Tư Yến ném khăn giấy xuống, ngả lưng vào ghế, nhìn vào đĩa cơm trước mặt Trần Mặc và nói: "Cậu là mèo à? Sao ăn có tí thế."

Tề Lâm chen vào: "Phải đấy, cậu ăn ít thế này làm sao chịu được tra tấn chứ."

"Tra tấn?"

Tề Lâm chỉ tay vào người bên cạnh: "Lần trước Tôn Hiểu Nhã thi Vật lý tệ đến mức khóc ròng, tìm cậu ấy nhờ kèm, chỉ trong một tuần giảm hẳn tám cân, cậu tin nổi không? Từ hôm đó, cô ấy thề không bao giờ giảm cân nữa."

Trần Mặc nhét thêm một miếng bông cải xanh vào miệng, nhìn người trước mặt trông có vẻ cực kỳ lạnh lùng.

"Tấn công vật lý à?"

Tề Lâm cười lớn: "Câu đùa này lạnh quá đấy."

Ăn cơm xong, cả hai quay về ký túc.

Trần Mặc mới phát hiện đồ của Tịch Tư Yến đã được chuyển đến rồi.

Một chiếc vali, một túi xách đen, giường cũng đã được trải gọn gàng. Bộ ga giường lụa đen xanh đồng bộ, không hề có một nếp nhăn nào, như thể cậu ấy mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vậy. Dưới bàn có đặt một chiếc máy tính bảng, mà không chỉ có một người dùng, bàn của nhiều người khác cũng có. Điều này chắc chắn không thể có ở các ký túc khác. Không hổ danh là phòng đặc cách, điều kiện đúng là khác biệt.

Ký túc ngày hôm đó chuyển vào hai người, nhưng chỉ có Trần Mặc thực sự tính là người mới. May mà hai bạn cùng phòng khác giống Tề Lâm nói, nên bầu không khí khá hòa hợp.

Cho đến tối.

Người bạn cùng phòng cả ngày không thấy mặt, Tiết Bình, cuối cùng cũng về.

Cậu ấy đeo kính, khuôn mặt khá bình thường, chỉ có điều tóc hơi dài, đôi lúc còn lộ ra vài sợi tóc bạc của tuổi trẻ, rất phù hợp với hình ảnh một người chăm chỉ học hành.

Trần Mặc, với tư cách là người mới, ngồi trên ghế khi Tiết Bình bước vào. Cậu dùng chân đẩy vào bàn, ghế lắc lư về phía sau, giơ tay chào: "Chào cậu, tôi là Trần Mặc."

Kết quả là Tiết Bình chỉ liếc nhìn cậu một cái, chẳng nói câu nào, đẩy kính rồi quay lại chỗ mình.

Giường của cậu ấy đối diện với giường của Trần Mặc.

Dưới giường chất đầy những cuốn sách và tập tài liệu dày cộp, nhìn là biết ngay cậu ấy khác hoàn toàn so với những người khác trong phòng ký túc vốn sống khá thảnh thơi.

Trần Mặc nhướn mày, nhưng không có cảm xúc gì đặc biệt.

Ngược lại, Tịch Tư Yến đang khoanh tay dựa vào tủ đồ bên cạnh, gõ nhẹ lên bàn Trần Mặc, cau mày nhắc nhở: "Đừng phân tâm."

Tiết Bình khựng lại khi đang sắp xếp sách.

Cậu ta quay đầu nhìn, dường như có chút thắc mắc vì sao hai người lại ở cùng một chỗ.

Tịch Tư Yến tiếp tục câu nói còn dang dở: "Toàn bộ những đề cương nội dung quan trọng cần nhớ đều ở đây, cậu phải tiêu hóa xong rồi thi. Cứ ba ngày là một giai đoạn nhỏ, sau đó sẽ ôn tập bù lỗ hổng. Có thắc mắc gì không?"

Trần Mặc lật cuốn sách trước mặt.

Từ môn lớn đến các bài nhỏ trong từng chương, đều được khoanh bằng bút đỏ nguệch ngoạc. Đôi lúc còn có vài từ ngữ được đánh dấu đặc biệt, nét chữ phóng khoáng, lộn xộn, giống hệt với tính cách của chủ nhân.

Trần Mặc đóng sách lại, ngẩng lên nhìn, gật đầu: "Có."

"Nói đi."

Trần Mặc xoay cây bút trong tay, rồi để cây bút rơi xuống bàn, hỏi: "Học trò tệ nhất mà cậu từng dạy trông như thế nào?"

Tịch Tư Yến nhướn mày.

Trần Mặc nghiêm túc: "Tôi sợ cậu chịu không nổi cú sốc khi thấy sự khác biệt."

"Ví dụ xem."

"Ừm... nếu so sánh giữa cậu với tôi hiện tại thì có lẽ giống như: "Xin lỗi, cấu hình của bạn quá thấp, không thể kích hoạt chức năng này.""

Cả phòng ký túc cười rộ lên.

Mấy người còn lại đã nghe đối thoại giữa hai người cả buổi.

"Đừng chưa gì đã nhận thua vậy hả Trần Mặc."

"Đúng đấy, biết bao người ước có được một học sinh giỏi mà, bạc đầu không chia lìa."

"Trời sắp trao trọng trách cho người này, trước hết sẽ phải tịch thu điện thoại, cắt mạng, tạm biệt học dốt, tu thành học sinh giỏi!"

Trần Mặc cảm giác mình như đang đứng trên sân khấu của một cuộc thi tấu hài.

Giữa tiếng cười ồn ào, một tiếng hừ vang lên không đúng thời điểm, đến từ học sinh giỏi khác, Tiết Bình - người đứng thứ hai toàn khối.

Đôi mắt sau gọng kính của cậu ấy như tỏa ra tia lạnh, làm động tác đẩy kính một cách chuẩn mực: "Lãng phí thời gian vì loại người này, cậu tưởng mình vẫn sẽ đứng nhất ở trại huấn luyện Vật lý tháng mười một à?"

Lời chào tiêu chuẩn của học sinh giỏi khiến Trần Mặc phản ứng một lúc mới nhận ra câu đó nhắm vào Tịch Tư Yến.

Cậu cứ nghĩ sẽ lại có màn tấn công vật lý nữa chứ.

Chẳng hạn như Tịch Tư Yến sẽ đáp lại: "Dựa vào cậu sao?"

Nhưng Trần Mặc chỉ nghe thấy một giọng điệu hờ hững vang lên từ trên đầu: "Lãng phí hay không thì cũng là thời gian, hay nhường số một cho cậu?"

Tiết Bình cảm thấy bị xúc phạm, mở to mắt đầy giận dữ.

Cậu chỉ vào Trần Mặc: "Vì cậu ta sao?!"

"Cậu bạn ơi." Trần Mặc xoay ghế lại, điềm tĩnh nói: "Không đến mức đó đâu, cậu nói vậy nghe tôi như một mầm họa quốc gia vậy, tôi thật ngại quá."
— QUẢNG CÁO —