Bữa ăn trên bàn kết thúc trong không khí căng thẳng, vợ chồng nhà họ Dương cũng đã đến công ty, trong nhà chỉ còn lại Trần Mặc và Dương Thư Lạc. Buổi sáng, Dương Thư Lạc đã gây náo loạn một trận, đến bữa trưa cũng chỉ ăn trong phòng do người hầu đưa đến, thậm chí không ló mặt ra ngoài.
Lúc mặt trời đứng bóng, Trần Mặc đang nằm giả vờ ngủ ở khu vực nghỉ ngơi ngoài trời dưới nhà.
Ở bãi cỏ xa xa, mấy người hầu tranh thủ giờ nghỉ trưa tưới nước cho luống hoa, thỉnh thoảng vọng lại mấy câu tán gẫu.
"Thiếu gia hôm nay thế nào rồi?"
"Cô hỏi thiếu gia nào vậy?"
"Ôi dào, tất nhiên là cậu Thư Lạc rồi. Cậu ấy ốm lâu vậy, người gầy rộc hẳn đi, cũng chẳng đến trường học. Thật ra buổi họp lớp ngày mai là do ông bà chủ đề xuất, mong cậu ấy thay đổi không khí."
"Nếu là tôi thì tôi cũng chẳng thể nào vui nổi. Ngoài lý do ốm không đến trường cũng có phần vì không biết đối diện với bạn học cũ ra sao. Trước đây cậu ấy lúc nào cũng có bao bạn bè vây quanh, rạng rỡ biết bao, giờ lại phải đối mặt với bao tin đồn."
"Chỉ cần người đó không gây chuyện, tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn thôi."
Nói đến đây, tiếng trò chuyện nhỏ dần, như thể kiêng kỵ điều gì.
"Nói cũng lạ, trước đây cậu ta làm ầm ĩ cả nhà họ Dương mà chẳng thấy gì, nhưng sáng nay không làm loạn, tôi lại thấy hơi rờn rợn."
"Tôi thật sự lo ngày mai cậu ta sẽ gây chuyện."
Ngày mai có chuyện gì sao?
Trần Mặc với quyển sách che trên mặt, cũng cố nhớ lại.
Kiếp trước hình như có chuyện như vậy thật.
Lúc đó Trần Mặc hoàn toàn không biết, nhà họ Dương vừa rút đơn kiện, bảo cậu rộng lượng, quay đầu họ lại vui vẻ tổ chức họp lớp cho Dương Thư Lạc. Sự tương phản đó chẳng khác gì tát thẳng vào mặt cậu.
Hơn nữa hôm đó có mấy người trong nhóm bạn thân thiết của Dương Thư Lạc đến, nói mấy lời khó nghe vô cùng.
Cuối cùng kết quả rất tệ hại.
Vì Trần Mặc đã ném hết mấy người đó xuống hồ bơi trong nhà, ngay cả Dương Thư Lạc cũng không thoát.
Thời tiết tháng Chín nóng bức, nhưng khi Thư Lạc bò lên, cậu ấy run rẩy như thể vừa bị ném vào nước đá.
Những ánh mắt chỉ trích xung quanh.
Sự chất vấn từ ba mẹ và Dương Trích.
Sau đó là cảnh ngộ ngày càng khó khăn ở trường, giờ nghĩ lại, tất cả đều đã quá mờ nhạt và xa xôi.
Không nói đến những năm sau này tôi luyện trong thương trường, chỉ riêng việc đã từng chết một lần, Trần Mặc cũng phải thừa nhận rằng bản thân khi xưa cảm thấy mọi chuyện đó rõ ràng là tự làm tổn thương chính mình, thật ra hoàn toàn không cần thiết.
Tiếng trò chuyện vẫn tiếp tục.
Lúc này đã nhắc đến chuyện trên bàn ăn trưa, khi Dương Trích tức giận đứng dậy rời đi.
Cho đến khi có tiếng ho của một người già vang lên từ phía sau, kèm theo tiếng quát của quản gia Từ: "Không có việc gì làm sao?!"
Trần Mặc hạ quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn người già mặc áo mỏng cài nút trắng, chống gậy đứng phía sau, bèn ngẩn người.
Dương Tùng Hiển được quản gia Từ đỡ, hai tay đặt trên cây gậy, vẻ mặt khó đoán.
Mấy người hầu đã sợ đến mức ngây ra.
Không chỉ vì họ không nhận ra nhân vật chính vừa bị bàn tán đang ngồi ngay gần đó.
Mà còn bởi người già vừa xuất hiện này là chủ nhân đời trước của nhà họ Dương.
Câu chuyện lập nghiệp của Dương Tùng Hiển có chút màu sắc huyền thoại, đã gần tám mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn.
Ông không nghi ngờ gì chính là trụ cột của cả nhà họ Dương.
Kiếp trước Trần Mặc cảm thấy ông quá nghiêm nghị, không gần gũi, cho đến ba năm sau khi sức khỏe của ông đột ngột suy yếu và qua đời, Trần Mặc mới nhận ra, ông là người duy nhất trong nhà họ Dương ủng hộ mình.
Ủng hộ những hành động tranh đấu mà người khác coi là hiếu thắng.
Hiểu được tâm lý muốn báo thù của mình, và bao dung mọi lần tấn công không phân biệt đối với người nhà họ Dương.
Ông là người đầu tiên nói với Trần Mặc rằng: "Con không làm gì sai cả."
Trần Mặc ngồi dậy từ chiếc ghế nằm.
Chiếc ô che nắng phía trên đầu tạo bóng mờ trên nền đá dưới chân, Trần Mặc nhìn thẳng vào ánh mắt của ông cụ, sau vài giây, cậu lên tiếng: "Ông nội."
"Ừ." Dương Tùng Hiển đáp lại và bắt đầu di chuyển.
Ông bước đến bên Trần Mặc, ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ.
Đôi mắt đã có lớp mờ đục nhưng không hề khiến người ta cảm thấy lão hóa, ông liếc nhìn mấy người hầu đang đứng thành hàng, rồi hỏi: "Con thấy thế nào?"
"Hả?" Trần Mặc không hiểu: "Thấy gì ạ?"
Dương Tùng Hiển ngẩng đầu lên: "Sa thải thì sao?"
Mấy người hầu lập tức căng thẳng, trong đó có một cô trẻ tuổi mắt đỏ hoe trông như sắp khóc.
Trần Mặc lúc này mới hiểu ý của ông, cười: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ông nội, chỉ vài câu chuyện phiếm thôi, thích buôn chuyện vốn là bản tính của con người mà."
"Ba con là người rất để ý đến thể diện." Dương Tùng Hiển quét mắt nhìn xung quanh: "Ngày thường nó bày vẻ rất cao sang nhưng lại toàn thuê những người không ra gì. Người làm lại nói xấu chủ nhà, nếu ở nhà chính thì đã bị đuổi từ lâu rồi."
Đáng tiếc đây không phải là nhà chính, Trần Mặc nghĩ.
Hai người nói năng khó nghe nhất lúc nãy đều là những người thường ngày chăm sóc Dương Thư Lạc. Họ luôn chìu chuộng cậu, Dương Thư Lạc lại ngọt ngào gọi họ là "chị" nên không dễ dàng bị sa thải.
Dương Tùng Hiển thấy Trần Mặc có vẻ lơ đãng, bèn gõ nhẹ cây gậy.
"Con cũng là người trong nhà này, có quyền quyết định việc đi hay ở của những người này." Sợ cậu không dám nói, ông lại nói thêm: "Hôm nay ông đã quyết định cho con, ba mẹ con sẽ không dám phản đối đâu."
Trần Mặc đứng trước mặt ông cụ.
"Con cảm ơn ông. Nhưng không cần thiết."
Ông cụ ngạc nhiên: "Con không giận sao?"
Trần Mặc cười: "Giận chỉ hại gan thôi ạ."
Buổi chiều, Trần Mặc đi dạo quanh biệt thự với ông cụ. Ông bị mất do nhồi máu cơ tim, điều kiêng kỵ nhất là cảm xúc phập phồng. Trần Mặc cố gắng làm ông vui, tìm mấy chuyện không quan trọng để trò chuyện.
Hôm đó, toàn bộ người hầu trong biệt thự đều nghe thấy tiếng cười của ông cụ thỉnh thoảng vang lên.
Điều này khiến nhiều người ngạc nhiên.
Dù rằng Dương Tùng Hiển có bốn người con và các con đều có nhiều cháu chắt, nhưng ông cụ quá nghiêm khắc. Mặc dù đã giao công ty cho Dương Khải An nhưng mỗi lần gặp con trai này, ông đều chẳng ưa. Trong số các cháu, chẳng ai được ông quá yêu quý, ngay cả Dương Thư Lạc, người được nhiều người yêu thích, cũng chẳng thể làm ông vui lòng trước khi Trần Mặc được đón về.
Trên tầng, Dương Thư Lạc có lẽ đã nghe người hầu nói ông nội đến, cuối cùng cũng ra khỏi phòng để chào hỏi.
Lúc đó Trần Mặc đang nói với ông nội về việc trồng lúa ở quê, đi chân trần xuống ruộng chưa đầy nửa tiếng, có thể sẽ bị đỉa bám vào chân. Ông nội thì kể rằng hồi trẻ ông đi xuống vùng quê, từng thấy con đỉa to bằng ngón tay út.
Dương Thư Lạc chào một câu nhận được tiếng đáp nhạt nhẽo của ông cụ, rồi cậu đứng cúi đầu bên cạnh.
Ông nội không thích cậu, Dương Thư Lạc tự biết điều đó, trước đây nghe lời ba mẹ cũng đã cố gắng lấy lòng, nhưng giờ thì cậu đã từ bỏ từ lâu.
Cậu nhìn về phía Trần Mặc.
Thấy từ đầu đến cuối Trần Mặc không hề liếc mắt về phía mình, trong lòng Dương Thư Lạc không khỏi có hơi khinh thường.
Lấy lòng ông nội thì được gì chứ?
Ông ấy già rồi, có thể làm chủ được thêm mấy năm nữa?
Buổi tối, mọi người khác đều trở về.
Dương Khải An đi theo ông cụ vào thư phòng bàn chuyện công ty, Dương Trích cùng đi theo, còn Chu Yểu Quỳnh thì bận rộn chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Trần Mặc có thể cảm nhận rõ ràng, mọi người đều rất cẩn thận.
Ông cụ giống như kim chỉ nam của cả nhà họ Dương, ông còn sống ngày nào thìcác con cháu đều kính trọng ông ngày nấy. Huống chi Dương Khải An vì muốn công ty tránh khỏi sóng gió và tin đồn đã có thể che giấu chuyện đổi con, tất nhiên mọi chuyện đều nghe theo ông cụ. Dù sao ông cụ không chỉ có một người con trai, trong nội bộ tập đoàn đấu đá rất căng thẳng, Dương Khải An không thể để người khác có cơ hội lợi dụng mà làm to chuyện, nhiều việc vẫn cần ông cụ đứng ra giải quyết.
Ai ngờ, tối hôm đó, lại bị mắng một trận tơi bời.
Ông cụ dùng gậy đập xuống đất vang lên những tiếng "cộp cộp" đầy tức giận, giọng điệu thất vọng và trách móc: "Anh thử nói xem, anh đã làm những gì? Nhận nhầm con ư? Đứa con trai ruột của anh bị người phụ nữ đó đánh tráo! Đó là con ruột của anh đó! Trong mắt anh chỉ có tiền, chỉ có lợi ích! Vợ anh hồ đồ, chẳng lẽ anh cũng hồ đồ theo? Ta đã nói từ lâu rồi, vợ anh chiều con cái không biết chừng mực, anh hiểu được việc không thể dễ dàng bỏ rơi đứa con do mình nuôi lớn, nhưng còn Trần Mặc thì sao? Vợ chồng anh đã làm gì với đứa trẻ đó?"
Dương Khải An lau mặt, cau mày: "Trần Mặc đã mách ba chuyện này sao?"
"Mách ư? Nếu nó mách thì có khi lại tốt!"
Dương Trích vội bước lên nhẹ nhàng vỗ lưng ông cụ.
"Ông nội." Dương Trực nói: "Ông bớt giận đi, ba con không chỉ vì công ty đâu, Thư Lạc mấy tuần nay sốt cao liên tục, ba mẹ không muốn làm em ấy thêm căng thẳng, việc kiện tụng chỉ là trì hoãn lại chứ không phải thực sự rút đơn."
Ông cụ hừ một tiếng: "Nói cho cùng tất cả là vì Dương Thư Lạc."
"Ba." Dương Khải An nói: "Con đã nuôi nấng đứa trẻ ấy như con ruột suốt mười mấy năm rồi."
"Thế còn Trần Mặc thì sao?" Ông cụ ngồi xuống ghế, thở dài và lắc đầu: "Bao nhiêu lâu rồi, các người có từng nghĩ đến việc đổi họ cho nó không? Một đứa bệnh rồi thì mấy người không không nhìn thấy đứa kia cũng đang ốm à?"
"Ốm sao?" Dương Khải An ngạc nhiên: "Nó không nói gì cả."
"Nó không nói thì anh cũng không biết nhìn à! Mặt mũi nó kém sắc thế kia, môi chẳng còn tý màu nào." Nói đến đây, ông càng thêm giận, thở dài nặng nề hơn: "Chắc là uống thuốc nên buồn ngủ, cả buổi chiều vẫn cố gắng giữ tỉnh táo để đi dạo với ông già này, chẳng dám than một lời. Trời ạ, sao nhà họ Dương này lại sinh ra một đứa con mù mắt, mù lòng như anh chứ!"
Dương Khải An cúi đầu, bị mắng như một đứa cháu nhỏ, không dám cãi lại một lời.
Còn Dương Trích đứng bên im lặng từ lâu.
Anh lại nghĩ đến vết kim tiêm, nghĩ đến giọng điệu dửng dưng của Trần Mặc.
Khi Trần Mặc vừa được đón về, cậu như một thanh thép cứng không thể bẻ cong, cảnh giác với mọi người, không chịu để ai bắt nạt, lưng luôn thẳng, rất dễ tạo khoảng cách với người khác.
Nhưng giờ đây, dường như điều gì đó trong cậu đã biến mất không dấu vết.
Một số chi tiết trở nên cực kỳ rõ ràng, một số lời nói nghe vào cũng khiến người khác khó mà phản bác.
Đây có phải là chiêu thức mới của Trần Mặc không?
Ông cụ quả là một mục tiêu tốt.
Trần Mặc hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra trong phòng làm việc.
Anh ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Trần Mặc bắt chéo chân xem tin nhắn trên điện thoại, bên cạnh là đĩa trái cây đã được cắt gọn gàng, vừa khéo cho người lười gọt vỏ như cậu.
Mở điện thoại ra mới phát hiện buổi chiều có một người đặt hình đại diện là con chó Husky gửi lời mời kết bạn.
Trần Mặc không cần đoán cũng biết đó là Cẩu Ích Dương.
Dù sao thì mười năm sau tên này vẫn dùng hình đại diện đó.
Trần Mặc vừa bấm chấp nhận, tin nhắn từ đối phương đã nhảy ra.
"Đang làm gì đấy, Mặc thiếu?"
"Cậu gọi bậy bạ gì thế, gọi Trần Mặc thôi."
"Được rồi, anh Mặc. Gặp ai cũng gọi anh, bớt phải leo dốc mười dặm."
Trần Mặc lắc đầu, trả lời: "Cậu sẽ hối hận đấy."
Cậu nhớ lại những năm đó, Cẩu Ích Dương thường hay than vãn rằng, nếu không phải nhờ cậu ta gánh suốt mấy năm qua, Trần Mặc có khi đã không biết ốm chết ở xó nào rồi.
Cẩu Ích Dương của hiện tại vẫn còn rất trẻ, ngây thơ: "Cậu đã nói rồi mà? Tiền nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu. Người như cậu, chỉ hợp làm bạn với tôi thôi."
"Thôi bớt nói nhảm đi, tìm tôi có việc gì?"
"Chẳng phải tối qua bỏ cậu lại một mình, thấy áy náy nên hỏi thăm chút sao."
Trần Mặc nhắc nhở: "Không phải một mình."
Cẩu Ích Dương: "Chính vì cậu không ở một mình nên tôi mới lo. Cậu mới chuyển đến nên có thể chưa biết, lớp trưởng Tịch của chúng ta và Dương Thư Lạc được mệnh danh là đôi sao sáng của trường. Trên một số diễn đàn học sinh có người còn ghép đôi họ thành cặp đôi Thái tử và tiểu thiếu gia. Cậu nghĩ mà xem, mối quan hệ này, nghĩ đến việc tối qua để cậu rơi vào hang hùm thì chân tôi lại run cầm cập."
Trần Mặc bật cười, Cẩu Ích Dương ngày thường buôn dưa lê như thể không phải trai thẳng, hóa ra từ thời trung học đã có dấu hiệu. Trần Mặc nhắn lại: "Giờ mới nhắc nhở thì có phải là hơi muộn rồi không?"
Cẩu Ích Dương: "Thật không nghĩ đến chuyện này. Chủ yếu là Tịch Tư Yến, cậu mà nhìn thấy cậu ta thì khó lòng để ý đến người khác. Cậu đúng là giấc mơ của cả ngàn thiếu nữ trong trường chúng ta, không phải chuyện đùa đâu."
Cẩu Ích Dương lại hỏi: "Cho tôi hỏi một câu, tối qua cậu không bị ám sát chứ?"