Màn đêm bắt đầu buông xuống trên hòn đảo âm u này, lúc này Ryū quyết định đi dạo xung quanh để tận hưởng không khí trong lành trong khi các thành viên khác Chaos bắt đầu nghỉ ngơi cho trận đấu ngày mai, còn các cô gái thì lại trò chuyện với nhau ở đâu đó.
Trong khi đó những người sư phụ của Lương Sơn Bạc thì lại đang hỗ trợ Jennifer đi khắp nơi lắp đặt thuốc nổ và các loại bẫy khác trên khắp hòn đảo thay cho cô.
Dù sau Jennifer không thể cứ biến mất như thế được, cũng phải lấy cớ làm nhiệm vụ bảo vệ của một đội trưởng để không phát sinh sự nghi ngờ từ Fortuna vào thời điểm quan trọng như vậy.
"Cậu đi dạo sao ?" Một giọng nói nữ vang lên từ phía sau Ryū khi hắn đang đi dạo, Ryū quay đầu lại và phát hiện ra người đã gọi mình không phải ai khác chính là Jeniffer.
"Cô tìm ta sao ? Chưa gì đã nhớ ta đến vậy rồi." Ryū lần nữa giở trò trêu ghẹo, dùng tay kéo lấy Jennifer vào người cười nói.
"Xí! Ai thèm nhớ tên tiểu quỷ như cậu chứ." Jennifer lấy tay đẩy lấy mặt hắn ngạo kiều nói.
"Như vậy cô đang làm gì ở đây ?" Ryū nhìn lấy Jennifer hỏi.
"Ta đang đi đến chỗ phòng bảo vệ để báo cáo xác nhận bản thân có mặt." Jennifer nhìn hắn rồi nói tiếp: "Hơn nữa cũng muốn nói với ngươi một tin."
"Tin gì ?" Ryū nghi vấn.
"Có vẻ như Fortuna muốn gặp cậu, một lát nữa rất có thể sẽ có người đến tìm cậu dẫn đến chỗ hắn." Jennifer ánh mắt nghiêm túc nói.
"Ồ...ta đã biết." Ryū nghe thế nhướng mày ngạc nhiên rồi gật đầu.
"Cậu nhớ cẩn thận đấy...ta đi trước đây." Jennifer dặn dò một tiếng liền tránh thoát Ryū bước đi.
Ryū đứng ở một chỗ suy tư, tên đó muốn gặp hắn làm gì a, chẳng lẽ lại muốn nhận hắn làm con nuôi sao ?
Thế nhưng sau đó liền có một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Ryū, một tên lính bảo vệ đi tới trước mặt hắn kêu lên: "Cậu là Ryū sao ?"
"Có việc gì sao ?" Ryū nhìn hắn hỏi, trong lòng liền đoán được hắn đến đâu làm gì.
"Chủ nhân Fortuna muốn gặp cậu." Đội trưởng đội bảo vệ nói: "Ngài ấy muốn đưa ra cho cậu một lời đề nghị hào phóng để trở thành một trong những người con trai của ngài ấy, nếu như trở thành con trai của ngài, chủ nhân Fortuna quyết định rằng cậu sẽ thừa kế toàn bộ của cải và quyền lực của ngài nếu như cậu chấp nhận lời đề nghị của ngài ấy, bất cứ điều gì cậu muốn đều có thể thực hiện."
"Nghe hấp dẫn đấy... nhưng mà ta từ chối." Ryū cười nói một câu, ngay sau đó liền muốn quay đầu rời đi.
Xoát!
Ryū vừa định bỏ đi thì lúc này tất cả binh lính đều chĩa giáo vào hắn.
"Chủ nhân Fortuna không chấp nhận những lời từ chối." Đội trưởng bảo vệ nhắc lại: "Tốt nhật cậu nên chấp nhận lời đề nghị của ngài ấy rồi đi với bọn ta, nếu không...."
Những tên lính bắt đầu giương lên những ngọn giáo của chúng chỉ về phía Ryū với thái độ đe dọa, như thể muốn ép buộc Ryū phải tuân theo mệnh lệnh.
"Các ngươi là muốn ép ta sao ?"
"He he he, đáng lẽ bọn ta phải làm thế ngay từ đầu mới phải." Tên đội trưởng cười chế nhạo: "Giờ mau đi theo ta."
Tên đội trưởng cầm theo đinh ba bước tới người Ryū, đưa tay ra chậm rãi hướng Ryū bắt lấy.
"Huyễn Dạ Yến Tử!"
Bốp!
Ngay khi tay của tên đội trưởng kia liền muốn động tới Ryū thì một thanh âm thanh thúy vang lên, một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện ngay bên cạnh Ryū, tung một đấm thật mạnh vào mặt tên đội trưởng, kết hợp với tốc độ của bản thân liền khiến cho hắn bị đánh văng xa mấy mét.
"Khốn kiếp, ngươi là..." Mấy tên lính khác nhìn thấy đội trưởng của mình bị đánh bay liền muốn cầm mũi giáo của mình xong lên, thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu liền đã bị thân ảnh kia đá bay hết với một tốc độ vô cùng khủng bố.
Vù!
Bỗng nhưng thân ảnh đó lại đổi hướng, liền xong thẳng tới Ryū, tung ra một đá hướng về hắn.
Ryū nhẹ nhàng nhích người sang một bên né đi, tiếp đó đưa tay ra ôm lấy eo của thân ảnh, tay còn lại lập tức vỗ mạnh xuống một cái.
Bốp!
"Nha~!"
"Tiểu loli nhà ngươi cũng to gan đấy, chỉ mới tiến bộ một chút xíu mà đã muốn đánh trúng ta rồi sao, Rimi." Ryū khóe miệng cau lên, cười tà mị nhìn lấy thân ảnh mặc lấy bộ trang phục hầu gái trong tay hắn.
"Rimi đá chết ngươi! Ngươi gọi ai là tiểu loli thế hả tên biến thái chết tiệt kia!" Rimi trong tay hắn không ngừng cựa quậy phản bác, hai cái tay nhỏ quơ múa lung tung.
"Được rồi, được rồi, nói xem tại sao ngươi ở đây, ngươi còn cựa quậy nữa thì đừng trách tay của ta đấy." Ryū đập tay nhẹ vào mông Rimi đe dọa nói, đồng thời bước tới chỗ khác kiếm chỗ ngồi xuống.
"Hứ! Rimi chỉ đi dạo thôi." Rimi kiều hừ một tiếng ngồi ở một bên nói.
"Đi dạo sao, thế mà lại đúng lúc tới giúp ta giải nguy, sẽ không phải ngươi theo dõi ta đi." Ryū nhìn Rimi hơi chút thăm dò nói.
!!!
Bỗng nhiên nghe xong Rimi cả người hơi run lên một chút, để cho một bên Ryū có ánh mắt nhạy bén liền nhận ra.
"Ai... Ai nói theo dõi ngươi hả, Rimi chỉ tình cờ đi ngang thôi, còn có ngươi nữa, ngươi rõ ràng có thể dễ quyết bọn hắn thế mà lại đứng một chỗ không làm gì!" Rimi có chút chột dạ nói, lúc nãy cô đi dạo tìm kiếm Ryuto đại nhân liền gặp hắn, thế là liền trốn ở một bên quan sát lấy.
Tiếp đó Rimi lại thấy hắn cùng một nữ nhân lạ mặt ôm ấp khiến cho Rimi không hiểu sao có chút khó chịu, trong lòng không ngừng mắng hắn xối xả.
Lúc sau lại thấy có một đám lính tìm hắn, Ryū thế mà lại không làm gì đứng một chỗ, khiến cho Rimi không hiểu vì sao không nhịn xông ra cứu hắn.
"Thế sao..." Ryū nghe xong liền nhướng mày hỏi: "Như vậy tên Ryuto kia đâu, không phải ngươi luôn theo đuôi hắn sao ?"
"Ryuto đại nhân nói muốn ở một mình, cho nên liền đuổi Rimi đi." Rimi sắc mặt ủ rũ nói.
"Ryuto chỉ cứu ngươi một lần mà thôi, ngươi chỉ vì hắn mà trở nên ủ rũ như thế có đáng không ?" Ryū không khỏi bất đắc dĩ nói.
"Cứu ?" Rimi nghe xong liền khó hiểu: "Ngươi nói cái gì thế ?"
Ryū thấy biểu lộ của Rimi, mí mắt hắn chợt nhảy một cái: "Ngươi lần đầu gặp Ryuto là trong hoàn cảnh nào thế ?"
"Hoàn cảnh ?...Rimi lần đầu gặp Ryuto đại nhân là khi ngài ấy bái Quyền Thánh đại nhân làm sư phụ." Ryū ánh mắt chớp chớp, trong đầu hồi tưởng lại nói.
"Nói thế là ngươi bái nhập tên sư phụ vô lương tâm kia trước sao ?" Ryū nhướng mày nghi vấn.
"Không được nói xấu sư phụ ta, Quyền Thánh đại nhân chính là người đã dạy dỗ Rimi đấy!" Rimi hất lên cái đầu nhỏ bất mãn nói.
"Tốt thôi, thế sao ngươi còn gọi tên Ryuto kia là đại nhân ?" Ryū khó hiểu hỏi.
"Ryuto đại nhân được Quyền Thánh đại nhân truyền dạy chân truyền, Quyền Thành đại nhân bảo Rimi phải gọi như thế." Rimi ánh mắt ngây thơ chớp chớp nói.
"Vậy ra do ngươi kém nên không được truyền dạy sao ?" Ryū cười thầm hỏi.
"Ai nói chứ! Quyền Thành đại nhân bảo Rimi không thích hợp học chân truyền của ngài, với lại Quyền Thành đại nhân bảo sẽ có người truyền dạy cho Rimi!" Rimi khuôn mặt nhỏ biểu lộ bất mãn, kháng nghị nói.
"Ai thế ?" Ryū nghe thế liền tò mò.
"Không biết." Rimi thản nhiên trả lời.
"Hừm..." Ryū lườm Rimi, biểu lộ giống như rằng nếu Rimi không nói thật liền sẽ bị trừng phạt.
"Rimi nói thật a, Quyền Thành đại nhân bảo là có người sẽ truyền dạy Rimi, thế nhưng không có bảo là ai." Rimi lập tức thành thật trả lời.
"Tên Quyền Thành đó nói vậy mà người cũng tin, nói ngươi ngốc ngươi còn không chịu nhận!" Ryũ bĩu nói nói, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.
"Ngươi nói ai ngốc hả ?!" Rimi lập tức lên tiếng phản bác.
"Ngươi dám nói ngươi không ngốc ?" Ryū ngược lại trừng mắt nhìn Rimi hỏi.
"Hứ!" Rimi kiều hừ quay đầu sang chỗ khác, sau đó lại bất mãn nói: "Rimi rất ngốc đấy thì sao, lại vô dụng không thể giúp được ai cả."
"Đúng đấy, rất ngốc." Ryū gật đầu tán đồng.
"Grừ~!" Rimi lườm hắn, biểu lộ trên gương mặt rất là rõ ràng, giống như nếu không an ủi cô liền sẽ nhào tới cắn chết hắn.
"Thế nhưng ngay từ lúc đâu, ta chính là thích cái tính ngốc manh của ngươi nha." Ryū nhìn xem Rimi, trên gương mặt biểu lộ ý cười thành thật nói.
"Hứ, ngươi rõ ràng ngụy biện để an ủi Rimi." Rimi không tin quay đầu sang chỗ khác.
"Ngươi nghĩ thế sao." Ryū bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Khi Ryuto gặp khó khăn thì chính ngươi là người luôn quan tâm dù cho hắn không cần đi nữa, thậm chí còn cố gắng nâng cao thực lực bản thân để giúp đỡ hắn, cũng luôn cố gắng chăm chỉ luyện tập để làm hài lòng sư phụ của ngươi mặc kệ hắn có quan tâm hay không."
Rimi nghe tới đây, thân thể không khỏi run lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn xem Ryū.
"Ngươi ngốc chính là ở chỗ này, luôn luôn nghĩ cho người khác nhiều hơn mình, luôn muốn làm hài lòng người khác hơn bản thân mình, dù cho ngươi đặt bản thân vào nguy hiểm đi nữa cũng muốn có ích với người khác, thế nhưng..." Ryū trên miệng nở nụ cười ôn nhu, đưa tay ra xoa lấy đầu của Rimi: "Đây lại là điểm mà ta thích ở ngươi, ta chính là thích sự ngốc nghếch đó, một cô gái ngốc, khả ái, trong sáng, luôn cố hết mình để giúp đỡ người khác."
Ryū nhớ lại trong kí ức của mình, Rimi chính là vì muốn bản thân mạnh lên để giúp ích cho Ryuto mà đã xin Ogata Isshinsai dạy cho mình 《Tĩnh Động Oanh Nhất》 cho mình, cuối cùng để cho bản thân bị tổn thương nghiêm trọng xém chút nữa đã chết, để cho Ryū lúc đó vô cùng thương tiếc.
"Híc... Rimi thật sự rất ngốc sao ?" Rimi nhìn hắn, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên như sắp khóc.
"Khoan, khoan, khoan, đừng khóc, ta xin lỗi đã bảo ngươi ngốc a." Ryū thấy thế liền rối, hai tay luống cuốn xoa nhẹ lấy gò má của Rimi.
"Ta không biết, ngươi phải dỗ Rimi." Rimi bỗng chốc òa lên, vùi đầu vào ngực hắn thút thít, để cho Ryū liền vội vàng gật đầu: "Được, được, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi a, đừng khóc nữa a."
"Thật sao ?" Rimi nhỏ tiếng hỏi.
"Thật." Ryū khẳng khái gật đầu.
"Thế..." Rimi bỗng nhưng ngẩng đầu, gương mặt cười tươi cao hứng nói: "Ngươi có thể cho Rimi thêm kẹo không~ ?"
"..."
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc