Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 140: Thiếu nữ tức giận.




"..." (ㆆ_ㆆ)

Ryū không khỏi cạn lời, uổng công hắn lo lắng như thế vậy mà con ngốc này lại giả vờ.

"Lần trước số kẹo ta ngươi rất nhiều đi, chẳng lẽ ngươi mỗi ngày ăn nhiều hơn 1 viên sao ?" Ryū nhìn Rimi nhướng mày hỏi.

"Không có...chỉ là lâu lâu Rimi mới ăn thêm 1 viên thôi." Rimi để hai ngón chỏ chỉ vào, biểu lộ tinh nghịch nói. ????????

"Ài, cái con tiểu loli nhà người..." Ryū đưa tay lên nhéo lấy hai bên má của Rimi để cho cô kháng nghị kêu đau.

"Ngươi nhớ đấy, kẹo này mặc dù tốt nhưng ăn nhiều sẽ gây ra hậu quả ngược lại đấy." Ryū thuận tay biến ra thêm một gói kẹo đưa cho Rimi rồi dặn dò.

"Rimi có thể cho người khác ăn sao ?" Rimi tò mò nói.

"Mấy viên kẹo này là chỉ dùng để phối hợp với người luyện 《Hô Hấp Pháp》 của ta thôi, người khác ăn vào thì không khác gì độc dược cả." Ryū thẳng thắn nói, cái này cũng không phải hắn chém gió mà thật sự do hắn thiết lập lúc tạo ra.

"Thật sự sao ?" Rimi hoài nghi nói, thực sự là mấy viên kẹo này phải phối hợp với 《Hô Hấp Pháp》 mới sử dụng được sao ?

"Đương nhiên, ngươi nếu là cho tên Ryuto kia ăn thì hắn thật không có cơ hội đứng lên bằng đôi chân của mình được nữa đâu." Ryū gật đầu nói, trong lòng đã sớm đoán được cô nàng này muốn làm gì.

"Khoan đã...ý của người là Ryuto đại nhân vẫn có thể đứng dậy lần nữa ?" Rimi nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Ryū liền nghi vấn.

"Vẫn đứng được, trạng thái của hắn hiện tại chỉ là tạm thời thôi do sử dụng chiêu thức kia thôi, qua một khoảng thời gian nữa là hết, mà có khi hắn đã đứng được từ lâu rồi nhưng vẫn giả vờ." Ryū tìm tòi lại trong kí ức, trong nguyên tác Ryuto lúc gần cuối liền đã đứng được, mà trong thế giới này thời gian hắn sử dụng 《Tĩnh Động Oanh Nhất》 so với trong nguyên tác ngắn hơn rất nhiều do Honoka đã được Ryū chỉ điểm để dừng nó lại.

"Ồ..." Rimi nghe thế liền hơi trầm ngâm, dường như Rimi nhớ lại thời gian qua Ryuto có những biểu hiện rất lạ, giống như là đang giấu giếm việc gì đó trước mặt sư phụ.

"Thế nào, nhớ ra chỗ nào không đúng sao ?" Ryū phát hiện sắc mặt của Rimi liền mở miệng cười nói.

"Rimi sẽ không nói cho ngươi biết." Rimi nghiên sang một bên đáp.

"Còn ngạo kiều như vậy ?" Ryū nở nụ cười xấu xa nhìn lấy Rimi để cho cô có cảm giác không ổn.

"Như thế liền để ta kiểm tra xem thân thể của ngươi có phát triển như lá gan của ngươi hay không a." Ryū lập tức đưa ra hai tay bắt lấy Rimi trước khi Rimi có thể chạy trốn.

"Tên biến thái nhà người, mau thả ta ra...A!" Rimi lập tức cựa quậy chống cự bàn tay ma quái của Ryū, thế nhưng trước sức mạnh tuyệt đối của Ryū thì mọi cố gắng của Rimi thì mọi thứ đều vô ích, tiếp đó chỉ có những âm thanh bất lực như "Nha~!", "Ưm...", "Không phải chỗ đó~!" vang lên.

Một lúc sau đó.

Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!

Rimi lúc này đã kiệt sức nằm dài trên ghế, gương mặt đỏ bừng như táo, không ngừng thở hổn hển lấy.

"Xem ra tiểu loli ngươi không có bỏ bê luyện tập 《Hô Hấp Pháp》 a, cường độ thân thể so với trước đã tăng lên rất nhiều, ám thương trên người đều đã hết sạch, thực lực lúc bình thường tổng hợp lại đã đạt tới chuẩn Master." Ryū gương mặt nghiêm túc, đưa tay lên xoa lấy cằm thản nhiên đánh giá như chưa có gì xảy ra.

Hiện tại thực lực của Rimi có thể so với ba người Miu, Honoka, Renka.

"Thế nào rồi, lúc nãy ta chỉ ngươi phương pháp huấn luyện mới ngươi có nghe rõ không ?" Ryū nhìn xem Rimi đang nằm thở mệt nhọc hỏi.

"Rõ cái đầu ngươi ấy, ngươi nói trong lúc sàm sỡ Rimi thì lấy gì nghe!" Rimi ngóc lên đầu nhỏ trừng hai mắt mắng.

"Thế cần ta nói lại sao ?" Ryū vừa hỏi vừa đưa lên tay làm động tác bóp bóp, để cho Rimi lập tức đổi giọng.

"Rimi nhớ rồi không được sao." Rimi xoay đầu sang chỗ khác, trong đầu nhớ lại cảnh tượng trước mà đỏ mặt chu môi nói nhỏ.

"Hì hì." Ryū lắc đầu cười nhẹ, đưa đỡ đỡ lấy Rimi ngồi lên, sau đó dùng 《Cải Tử Hồi Sinh》 giúp Rimi hồi phục lại sức lực.

"Nha~" Rimi cả người giống như được một làn nước mát chảy qua, hóa giải toàn bộ mệt mỏi, lập tức liền đầy trạng thái sống lại, miệng không nhịn được kêu một tiếng thoải mái, gương mặt biểu lộ thỏa mãn.

"Nhớ đấy, ngươi có làm gì thì ít nhất cũng phải nghĩ tới bản thân một chút, đừng có quá cố gắng mà làm bản thân bị thương." Ryū xoa đầu Rimi, ôn nhu dặn dò.

Rimi nghe được lời nói của Ryū, trong lòng bỗng nhiên run lên một chút, trong đầu không hiểu sao xuất hiện một cảm giác quen thuộc, ánh mắt phức tạp nhìn lấy Ryū.

"Vì sao ngươi lại tốt với Rimi như thế ?" Rimi nhìn Ryū, chờ mong câu trả lời của hắn.

Ryū nhìn xem biểu lộ của Rimi như thế, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Rimi cười nói: "Không phải ta đã nói sao, bởi vì ta thích ngươi cho nên mới quan tâm ngươi a."

Rimi nghe xong, ánh mắt không khỏi thất thần, giống như nghe thấy cái gì đó rất kinh người, sau đó lại cúi đầu xuống, giống như đang suy nghĩ cái gì đó trong lòng.

"Ryū..." Bỗng nhiên từ phía xa, Ryū nghe thấy giọng nói của một ai đó đang hô tên hắn, Ryū nghe qua một lần liền nhận ra đó là giọng của ai.

"Là Miu sao ?" Ryū nhìn về phương hướng của Miu nói thầm một tiếng, sau đó lại quay qua về phía Rimi vừa nói.

"Xem ra ta phải đ..." Ryū quay qua vừa định tạm biệt Rimi, thế nhưng nói giữa chừng liền không nói tiếp được, bởi vì cô nàng này thế mà lại hôn hắn, hơn nữa còn là hôn môi nữa.

Làm thế nào lại như vậy được a, cô nàng này vẫn chưa ngốc tới mức tùy tiện hôn người khác a.

Vù!

Ngay khi Ryū lấy lại tinh thần từ hành động vừa rồi thì Rimi đã biến mất nhanh như chớp như chưa từng xuất hiện ở đó.

"Tìm thấy cậu rồi, Ryū." Miu từ phía sau đi đến nói: "Cậu đang làm gì ở đây thế ?"

"A, tớ sao..." Ryū quay đầu nhìn qua Miu rồi lại nhìn về chỗ cũ với ánh mắt còn đang bỡ ngỡ, sau đó lại trở về bình thường, nhìn lấy Miu nói: "Tớ chỉ ngồi chơi ở đây mới một chút thôi."

Ryū vừa nói vừa đứng lên, nắm lấy tay nhỏ của Miu dắt đi: "Mà cậu tìm tớ có chuyện gì không, lúc nãy thấy cậu đang ở cùng với mấy người Honoka đi ?"

"Không có gì, tớ nhớ cậu nên tìm cậu thôi." Miu ôm lấy cánh tay hắn cười hì hì nói.

"Cậu vậy mà lại biết nũng nịu nữa a." Ryū biểu lộ giống như ngạc nhiên nói, từ lúc Miu trở về từ đợt đi núi tuyết kia thì hắn cảm thấy Miu đối với hắn càng thêm thân mật a, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nữa.

"Hì hì." Miu vui vẻ cười khúc khích.

Ở một bên khác.

"A! Tên Ryū biến thái, háo sắc, dâm ma chết tiệt!" Rimi phóng như bay trong rừng, gương mặt của cô hiện tại đỏ bừng như muốn xuất huyết, miệng không ngừng mắng Ryū.

Lúc nãy Rimi muốn nhân cơ hội Ryū không để ý mà hôn má hắn xem như lời cảm ơn, thế nhưng mà Ryū lại quay mặt lại ngay lúc cô nàng đang hướng tới, thế là liền thân mật trao luôn nụ hôn đầu cho hắn.

"Hức..." Rimi không khỏi tức giận, xấu hổ mà hậm hực, sau đó lại đưa lên bàn tay trắng nõn của mình sờ lấy môi, ánh mắt giống như đang hồi tưởng lại.

"Thế nhưng...Rimi vẫn không thể ghét hắn..."

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?