Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 162: Chiến tranh diễn ra.




Ngay tại một cái chiến trường nào đó trên hòn đảo, nơi mưa đạn, bom pháo không ngừng oanh toạc khắp mọi nơi, khói bụi thổi lên dày đặc.

"Khốn kiếp! Bọn hắn đã xông phá tới nơi này nhanh như vậy, tất cả mau rút lui về phía sau mau lên! Cố gắng cầm cự, Fortuna đại nhân chắc chắn sẽ có kế sách ứng phó!

Bằng! Bằng! Bằng!

Đạn pháo không ngừng xuyên phá qua không khí, ma sát sinh ra nhiệt lượng cùng nồng nặc mùi thuốc súng, để cho Ryū từ phía xa nhìn thấy hết thảy, bên trong ánh mắt nổi lên từng chút lửa nóng.

"A...ra đây là chiến tranh sao, không biết tại sao khi nhìn nó bản thân lại có chút sôi máu đi!"

Ryū hít một hơi thật sâu, Ryū từ phía trên cao quan sát, nhìn đám người hướng về hắn chạy tới, hay nói đúng hơn là đám quân lính của Fortuna đang hướng về hắn để rút lui, để cho khóe môi của Ryū nhếch lên.

Một tên binh lính quay đầu ra sau kiểm tra, khi quay lại liền đột nhiên phát hiện Ryū đừng ở phía trên một kiến trúc gần đó, hắn lập tức vội vàng hô to: "Bên này có địch nhân! Công kích! Mau công kích!"

Vừa dứt lời, cả đám người liền cầm lên nhưng cây súng thế hệ mới nhất của mình, hướng về phía Ryū khai hỏa.

Vù!

Thế nhưng một cảnh tượng xuất hiện để cho đám binh lình kinh hãi, nhìn xem Ryū giống như thuấn di mà không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện bên trên chiến trường, đến cuối cùng đột nhiên hiện ra ở trước mặt của bọn hắn, chờ hắn kịp phản ứng kéo cò súng thì phát hiện súng trên tay bọn hắn đều bị tháo dỡ hết.

Ryū nhẹ cười một tiếng.

Lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Ryū, sau đó liền thấy một nắm đấm tại trong tầm mắt của hắn không ngừng phóng đại mà đến.

"Không!"

"A!"

Thanh âm đột nhiên im phắc, cả đám binh lính toàn bộ đều mất khả năng chiến đấu, mặc dù hắn không giết bọn hắn nhưng mà hắn liền giống cách làm của Batman vậy, để cho chúng cảm thấy thà chết còn sướng hơn.

Bằng! Bằng! Bằng!

Một loạt các viên đạn bắn thẳng về phía Ryū, thân thể hắn chỉ nhẹ nhàng làm vài cái động tác nhỏ, lập tức liền dễ dàng tránh thoát toàn bộ mấy viên đạn bắn tới hắn.

"Cái gì ?!"

"Chẳng lẽ hắn là đồng bọn của những tên quái vật đó sao ?!"

"Đáng ghét!"

Nhìn biểu hiện của Ryū, mấy người lính sắc mặt trở nên hoảng sợ, sau đó nhanh chóng xoay người muốn chạy trốn.

Đột nhiên, một cỗ như áp lực khủng bố đè ép trên người bọn hắn, cơ thể đang dùng hết sức lực chạy trốn bỗng chốc dừng lại, gương mặt bên trong mũ giáp không ngừng chảy mồ hôi hột.

"Công kích ta còn muốn chạy sao ?"

Ryū cũng không thèm nhìn bọn hắn một chút, từ giữa bọn hắn đi ngang qua, mấy tên binh lính lại dường như mất đi ý thức, lần lượt đều ngã trên mặt đất.

Tại phía xa, một tên binh lình thông qua ống nhòm để quan sát chiến trường phát hiện một màn này, biểu lộ không dám tin, liền quay qua nhìn một vị thiếu nữ bên cạnh nói ra: "Đội trưởng, cô có thấy không ?"

Một vị thiếu nữ xinh đẹp để ống nhòm xuống, khóe miệng hơi vểnh lên mỉm cười, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của mình đủ để cho người khác đều vì nó mà động tâm.

Vị thiếu nữ xinh đẹp này chính là Jennifer.

"Ta đương nhiên là thấy, ngươi nghĩ ta bị mù sao ?!"

"Không, không dám...như vậy người kia có phải là địch nhân không ?"

Tên bính lính lần nữa nhìn vào ống nhòm, lập tức liền hoảng hốt chảy mồ hôi lạnh, bởi vì tên thiếu niên lúc nãy bây giờ liền đã biến mất không chút dấu vết.

"Hả ? Hắn ta đi đâu rồi ?!"

Binh sĩ vội vàng ngẩng đầu lên hỏi, thế nhưng từ sau lưng hắn liền truyền đến một cái âm thanh đùa cợt phát ra.

"Nha, ta còn tưởng là ai đang nhìn trộm đâu, kém chút liền muốn xuất thủ, còn may là người đó là cô nha Jennifer, không phải vậy thì ta đã xử lí cái tên này rồi." Ryū cười lạnh nói: "Dám hướng súng về phía ta, thế nhưng phải thật tốt chuẩn bị tinh thần tiếp nhận trừng phạt."

Tiếng nói của hắn vô cùng ôn hòa, tư nhiên, phảng phất như dòng nước xoa dịu người nghe, thế nhưng lại làm cho người lính kia như rơi vào hầm băng, sát khí để cho hắn không khỏi run rẩy.

"Hừ, nếu như ta không tại đây thì ngươi đây dự định làm gì ?" Jennifer nghe xong kiều hừ một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu.

Tên binh lình giống như được ân xá mà thở phào một cái, hắn mơ hồ nhìn thấy được nữ đội trưởng của hắn bị một cái thân ảnh màu đen ôm lấy, thế nhưng hắn cũng không dám nhìn, trải qua nhiều nhiệm vụ sinh tử để cho trực giác mách bảo hắn, nếu như hắn dám nhìn một chút, hắn có thể sẽ chết rất thảm.

"Ngươi. . . Ngươi đang làm cái gì ?!"

Jennifer đột nhiên bị Ryū ôm giữa chiến trường thế này, gương mặt xinh đẹp của cô thẹn thùng mà đỏ lên, ánh mắt liếc qua tên bính lính gần đó.

Ryū ôm lấy mỹ nhân trong ngực, cắn nhẹ vành tai của cô nói ra: "Yên tâm, hắn không dám nhìn, dám nhìn một chút, hắn liền cùng thế giới nói lời tạm biệt."

Tên linh nghe xong, mồ hôi lạnh chảy như mưa, dù là thân thể khó chịu cũng không dám động đậy.

Jennifer liếc một cái Ryū, thân thể mềm mại nhẹ nhàng trong ngực hắn uốn éo: "Mau buông ta ra, ta còn có nhiệm vụ đâu."

Ryū cười cười, cánh tay của hắn không động đậy chút nào mà mở miệng nói: "Cô thử hỏi lại câu lúc nãy xem xem."

"Câu gì ?" Jennifer nghi vấn, ánh mắt nhấp nháy.

Ryū : "Chính là câu mà cô vừa mới hỏi đấy."

Jennifer miệng nhỏ có chút bất mãn vểnh lên, con mắt nhìn về phía nơi khác nghĩ lấy, trong khi đó để cho Ryū thích thú nhìn cô, tay của hắn tại trên người cô không an phận du tẩu.

Lần này động tác của hắn liền đem Jennifer cho kinh sợ: "Ngươi...ngươi làm gì a, mau buông ra!"

"He he, ta đây chính là đang làm!"

Ryū đem Jennifer ôm vào chặt vào trong ngực, tay không chút khách khí đưa xuống dưới ôm lấy bờ mông khiên tốn nhưng lại phi thường ngạo nghễ ưỡn lên, đồng thời nhẹ nâng dáng người nhỏ nhắn của cô lên.

"Đừng. . ." Jennifer còn chưa kịp mở miệng kháng nghị thì đã bị Ryū nhanh chân chặn lấy, bất lực giẫy dụa trước sức mạnh của Ryū.

Một bên tên lính nằm bất động, trong lòng đối với người trẻ tuổi thời nay hành xử quả thật quá to gan!

Bỗng chốc hắn cảm giác ý thức của hắn giống như biến mất, không biết trải qua bao lâu, tựa như là một giây, cũng rất giống mấy giờ, không biết được chính xác đã trôi qua bao lâu thì hắn mới cảm giác bản thân có thể cử động lần nữa.

"Khụ..."

Thế nhưng thân thể dù cử động được, hắn vẫn là không dám nhìn a, cho nên cố ý phát ra âm thanh để thăm dò một cái tên thiếu niên này có ý tứ gì.

"Ngươi mau đi đi."

Tên binh lính nghe xong liền vội vàng ngồi dậy, lúc đứng lên còn xém chút vấp ngã, nguyên nhân là do nằm bất động một chỗ quá lâu dẫn đến máu huyết không lưu thông được.

Nếu như lúc này hắn quay đầu liền sẽ phát hiện Jennifer lúc này hai mắt đều trở nên mê li, gương mặt đỏ bừng quả táo, môi đào hé mở thổ khí như lan, khóe miệng thậm chí còn lưu lại một chút mật dịch.

Ryū mang trên mặt nụ cười tà mị, ôn nhu nói: "Đi nào, binh lính phía trước đều đã bị ta giải quyết hết cả rồi, cô muốn làm cái gì liền đi đi."

Jennifer bất mãn nhếch lên môi nhỏ, lập tức phát hiện khóe miệng của mình vẫn còn chút ẩm ướt, hơi do dự một chút liền phun ra chiếc lưỡi thơm tho liếm sạch.

Một màn này bị Ryū nhìn thấy ở trong mắt, ánh mắt lóe lên một tia yêu thích.

Phát hiện Ryū trong mắt ý cười, Jennifer tựa như xấu hổ xuất ra súng chĩa vào Ryū: "Cười cái gì, còn cười nữa là ta tại chỗ xử ngươi!"

"Nha... Cô cầm súng chĩa vào ta sao ?" Ryū không chút e ngại nhìn xem Jennifer, khóe miệng có chút nhếch lên: "Lại chỉ nữa sẽ phải bị ta 'trừng phạt' a."

"Ngươi...Bộ ngươi không còn gì khác sao ?!"

Ryū vỗ vỗ Jennifer cái đầu nhỏ: "Tốt rồi, ta biết ngươi chạy đến đấu trường để đi tìm tên Fortuna kia, thế nhưng tên ở đó chỉ là giả thôi a ?

"Ai nói ta là tìm Fortuna, ta là lo lắng. . ." Nói đến đây Jennifer vội vàng ngậm miệng lại.

Mặc dù Jennifer không có nói hết lời, nhưng thân là người đã rèn luyện trực giác lẫn tinh thần của bản thân lên mức xuất quỷ nhập thần thì Ryū tại sao lại không đoán được ý tứ của cô a, cái này khiến ánh mắt của Ryū có chút nhu hòa.

"Cô nàng ngốc."

"Hừ, ai ngốc hả, còn nói nhiều nữa, chúng ta mau đi tìm tên kia trước khi hắn chạy khỏi đây." Jennifer ánh mắt chột dạ, gấp gáp cầm lấy bộ đàm, khí thế như nữ vương hướng vào bộ đàm ra lệnh: "Còn có mấy người nữa, vì cái gì lâu như vậy còn chưa đến, tố chất kém như vậy coi chừng ta báo cáo các ngươi lên cấp trên đấy!"

Ryū vỗ vỗ Jennifer vai, cười nói: "Đừng trách bọn hắn, là ta để bọn hắn không qua được, bằng không mà nói, không phải liền quấy rầy đến chúng ta sao ?"

Jennifer giận dữ trừng Ryū một cái : "Tiểu sắc quỷ nhà ngươi!"

"Khụ khụ... Chúng ta mau đi thôi!" Ryū ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nắm lấy tay Jennifer chạy đi.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc