Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 173: Bí ẩn mới.



Chương 173:

"Khụ khụ, tiền bối, mặc dù tuổi tác chúng ta cách biệt rất lớn đi, nhưng mà cứ sờ soạn ta như thế liền không đúng lắm a." Ryū lúc này vẫn còn cố mở miệng trêu chọc Mikumo.

"Trong giới võ thuật thì bên chiến thắng có toàn quyền định đoạt đối với bên thua cuộc, ngươi ngoan ngoãn mà nằm im đó đi." Mikumo không chút quan tâm lời nói của Ryū, thản nhiên nói ra.

Ryū nghe thế còn có thể nói gì a ?

"Haiz..." Ryū chỉ có thể thở dài nói, xem ra chỉ có thể bị Mikumo dẫn đi rồi, sau đó lại tìm cách trốn đi, dù sao thì theo trí nhớ hắn thì võ quán của Mikumo hình như ở đâu đó Lương Sơn Bạc đi.

Nghĩ theo hướng tích cực thì...bị một cái thành thục mỹ nhân bắt đi cũng còn tốt chán khi so với mấy tên khác.

Tác giả: Cảm giác như con hàng này cố tình để bị bắt.

Sau một hồi im lặng, Ryū cũng cảm giác có chút chán nản, lập tức liền nhìn Mikumo vẫn còn đang chuyên chú kiểm tra toàn thân hắn mà hỏi một câu.

"Nếu như so với trưởng lão thì cô hay ông ấy mạnh hơn ?"

Mikumo nghe thế liền hơi ngừng lại trong giây lát, sau đó liền không chút do dự, tràn đầy tự tin nói.

"Là ta."

"À..." Ryū nghe thế chỉ hơi kêu lên một tiếng, không có cho ý kiến.

Sau một lúc thì Mikumo cũng đã kiểm tra xong, thẳng người ngồi dậy, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chưa đủ..."

"Chưa đủ cái gì ?" Ryū mặc dù kiệt sức thì thính giác vẫn rất nhạy bén, dễ dàng nghe được lời nói của Mikumo, ngay sau đó liền nghi vấn.

Mikumo không có trả lời Ryū, cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, sau đó liền xuất hiện một cảnh tượng để cho Ryū phải trừng to mắt ra.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Ryū gần như không thể tin vào mắt mình.

Điện...từng tia lôi điện màu xanh lam đang không ngừng di động trong lòng bàn tay của Mikumo, không ngừng bắn ra tia điện, đốt nóng không khí xung quanh.

"Cái quái..." Ryū mở miệng kinh hô, thế nhưng còn chưa có kinh ngạc đủ liền đã bị động tác kế tiếp của Mikumo cho ngăn lại.

Uỳnh!

Mikumo đập tay xuống vào ngực của Ryū, ngay tức khắc vô số lôi điện cuồng bạo chạy khắp cơ thể hắn, xen lẫn trong từng cơ quan, từng mạch máu, từng tế bào của hắn, không có chỗ nào mà không có lôi điện tồn tại.

'Ét o ét!'

Ryū cắn chặt hàm răng, cố gắng nhẫn nhịn đau đớn từ mọi tế bào từ khắp cơ thể hắn truyền tới đại não, một cảm giác đau đớn có thể sánh ngang với lúc hắn thức tỉnh Ki của mình.

Nhiệt độ của cơ thể Ryū không ngừng tăng cao, từng thớ cơ trong cơ thể không ngừng cơ giật, sự trao đổi chất trong cơ thể diễn ra một cách quá tải.

Ryū có thể cảm nhận được rõ ràng từng tế chết đi rồi sinh ra với tốc độ nhanh chóng trong cơ thể mình, từng tế bào không gào hét, mong muốn nhanh chóng kết thúc quá trình đau đớn này.

Cuối cùng, sau khi Ryū cố gắng chịu đựng đau đớn dù đang trong tình trạng kiệt quệ, hắn rốt cuộc cũng đã ngất đi, mà Mikumo cũng ngừng lại quá trình kích điện của mình.

Mikumo lẳng lặng nhìn xem Ryū, đưa tay ra sờ lấy gương mặt hắn, trong mắt có chút hồi tưởng lại quá khứ xa xưa của mình, sau một hồi cũng mở ra môi thơm lẩm bẩm.

"Ai bảo tiểu tử ngươi giống hắn đến như vậy...thế thì liền hãy thay hắn chịu đựng đi."

Nếu như Ryū mà nghe được lời nói của Mikumo thì chắc chắn hắn sẽ mắng 18 đời tổ tông cái tên mà Mikumo nhắc tới, còn Mikumo thì đợi đấy, đợi đến khi hắn đủ thực lực liền sẽ cho Mikumo biết thế nào là "lễ độ".

Lạch cạnh!

Bỗng nhiên một bóng người từ một phía của đạo quán đã đổ nát đi bước ra, chậm rãi đi về phía chỗ của hai người Mikumo cùng Ryū, không hề có chút che dấu.

"Nha, cô cũng mạnh tay quá đấy Mikumo, dù sao ở cấp độ hiện tại của Ryū thì chỉ cần kích thích một chút là được rồi nha." Người đi tới cũng chính là Luong, thần sắc của cô lúc này có chút không vui nói ra.

"Như thế thì quá chậm." Mikumo không để ý tới bất mãn trong lời nói của Luong, sau đó liền chậm rãi đứng dậy rồi đi qua một bên.

"Đừng đứng đó nữa, mau lại kiểm tra hắn được bao nhiêu rồi." Mikumo nhìn về phía Luong nói ra.

"Được rồi, gấp làm gì kia chứ." Luong không khỏi trừng mắt nhìn Mikumo một cái, lúc nãy còn không phải tự mình kiểm tra hắn đấy sao, bây giờ lại kêu ta.

Mặc dù trong lòng u oán nhưng Luong vẫn chậm rãi đi tới bên cạnh Ryū rồi ngồi xuống, sau đó liền đặt tay lên ngực của Ryū, chậm rãi truyền một chút năng lượng vào cơ thể hắn.

"Để xem nào..." Luong nhắm mắt lại, bắt đầu trầm ngâm chốc lát, sau đó liền ngạc nhiên mở mắt ra: "Ara...ara, không ngờ a, từ buổi tiệc lần trước chỉ mới có 60% đi, bây giờ liền đã lên 87% rồi...đều là nhờ công của cô đấy Mikumo."

"87% sao..." Mikumo lẩm bẩm một tiếng, sau đó cô lần nữa đưa tay lên, từng tia lôi điện lần nữa xuất hiện.

"Khoan...khoan, cô tính làm gì nữa đấy ?" Luong nhìn thấy động tác của Mikumo đột ngột như thế liền vội vàng ngăn lại.

"Đương nhiên tiếp tục kích điện...thêm vài lần nữa không phải liền sẽ đạt tới 100% sao ?" Mikumo nhướng mày, biểu lộ hiển nhiên nói.

"Trời ạ, nó không hoạt động như thế." Luong nghe thế chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ trán, cố gắng giải thích cho Mikumo: "Hiện tại hắn cần thời gian thích nghi với nghỉ ngơi, mặc dù đau đớn đích thực có thể thúc đẩy tiến triển, thế nhưng nếu gượng ép quá sẽ phản tác dụng."

Mikumo nghe xong lời của Luong thì trầm ngâm một hồi, sau đó cũng thu tay lại rồi nói: "Tốt thôi, kế tiếp liền đem hắn về võ quán của ta trước đã."

Mikumo nói xong liền đi tới bên cạnh Ryū, chuẩn bị đem hắn đi thì mí mắt của Mikumo chợt nhảy một cái.

"Kōsaka thức - Ngàn Trảm Vạn Đoạn!"

Bỗng nhưng liền có có vô số kiếm khí đan xen nhau như một tấm lướt mà hướng thẳng tới vị trí của Mikumo, ngay lập tức cả cô cùng Luong đều nhảy lùi về phía sau một khoảng cách, mặt đất phía dưới liền bị cắt ra thành vô số mảnh nhỏ, sau đó liền đồng thời nhìn về phía trước của Ryū, lúc này liền đã xuất hiện một người.

"Bậc Thầy Vũ Khí của Lương Sơn Bạc sao ?" Mikumo nhìn về nữ nhân trước mắt mình rồi nói ra danh tính, bản thân Yami đối đầu với Lương Sơn Bạc lâu như vậy đương nhiên Mikumo biết được thân phận của nữ nhân trước mặt.

Shigure đã sớm giải quyết hết đám người ở bến cảng, một vài người đã cố gắng giết cô một cách bất lực để giải cứu Fortuna, nhưng cô đã dễ dàng xuyên thủng áo giáp, súng và thậm chí cả đạn trước khi hạ gục họ.

Sau đó Shigure liền chạy đi tìm kiếm Ryū, nhờ một mối liên kết thần bí nào đó mà Shigure rất nhanh liền tìm ra vị trí chính xác của Ryū.

Shigure gương mặt lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn xem hai người, vẫn như cũ giữ lấy tư thế chiến đấu.

Shigure không có trả lời hai người mà nhẹ giọng hướng Ryū nói ra: "Ryū...đừng giả chết nữa."

"Khụ khụ, cái gì mà giả chết, em mới tỉnh lại thôi đấy." Trước ánh mắt không ngờ tới của hai người Mikumo cùng Luong, Ryū vậy là từ dưới đất ngồi dậy, uốn éo lấy thân thể đau nhứt của minh.

"A~" Luong ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Em làm sao tỉnh lại nhanh như thế nha, tiểu Ryū ?"

"Ta đương nhiên có kế hoạch dự phòng a." Ryū cười đắc ý một tiếng nói ra, Ryū từ trước vẫn luôn đặt trong não của mình một loại Ki đặc biệt, phòng khi mà hắn mất ý thức thì Ki này của hắn sẽ tự động kích thích đại não của hắn tỉnh lại.

Cái quá trình này cần thời gian, lúc mà Shigure vừa đến cũng vừa lúc hắn tỉnh lại, thế nhưng trước lúc đó thì ý thức của vẫn hoạt động được chút ít, giống như bệnh nhân thực vật vậy.

Nhờ vậy mà Ryū có nghe mang máng cái tiến độ phần trăm gì đó mà Luong nói, đối với cái này thì Ryū có chút ấn tượng, trong lúc nhất thời vẫn chưa có nhớ ra được.

"Xem ra hôm nay ta không thể dẫn ngươi đi rồi." Mikumo thản nhiên nói một tiếng, sau đó nhìn xem Shigure nói: "Ngươi rất có ý tứ, cho ta biết quý danh."

"Kōsaka Shigure." Shigure lạnh nhạt nói ra.

"Shigure...rất có ý nghĩa, lần sau chúng ta sẽ còn gặp lại." Mikumo cảm khái một câu trước khi biến mất khỏi nơi này.

"Chị cũng đi đây tiểu Ryū." Luong nhìn xem Ryū để chào tạm biệt, trước khi đi còn tặng cho Ryū một cái hôn gió.

Đợi đến khi Shigure không còn cảm nhận được bất kì khí tức nào nữa cô mới thả xuống cảnh giác, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Ryū quan tâm hỏi thăm: "Em sao rồi Ryū ?"

"Không sao, chỉ hơi chập mạch một chút." Ryū vỗ nhẹ thái dương mấy cái, cảm giác cứ như vẫn có dòng điện chạy trong đầu vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Ryū bắt đầu nghiêm túc lên.

'Rốt cuộc là chuyện gì vừa mới xảy ra, Mikumo thế mà có thể phát ra lôi điện từ bàn tay, hơn nữa còn có thể tùy ý điều khiển, là dị năng sao ?'

Theo trí nhớ của Ryū thì rõ ràng thế thứ nguyên này không hề cứ thứ gọi là dị năng.

'Như vậy chuyện gì đã xảy ra đâu, chẳng lẽ là do Luong làm ?' Ryū hơi nghi ngờ một chuyện: 'Chẳng lẽ liên quan tới cái phần trăm mà Luong nói ?'

Trong lúc Ryū còn đang suy tư thì Shigure ở bên cạnh lên tiếng: "Không sao là tốt...bây giờ chúng ta mau đi...trận chiến sắp đến hồi kết rồi."

"Ừm, chúng ta đi thôi." Ryū nghe thấy thanh âm của Shigure liền gật đầu đáp, tạm thời bỏ xuống vấn đề trước mắt, chậm rãi đứng lên trong khi Shigure dìu hắn lên.

"Đợi đã, còn một chuyện nữa mà em chưa làm." Lúc này Ryū liền chợt nhớ ra một việc.

Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc