Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 174: Lựa chọn của Jennifer.




Tại một tòa tháp hẻo lánh nào đó trên đảo, một nơi ở sâu trong rừng, gần như không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến bên ngoài.

Lúc này trên sân thượng của tòa tháp đó, một thân ảnh be bét máu đang chậm rãi dựa vào tường mà đi, toàn thân không chỗ nào lành lặn cả, nếu như đám người Chaos ở đây liền sẽ nhận ra hắn chính là Fortuna, người mà tưởng chừng đã chết trong vụ nổ boom kia.

"Khà...khà..., lũ nhóc đáng chết, ta thề sẽ trả thù tất cả các người!" Fortuna ánh mắt tràn đầy câm phẫn mà nói, sau đó lại lầm bẩm: "Chỉ cần ta ra khỏi đây, tìm tới vị đại nhân kia, hắn chắn chắc có thể chữa khỏi cho ta."

Sau một thời gian, hắn cuối cùng cũng đã lết lên được sân thượng phía trên tòa tháp, ánh mắt của hắn ngước nhìn lên trời.

Phạch! Phạch! Phạch!

Một chiếc trực thăng đang chậm rãi từ phía trên hạ xuống, chiếc trực thăng này chính là lối thoát nguy cấp mà Fortuna đã chuẩn bị từ trước phòng trường hợp nguy cấp, không ngờ lại có ngày hắn sử dụng đến nó.

Fortuna khóe miệng nở nụ cười đắc thắng, chậm rãi lết từng bước chân tới sân đáp, mỗi bước chân đều dính đầy máu tươi.

Nụ cười chiến thắng của Fortuna càng nở rộ khi nhìn xem trực thăng càng gần hắn, thế nhưng...

Bằng!

"Aaa!" Fortuna lập tức kêu lên thảm thiết, chân của hắn bị một viên đạn xuyên phá, ngay lập tức ngã nằm xuống đất, ôm lấy chỗ bị bắn thủng trên chân mình.

Tên phi công nghe thấy tiếng súng liền vội vàng bay lên, mặc kệ Fortuna mà bay đi.

Lúc sau Fortuna gắng nhịn đau đớn, cố mở mắt nhìn xem là ai đã nổ súng, và rồi đập vào mắt hắn lại là người mà hắn không ngờ tới.

Jennifer từ bên trong đi ra, trên tay còn cầm lấy khẩu súng đang bốc khói, chứng tỏ cho thấy phát súng lúc nãy là của cô.

"Là ngươi!" Fortuna oán giận, trừng mắt nhìn lấy Jennifer, hắn rõ ràng sắp thoát rồi, vậy mà giữa đường lại đi con ả trước mắt phá hủy mất.

"Thế nào, gặp được ta ngươi ngạc nhiên lắm sao ?" Jennifer chỉa súng vào đầu của Fortuna, mở miệng cười gằn: "Ngay cả ta cũng không ngờ tới, Fortuna ngươi đường đường là bá chủ của thế giới ngầm, hoành hành khắp nơi trên thế giới bấy lâu nay, bây giờ lại bị một đám nhóc đánh tới mức bán sống bán chết, đúng thật không ngờ tới."

"Nhìn thấy kẻ đã giết cha người ra nông nỗi này, chắc là ngươi hả đả lắm nhỉ...ha ha ha!" Fortuna không biết chết là gì, mặc dù bị chỉa súng vào đầu thì hắn vẫn hướng Jennifer chăm chọc nói.

Bằng!

"Aaa...!" Fortuna lần nữa đau đớn mà rống lên, vì Jennifer đã lần nữa nổ súng bắn vào chân còn lại của hắn.

"Ta cấm ngươi nhắc tới ông ấy!" Jennifer tức giận quát lớn, cánh tay cầm súng run rẩy, kiềm chế ý nghĩ muốn bắn chết hắn ngay lập tức.

"Có giỏi thì bắn chết ta đi, không phải ngươi tới đây là để báo thù cho cha của mình sao!" Fortuna nhẫn nhịn đau đớn, ánh mắt câm tức trừng lấy Jennifer: "Hay là ngươi yếu đuối đến mức ngay cả thù của cha mình cũng không dám báo!"

Bằng!

"Graa...Con khốn!" Fortuna lần nữa bị Jennifer nổ súng bắn, thậm chí là bắn vào chỗ trước đó để cho hắn đau đớn tới mức lăn lộn.

"Còn không câm miệng! Nếu không phải cha ta không muốn ta dùng súng để giết người thì ta đã bắn nát đầu tên chó chết nhà ngươi rồi!" Jennifer kìm nén phẫn nộ trong lòng, dường như một cái núi lửa đang ở biên giới phun trào vậy, từng chữ đều gần như cố gắng nói ra.

"Ha ha ha...không dùng súng giết người, vậy ra cả ngươi và cha người đều là những tên hèn nhát cả, trước khi ta giết cha của người bằng chính khẩu súng của hắn thì hắn đã van xin ta đấy! Ha ha ha!" Fortuna điên cuồng cười lớn, không ngừng chọc tức Jennifer, dù có chết hắn vẫn muốn lôi kéo người khác sa vào hắc ám, để cho bọn hắn không bao giờ trở ra được.

"Fortuna!!!" Jennifer phẫn nộ hét lên, ngón tay đặt vào cò sùng chỉa thẳng về phía đầu của Fortuna, bất kì lúc nào cũng có thể nổ súng giết chết hắn.

Fortuna thấy thế liền nở nụ cười đắc thắng, trong lòng chờ mong lấy kết quả cuối cùng thì sắc mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi.

Sự thay đổi đó tất nhiên không thể nào qua mắt được Jennifer, sau đó cô liền cảm nhận được có sự hiện khác đang đi tới bên cạnh mình, đang muốn dùng súng phản công thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Vậy ra cô tìm thấy hắn rồi, Jennifer." Ryū từ phía sau đi tới bên cạnh Jennifer, trên miệng vẫn như cũ nở nụ cười ôn hoà.

"Tới bây giờ ngươi mới tới." Mặc dù nhìn thấy Ryū nhưng Jennifer liền trước tiên bất mãn nói một tiếng.

"Xin lỗi, vừa mới gặp địch nhân khó giải quyết nên mất thời gian hơn ta dự tính." Ryū cười trừ một tiếng, sau đó lại nhìn xem Fortuna đang nằm trên đất như chó chết một dạng, mở miệng nói: "Giờ thì cô giết hắn sao ? Nếu thế thì cứ làm đi, ta sẽ không ngăn cản cô đâu."

"Đúng đấy, mau giết ta đ...Aaaa!" Fortuna nói giữa chừng lại lần nữa la hét lên như heo bị cắt tiết, lần này người ra tay không phải Jennifer mà là Ryū.

Ryū lúc này liền đạp mạnh lên cái chân gãy của hắn, không chút thương hại mà mở miệng nói: "Đã sắp chết đến nơi rồi thì câm miệng lại đi."

Jennifer chỉ nhìn Ryū một hồi, sau đó lần nữa hướng ánh mắt về phía Fortuna, nắm chặt khẩu súng trên tay, thế nhưng mấy giây trôi qua, Jennifer vẫn không bóp lấy cò súng.

"Có chuyện gì sao Jennifer ?" Ryū nhìn xem Jennifer hỏi một câu.

"Ta...ta không thể." Jennifer ngập ngừng nói ra, khuôn mặt hiện lên vẻ cay đắng.

"Vì sao ?" Ryū tiếp tục hỏi, giống như không chút để ý tới biểu lộ của Jennifer vậy.

"Ta muốn trả thù cho cha mình, nhưng ta cũng không làm trái lời dạy cuối cùng của ông ấy." Jennifer không cam lòng nói ra, nhìn thấy địch nhân trước mắt nhưng cô lại không thể giết, cha cô từ nhỏ đã dạy cô đi theo Cứu Sinh Quyền như ông ấy, đó là điều mà ông luôn tự hào về bản thân mình, cô không muốn phá hỏng điều đó.

"Vậy cô sẽ để súng xuống sao ?" Ryū tiếp tục hỏi.

"Thế nhưng hắn đã giết chết cha ta, hơn nữa còn sỉ nhục ông ấy, ta đã đi đến bước này rồi, ta không thể vì bản thân nhất thời yếu đuối mà bỏ qua cho hắn!" Jennifer càng nói, nước mắt của cô gần như muốn chảy ra, trong đầu cô hiện tại vô cùng hỗn loạn, không biết phải làm gì cho đúng.

"Nếu cô đã không biết phải làm gì, vậy hãy tự hỏi xem, cha của cô sẽ làm gì đi." Ryū đúng ở bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn xem từng cử chỉ nhỏ nhất của Jennifer.

"Cha ta..." Jennifer nghe thấy câu nói của Ryū liền rơi vào hồi ức cũ.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi trôi qua, Jennifer nhớ lại những kí ức cũ về cha của mình, nhớ lại cách ông ấy đã sống, cách ông ấy đã nuôi dạy cô, cách mà ông ấy đã luôn tự hào về cô.

Tí tách!

Từng giọt lệ bắt đầu rơi xuống, gương mặt của Jennifer hiện lên vẻ đau thương, nứt nở nói ra: "Ông ấy sẽ không giết hắn, ông càng không muốn ta giết người..."

Ryū nghe cô nói như thế, cuối cùng hắn cũng động.

Ryū nhẹ nhàng đặt tay lên súng của Jennifer, chậm rãi hạ nó xuống, mở miệng ôn nhu nói ra: "Nếu thế thì không cần phải gượng ép bản thân làm gì, cứ làm theo những gì mình cho là đúng là được."

"Híc...ta không đủ cam đảm để bóp cò, ngay cả thù của cha mình cũng không trả được, ta thật vô dụng." Jennifer xoay người lại, vùi đầu vào trong ngực của Ryū, sao bao lâu chịu đựng thì vào thời khắc này cô đều giải tỏa ra hết.

"Đúng là bản thân phải vô cùng cam đảm mới có thể bóp cò, sau đó liền đối mặt với hậu quả mà mình chọn, thế nhưng việc buông bỏ cũng thế, không phải ai cũng đủ kiên cường để như cô để bỏ qua thù hận đâu, việc đó so với bóp cò liền khó khăn hơn rất nhiều lần." Ryū xoa lấy mái tóc của Jennifer, thật tâm nói ra ý nghĩ của mình: "Bản thân cô đã vô cùng cam đảm, cha của cô...ông ấy tự hào vì có một cô con gái như cô."

"Hic...hic...waah..." Những lời nói của Ryū để cho thân thể nhỏ nhắn của cô run lên, cuối cùng liền òa khóc trong ngực của Ryū, trút hết tất cả toàn bộ nỗi uất ức trong lòng ra.

Qua một thời gian, Jennifer sau đó thiếp đi vì mệt mỏi, để cho Ryū vội ôm lấy cô.

"Khà khà...không ngờ đệ tử của Lương Sơn Bạc cũng có một mặt như vậy, hôm nay để cho ta sống sót sẽ là quyết định sai lầm nhất của người." Fortuna từ trong cơn đau đớn tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn liền chính là tiếp tục tìm đường chết.

"Ngươi nói xem, một người chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì người đó vẫn tính là sống nhỉ ?" Ryū không quan tâm tới lời châm chọc của Fortuna mà chỉ thản nhiên nói, không hề có một chút cảm xúc vào trong lời nói của hắn, để cho Fortuna cảm giác nguy hiểm.

"Con ếch chết vì cái miệng a." Ryū cảm khái một câu, sau đó liền về phía Fortuna, nở một nụ cười tà ác: "Hôm nay ta sẽ dạy cho người ý nghĩ của câu..."

"...SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!"

Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?