Thứ Nguyên Siêu Việt Giả

Chương 87: Gặp lại.




Lương Sơn Bạc.

Lúc này Kensei đang cầm một lá thư trên tay, sắc mắt vô cùng nghiêm nghị

Bên cạnh còn có những vị sư phó khác gồm trưởng lão, Akisame còn có Sakaki đều khoanh chân ngồi, giống như lại mở hội nghị.

"Là từ Li Tenmon của tộc Địa Thảng, xem ra hắn đã gia nhập Yami." Xem trong tay tình báo, Kensei ngưng trọng nhìn xem trưởng lão.

Trưởng lão thần sắc nghiêm túc nói: "Sau bao nhiêu năm tồn tại trong thế giới ngầm, xem ra lần này Yami muốn ngoi lên ánh sáng, mà mục tiêu của bọn hắn rất rõ ràng là tấm bảng "Mạnh nhất lịch sử "này."

"Hơn nữa bọn rất xem trọng sự tồn tại của đệ tử, bởi vì theo truyền thống, để có thể truyền thừa y bát lại cho đời sau, thì sự tồn tại của đệ tử là không thể thiếu, bởi vậy mục tiêu lớn nhất của bọn hắn, chính là Ryū."

"Nhưng chúng lại không đích thân hành động, để cho đệ tử của mình đánh bại Lương Sơn Bạc đệ tử, mới đúng là kịch bản tốt nhất cho Yami." Kensei nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mà trên thế giới này có thể có đệ tử đánh bại được Ryū sao ?" Sakaki ánh mắt nghi ngờ hỏi

"Cái này sao, bằng lão phu nhiều năm lịch duyệt, ta chưa từng thấy qua đệ tử nào đánh bại được cấp Master như Ryū cả." Trưởng lão ngữ khí bình thản nói.

"Này, lão đầu, không muốn làm bộ dáng xem việc này không quan trọng a, chẳng lẽ ngài lúc là đệ tử có thể đánh bại cấp Master sao ?" Sakaki cười đễu nhìn xem trưởng lão nói.

Trưởng lão vẫn một mặt bình tĩnh, chậm rãi sờ lên râu của mình, mở miệng nói ra: "Đó là đương nhiên......không được, có thể cùng cấp Master chống lại vẫn là có thể, bất quá không đánh bại được, dù sao cấp Master muốn chạy, thì đệ tử cấp có đuổi thế nào cũng không đuổi kịp."

"Ha ha, đó là đương nhiên, không phải ai cũng có thể cùng tiểu tử kia một dạng, ở cập bậc đệ tử liền cùng cấp Master chống lại a, ha ha ha."

"Ngươi cũng đắc ý quá đi, dù sao đó cũng không phải ngươi!"

"Thì sao chứ, ta đắc ý ké không được sao."

...

Ngày hôm sau.

Ryū lúc này đang đi dạo trên khu người Hoa.

Hắn hôm nay cũng không phải rảnh rỗi mà đi dạo phố, hắn hô này tới đây là vì muốn gặp một người mà lâu lắm rồi hắn chưa gặp lại, cũng không biết là xảy ra chuyện gì a.

"Hử!"

Ryū bỗng nhiên từ nơi xa cảm thấy cảm thấy một luồng Ki đang giao động, giao động này la do chủ nhân của nó đang chiến đấu mà tạo thành.

Ryū cũng có thể cảm nhận được sát khí trong tia giao động đó, hơn nữa hắn còn cảm giác được một cái khí tức quen thuộc khác.

Ryū lập tức điều động Ki, thân ảnh của hắn ngay tức khắc biến mất không chút dấu vết, mọi người xung quanh cũng chỉ cảm giác có gì đó là lạ mà nhìn một chút, sau đó cũng không thèm để ý nữa mà tiếp tục việc của mình.

Vu! Vù!

Ryū lấy tốc độ nhanh chống băng qua vô số khu phố, phía sau chỉ để lại tàn ảnh của hắn.

Sau một lúc hắn liền đến một khu vắng vẻ, âm u không có một bóng người, có lẽ là một khu phố bỏ hoang hoặc là nơi tụ tập của mấy tên bất lương đi.

Ầm!

Một tiếng nổ vang cực lớn, một căn nhà rách nát lập tức bị đánh thủng một lỗ lớn, sau đó liền có hai thân ảnh cao vút phóng ra ngoài.

"Chết rồi, không ngờ lần này lại gặp một tên khó chơi như vậy." Một thân ảnh yểu điệu lòng người lúc này xuất hiện, bóng người hiện đang cau mày cắn răng nói, trên trán chảy xuống mồ hôi do bị rượt đuổi.

"Hừ, ngươi chính là con gái của tên Kensei kia đi, mạng của ngươi ta liền thu lấy, nhưng trước đó ta liền cho ngươi biết đến thế nào là khoái hoạt a, xinh đẹp như vậy nếu chỉ giết đi thì thật đáng tiếc ?"

Một thân cảnh cao to, gương mặt hung ác, khí thế trên thân phát ra liền là chuẩn cấp Master, có thể thấy được vì sao thân kia bị rượt đuổi chật vật như vậy.

Hiện tại hắn đang chậm rãi đi đến thân ảnh kia, trên tay cầm lấy một thanh đoản đao, mà thân ảnh kia không ai khác chính là Ma Renka.

"Tên khốn kiếp!"

'Không được, không thể để cho tên này đụng vào thân thể của ta, bằng không ta thà chết đi còn hơn!'

Trong lòng nghĩ như thế lấy, Ma Renka từ từ lui lại phía sau, trong lòng suy nghĩ phương pháp đối phó.

Suy nghĩ rất lâu, Renka nghĩ không ra biến pháp tránh thoát.

Cũng thật xui xẻo đi, Renka lúc nãy còn đang giúp người khác bắt cướp, vậy mà lại gặp ngay kẻ thù của papa, bởi vì tên này là chuẩn cấp Master, bằng vào thực lực của Renka hiện tại một người căn bản đánh không lại hắn.

Trừ phi...

Nếu là tên háo sắc kia ở đây liền tốt.

Renka trong lòng thở đài nói, ánh mắt hết sức chăm chú nhìn xem tên hung ác kia đến gần, Renka trong nháy mắt lóe lên, dùng sức đã lấy viên gạch dưới chân.

Xẹt!

Tên kia dường như biết trước thủ đoạn của Renka, hắn dễ dàng dùng thanh đoản đao chém nát viên gạch đó: "Trò trẻ con, Ma Renka, ngươi tự mình đầu hàng đi, ngươi vốn dĩ không phải đối thủ của ta."

Nói xong, hắn lập tức xông tới Renka, giơ cao tên tay đoản đao chém về phía cô.

"Hứ, chết cũng sẽ không để cho ngươi đụng tới ta!" Renka tựa hồ phải dùng ra một loại thủ đoạn nguy hiểm nào đó, cả người khí thế tích xúc đến cực hạn giống như sắp bùng bổ.

Bốp!

"A!"

Bỗng nhiên Renka bị đánh lén một cái làm cô nàng lập tức giật mình đình chỉ động tác, sau đó từ bên tai lại nghe thấy thứ âm thanh quen thuộc kia.

"Cô nàng ngốc, ai cho phép cậu chết ?"

'Âm thành này liền chẳng phải của Ryū đấy sao ?'

Cảm nhận được khí tức quen thuộc, còn có cái kia để cho cô ngày đêm nhớ nhung ấm áp, toàn thân của Renka giống như mất đi sức lực, thân thể mềm mại lập tức mềm nhũn.

"Ryū!"

"Ân, tớ đây." Ryū ôn nhu ôm lấy Renka vào lòng, sau đó lại nhìn lấy tên hung ác kia đang phóng thẳng về phía hắn, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, Ryū nâng lên cánh tay, sau đó liền ngay lập tức chặt xuống.

"Mach Punch!"

Keng!

"Aaa!"

Ryū lập tức chặt đứt thanh đoản đao trên tay hắn, đồng thời cũng đánh bay tên hưng ác đó quăng xa ra phía sau đụng bay mấy bức tường.

Ryū lần nữa chuyển lực chú ý về Renka.

Cánh tay mềm mại, trắng nõn vòng qua cổ của Ryū, Renka toàn thân tựa như vô lực đem bản thân mình ôm chặt lấy hắn, dựa đầu vào trong ngực hắn.

"Híc, tên xấu xa nhà cậu, vì cái gì lâu như thế không đến thăm tớ, tớ còn muốn lấy hôm nay đi đên Lương Sơn Bạc tìm cậu a, thế nhưng tự nhiên lại xuất hiện cái tên khốn kiếp kia đâu, hu hu hu." Renka giống như đứa trẻ ủy khuất tựa vào người hắn u óa.

Nhìn thấy Renka gương mặt ủy khuất cùng u oán, Ryū trên mặt lộ ra một tia thương tiếc.

"Không phải trước lúc đi tớ đã cho cậu địa chỉ của Lương Sơn Bạc rồi sao ?" Ryū ánh mắt khó hiểu nhìn lấy Renka.

"Cái đó... Tớ lỡ làm mất a." Renka nghe Ryū hỏi cả người liền run lên, giọng nói lấp ba lấp bấp giống như đang nhận lỗi vậy.

Bốp!

"A! Đau a." Renka bị Ryū đánh mạnh vào cặp mông của cô một cái liền u oán nhìn hắn.

"Cậu còn nhìn, cái tờ giấy quan trọng như thế mà cậu cũng làm mất, nếu hôm nay không phải tự nhiên tớ đến thì cậu đã gặp chuyện rồi có biết không ?" Ryū ánh mắt không khỏi trừng Renka một cái nói.

"Tớ biết lỗi rồi." Renka nghe Ryū giáo thuấn, gương mặt ủy khuất cúi đầu nhận lỗi.

"Ài." Ryū bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại chậm rãi đưa tay nâng lấy gương mặt của Renka lên, cô còn chưa biết Ryū muốn làm gì liền chỉ thấy hắn đã chiếm lấy đối môi mộng của cô.

Cảm nhận được xúc cảm lâu ngày trên môi mình, đôi mặt của Renka dần dần trở nên ẩm ướt, từ trong mắt cô biểu lộ vui sướng, ủy khuất mấy hôn nay của cô vào lúc này liền xóa bỏ hết.

Được một lúc Ryū mới chịu rời môi, lúc này Renka gương mặt đã đỏ ủng như một quả táo chín, Ryū nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Renka, mở miệng ôn như nói: "Nhớ đó, lần sau không được bất cẩn như vậy nữa."

"Biết rồi." Renka nở nụ cười cao hứng ôm lấy Ryū, tên háo sắc này thật biết dỗ ngọt a.

Nhẹ nhàng đem Renka ôm vào trong ngực, lúc này Renka liền hỏi một tiếng: "Ryū, cái tên lúc nãy thế nào rồi ?"

"Hắn sao, lúc nãy khi đánh một chưởng kia tớ đã phế luôn kinh mạch của hắn rồi, hiện tại hắn chỉ có thể làm một cái phế nhân thôi, hài lòng sao Renka ?" Ryū nhìn cô cười nói.

"Tất nhiên a, tên đáng chết đó thế mà dám có ý đồ xấu với tớ, chưa đánh chết hắn đã là mau cho hắn rồi." Renka gương mặt hung ác lắc lắc nấm đấm nói.

Renka sau đó chu môi nói: "Cũng do papa cả, nếu hắn chịu trở về thì tốt rồi, hừ, thân là con gái của hắn phải làm cách nào để khiến papa trở về a ?"

Nói xong, trên mặt lộ ra một tia nụ cười tinh nghịch: "Cùng đi chứ, Ryū."

Ryū khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, vuốt vuốt Renka mái tóc, Renka lập tức lộ ra biểu lộ nhu thuận giống như một con mèo nhỏ vậy, hai nhúm tóc phía trên cũng ve vẩy lấy: "Ân, cũng đi."

Renka ôm lấy cánh tay Ryū, dùng chính mình bộ ngực lớn chen lấy Ryū cánh tay, cao hứng nó cườii: "Vậy chúng ta đi nhanh đi."

Ryū gật gật đầu, trên cánh tay truyền đến co dãn để Ryū cảm thấy vô cùng hưởng thụ, mặt ngoài lại là bất động thanh sắc.

Hai người rời đi cái khu vực vắng vẻ này , đẻ lại tên đại hán kia bị Ryū đánh tàn phế, nhưng mà hắn cũng không chỉ trừng phạt nhẹ như vậy, dám động đến nữ nhân của hắn liền chỉ có thể trả giá đắt.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc