Tiên Võ Đế Vương

Chương 1499: Khốn khiếp!  



 Khuôn mặt hắn đẫm máu và nước mắt, tầm nhìn mơ hồ, từng bóng hình quen thuộc hiện về, đó là từng sinh mệnh sống.  

Chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở có sư tôn của hắn, có người thương của hắn, có tiền bối, huynh đệ, chiến hữu và đồ nhi của hắn.  

Vì bọn họ mà hắn phải dốc hết phần sức cuối cùng, dùng thánh thể đẫm máu, dùng cái đầu tan nát, dùng những vết thương chằng chịt, dùng sinh mệnh ti tiện để đối đầu với Thiên Ma trụ kia.  

Lúc này, cho dù là đại quân Thiên Ma, người phàm của Đại Sở hay người của Thiên Huyền Môn thì đều nhìn về phía Bắc.  

Đó là một bóng người đẫm máu đứng dưới Thiên Ma trụ, trông hắn vô cùng nhỏ bé, giống như hạt cát bụi giữa biển trời mênh mang.  

Thế nhưng hạt cát bụi ấy trong mắt tất cả mọi người lại choán mắt hơn cả vầng thái dương.  

Nợ máu phải trả bằng máu.   

Sau tiếng gào thét của Diệp Thành, thánh thể tàn tạ của hắn cứ thế lao vào Thiên Ma trụ.

Rầm!  

Tiếng động ầm vang như tiếng sấm rền vang vọng khắp đất trời.  

Diệp Thành nhỏ bé va vào Thiên Ma trụ chọc trời kia tạo ra từng tiếng động kinh thiên động địa.  

Thiên địa rúng động, một luồng sáng màu đen lan từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới vô tận, nơi nào nó đi qua đều khiến từng đám Thiên Ma tiêu tán, cho dù là ma binh hay ma tướng chỉ cần bị luồng sáng đó quét qua thì đều hoá thành tàn tro bay đi không thấy tung tích.  

Không….không….!  

Thiên địa tăm tối vang lên từng tiếng thét gào kinh hãi, Thiên Ma binh tướng chìm trong tuyệt vọng.  

Thiên Ma trụ chính là chỗ dựa để Thiên Ma thâm nhập vào trong Đại Sở, nó bị huỷ diệt, thân là Thiên Ma của Đại Sở cũng bị huỷ diệt, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Thiên Ma từ đầu tới cuối phải dốc sức bảo vệ Thiên Ma trụ.  

Đây là cảnh tượng vô cùng đáng sợ.  

Nhìn vào thương không, đó là binh tướng Thiên Ma rợp trời như thể nếu như bị một bàn tay vô hình dẹp bằng.  

Khốn khiếp!  

Giữa hư thiên như có tiếng nói này vang vọng, giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.  

Đó là Đại Đế của Thiên Ma Vực sắp giáng lâm xuống Đại Sở nhưng vì Thiên Ma trụ bị huỷ mà không thể giáng lâm thành công.  

Không biết mất bao lâu tiếng gào thét của vùng đất này mới im bặt, Đại Sở không còn một bóng Thiên Ma.  

Thiên địa chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc.  

Đại Sở hoang tàn đẫm máu, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.  

Chiến kì của Đại Sở bị tàn phá vẫn còn bay theo gió, nhuốm đỏ máu của tu sĩ Đại Sở, đó là những sinh mệnh sống, hiện giờ nằm lại trên vùng đất này.  

Ở một góc của mặt đất, Diệp Thành lặng lẽ nằm đó.  

Hắn vẫn chưa chết, mái tóc bạc trắng rối bời đẫm máu, che mất một nửa khuôn mặt hắn, khuôn mặt hắn trông có phần già nua, mỏi mệt có vẻ như hắn cần phải ngủ cả vạn năm mới có thể bình phục.  

Hắn thắng rồi, hắn không để vạn vực thương sinh thất vọng, đã đòi lại được món nợ máu cho chín mươi triệu anh hồn.  

Cơn gió nhẹ khé thổi tới như mang theo lời gọi của người thương, thổi bay mái tóc bạc nhuốm máu, khé vuốt ve thánh thể tổn thương, hi vọng Diệp Thành mỏi mệt có thể ngủ an yên.  

Phá!  

Cuối cùng, sự yên tĩnh của vùng đất này cũng bị tiếng thét gào phá vỡ.  

Thiên Huyền Môn giải phong cấm, một luồng sáng choán mắt xông phá cấm cố che trời khiến bầu trời bị khoét một lỗ hổng, hỗn độn mây sương che lấp hư thiên cũng bị tàn phá.  

Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt bắn vào đại địa, đây có lẽ là luồng sáng đầu tiên từ khi Thiên Ma xâm phạm vùng đất này.  

Hỗn độn mây sương không ngừng tiêu tán, để lộ ra bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hoà chiếu rọi mặt đất, Đại Sở u ám sau khi trải qua cảnh Thiên Ma tàn sát thì lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng.  

Thượng thương hiển linh! Thượng thương hiển linh!  

Ánh nắng chiếu rọi khắp nhân gian, người phàm lần lượt quỳ phục, hi vọng trời cao đừng tiếp tục giáng kiếp nạn.  

Có điều bọn họ đâu biết vì để cho thiên địa này lại lần nữa được yên bình thì tiên nhân trong lời bọn họ vẫn nói đã phải trả cái giá thảm khốc đến thế nào, mỗi luồng ánh sáng kia đều phải dùng máu của tu sĩ Đại Sở đổi lại, dù cho nó có rực rỡ thế nào cũng không thể xoá đi được máu đỏ choán mắt hiện lên giữa đất trời.  

Dưới ánh nắng chiếu rọi, Diệp Thành đang ngủ say được đưa đi.  

Thiên địa của Đại Sở vẫn im ắng như vậy.  

Rồi không biết mất bao lâu mới lại có tiếng khóc nức nở vang lên.  

Nhìn từ xa, đó là từng bóng tu sĩ thanh thiếu niên đang tìm thi thể người thân trong núi thây biển máu.  

Đại Sở vẫn còn tu sĩ tồn tại nhưng số lượng quá ít hỏi, vả lại về cơ bản đều là tu sĩ trẻ, trong trận đại chiến với Thiên Ma, những người xông lên chiến đấu chính là tiền bối của bọn họ, sau kiếp nạn qua đi, chỉ còn bọn họ là sống sót ở lại.  

Thiên Ma thương vong, càng lúc càng nhiều tu sĩ thiếu niên bước chân lên đại địa của Đại Sở tìm kiếm người thân giữa đất trời mênh mông.  

Ở Nam Sở.  

Diệp Thành tĩnh lặng ngồi trên chiếc giường băng ngọc như pho tượng bằng băng bất động, hắn đã ngủ chín ngày đêm rồi.  

Trong chín ngày này, hắn đã ngủ rất an yên, Thánh Thể bị tàn phá đang chìm trong giấc ngủ say không ngừng hồi phục về nguyên trạng, có điều ám thương sau trận đại chiến với Đại Đế đã ăn sâu vào xương cốt hắn, không phải một sớm một chiều mà có thể xoá nhoà.  

Phía trước giường băng ngọc, một bóng hình vẫn đang đứng đó, nếu nhìn kĩ thì chính là Đường Như Huyên thê tử của Hùng Nhị.  

Cô giống như một trong những sự tồn tại may mắn hiếm có của Đại Sở, cả Hằng Nhạc Tông ngoài Diệp Thành ra thì chỉ có cô còn sống, cô tìm thấy Diệp Thành nhưng lại không tìm thấy trượng phu của mình.  

Bên cạnh Đường Như Huyên còn có một bóng hình nhỏ bé nữa.  

Đó là Nhược Hi, không phải là tu sĩ nhưng lại là một sự tồn tại may mắn, lúc này cô bé đang chớp mắt nhìn Diệp Thành trên chiếc giường băng ngọc, chốc chốc lại giơ tay ra xoa má hắn.  

Ngày thứ mười, Diệp Thành đang ngủ say chợt run rẩy đầu ngon tay.  

Giây phút sau đó, đôi mở mắt hắn mỏi mệt có phần đục ngầu và mang theo nỗi hoang hoải.  

“Diệp sư đệ, ngươi tỉnh rồi”, Đường Như Huyên đứng trước giường băng ngọc vội tiến lên trước.  

“Đó là đâu?”, Diệp Thành giọng khản đặc.  

“Hằng Nhạc Tông”, trong nụ cười của Đường Như Huyên mang thoe nước mắt, khuôn mặt tiều tuỵ.  

“Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành lên tiếng, trong lòng như có từng vết dao cứa vào, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Như Huyên, trượng phu của cô theo hắn trinh chiến, đó là huynh đệ của hắn nhưng lại bị chôn vùi nơi đất khách quê người.  

Trong chốc lát, hắn bước xuống khỏi chiếc giường băng ngọc, bước ra khỏi lầu các.  

Hằng Nhạc Tông hiện giờ đã bị tàn phá, trên chín phần linh sơn và đình đài lầu các đều sụp đổ, khắp nơi tang thương, nơi nào cũng là tiên cảnh năm xưa của Hằng Nhạc Tông.  

Diệp Thành không nói lời nào, hắn bước ra khỏi Hằng Nhạc Tông, mái tóc bạc trắng, dáng người tiều tuỵ run rẩy.  

Trên đại địa Nam Sở, Diệp Thành bước đi vô định, đi tới trụ sở chính của Thiên Đình, đi tới Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông.  

Mỗi một góc của Nam Sở đều ghi dấu bóng hình hắn.  

Mỗi một nơi hắn đều dừng lại hồi lâu, trên đại địa đổ nát, Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy từng bóng hình quen thuộc và từng khuôn mặt quen thuộc cùng hắn tạo nên một đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm.  

Diệp Thành đi khắp Nam Sở rồi lại Bắc Sở.  

Ngước mắt nhìn vào giới tu sĩ của Đại Sở rất khó có thể tìm thấy bóng dáng tu sĩ tu luyện.  

Mảnh đất rộng lớn này như chìm vào bầu không khí chết chóc.  

Cũng giống như Nam Sở, đại địa của Đại Sở cũng vô cùng tang thương, không còn thấy tường thành, không còn thấy núi non hoàn chỉnh, những dòng sông bị chiến tranh khốc liệt tàn phá nặng nề.  

Hắn vẫn bước đi vô định, mỗi một tấc đất hắn đặt chân xuống đều nhuốm máu của tu sĩ Đại Sở, chín mươi triệu anh hồn có người thương, có đồ nhi, sư tôn, huynh đệ và tiền bối của hắn.  

Đôi mắt hắn nhoà đi.  

Đây là vùng thiên địa thế nào, vùng đất này vốn dĩ không như vậy, nó nên có sinh linh sống, nên có tiếng cười đùa vui vẻ.  

Thế nhưng từng sinh linh sống nên có kia, từng tiếng cười đùa nên có kia lại hoá bi thương.  

Diệp Thành bước đi, rồi cũng nhặt lượm cả chặng đường hắn như một lão nhân tuổi xế chiều nhặt lấy huyết cốt còn sót lại của vong linh, nhặt lấy binh khí của anh hồn, hắn phải thu gom lại cho bọn họ, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng vì bọn họ.  

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành khẽ giơ tay vươn về phía đại địa.  

Vù!  

Sau tiếng động rầm trời, một tấm bia đá được ngưng tụ ra to bằng cả vạn trượng sừng sững giữa đất trời.  

Diệp Thành vung đao mang theo nỗi đau đớn nặng nề, hắn khắc lên ba chữ trên bia mộ dài vạn trượng: Bia mộ anh hồn.  

 

chapter content