Nhiệt độ không khí giảm mạnh vào thứ sáu cuối cùng của tháng 11, Triệu Dĩ Xuyên gần 10 giờ mới trở lại nơi ở của mình. Anh đứng ở huyền quan một lúc lâu, mới nhớ rằng buổi chiều Bùi Triết đã gọi điện đến.
Lúc đó phiên tòa đang họp nên anh không trả lời.
Sau đó, Bùi Triết gửi tin nhắn rằng cậu đã gửi một số thứ đến nhà anh, bởi vì anh không có nhà nên liền để chúng ở trước cửa.
Cái gọi là “một số thứ” là một chiếc áo khoác lông cừu mới toanh, có màu nâu nhạt ấm áp, không mang theo một chút công kích nào. Bùi Triết không gọi đó là “quà tặng”, Triệu Dĩ Xuyên cất chiếc áo khoác vào trong tủ quần áo, nghiêm túc ngắm nhìn một lát, nghĩ rằng nhất định phải có nguyên nhân khác, khả năng cao rằng Bùi Triết không biết đến ngày sinh nhật của anh.
Nghĩ rằng lúc này vẫn chưa gọi là quá muộn, Triệu Dĩ Xuyên dứt khoát gọi điện cho Bùi Triết.
Chưa chờ đến quá năm tiếng bíp đã bắt máy, nhưng truyền đến lại là một giọng nữ trong trẻo: “Chào anh Triệu, Bùi tổng hiện tại không tiện nghe máy, tôi là trợ lý của Bùi tổng, xin hỏi anh có lời gì muốn truyền đạt không?”
Giờ này vẫn còn làm việc?
Làm gì có công ty kỹ thuật công nghệ nào lại tàn nhẫn hơn công ty luật, Triệu Dĩ Xuyên thầm kinh ngạc.
Anh một lúc lâu vẫn chưa trả lời, giọng nữ đầu dây bên kia kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa những gì vừa nói.
“À…… Phiền cô……” Triệu Dĩ Xuyên thường ngày nói chuyện trơn tru, hôm nay đột nhiên bị mắc kẹt, “Phiền cô nói với Bùi Triết một tiếng, có thời gian thì gọi lại cho tôi, nhắn Wechat cũng được, tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Trợ lý nhanh chóng trả lời: “Vâng, thưa anh Triệu.”
Triệu Dĩ Xuyên quyết định tạm thời mặc kệ Bùi Triết, anh đi tắm, thay nước và thức ăn cho con chuột hamster ở nhà, chơi với nó một lúc lâu. Ước chừng hơn mười một giờ, ngay khi Triệu Dĩ Xuyên đang định đi ngủ vì ngày hôm sau anh phải tăng ca, thì lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Nói thẳng vào vấn đề khiến Triệu Dĩ Xuyên không quen, anh “Ừm” một tiếng, không tìm được lời mở đầu, vì thế Bùi Triết tiếp tục nói: “Anh thử qua áo chưa?”
“Chưa.” Triệu Dĩ Xuyên nói, “Sinh nhật của tôi còn chưa tới.”
Bùi Triết nghe vậy cười: “Tôi biết, đó cũng không phải quà sinh nhật……”
Cậu nói chuyện kèm theo tiếng gió, âm thanh kết thúc nhẹ nhàng mà bay bổng, giống như khi cậu còn trẻ. Triệu Dĩ Xuyên nhắm mắt lại, tưởng tượng cậu đang dựa đầu vào cửa sổ xe cùng anh nói chuyện phiếm, chỉ còn lại ánh đèn đường trên bầu trời của đêm mùa đông.
“…… Ngày mai anh có kế hoạch gì không?” Bùi Triết trực tiếp hỏi, “Trước đó tôi có nói qua sự việc, bố mẹ tôi mời anh đến nhà ăn bữa cơm.”
Hóa ra là vì lý do này, cũng có lời giải thích cho việc đưa áo: Tránh cho Triệu Dĩ Xuyên cảm thấy bối rối.
Cơ thể anh cảm giác như bị chiếm đóng không trọng lượng mà không có lý do.
Triệu Dĩ Xuyên nhìn về phía trần nhà: “Ừm, được.”
Cuộc đối thoại rơi vào trầm mặc, nhưng Bùi Triết không ngờ lại không cúp máy ngay. Kỳ thật anh cũng không có gì khác để nói với Bùi Triết, nghe tiếng gió một lúc lâu, Triệu Dĩ Xuyên không hiểu sao lại muốn nói chuyện thêm một chút.
“Cậu làm việc đến tận giờ này à?” Anh hỏi Bùi Triết, trở mình nằm nghiêng.
Bùi Triết bất ngờ “Ừm” một tiếng.
“Làm gì vậy?” Triệu Dĩ Xuyên tiếp tục hỏi, anh có cảm giác tâm tình của Bùi Triết hình như rất tốt.
Quả nhiên, Bùi Triết như đang suy nghĩ mà trả lời: “Hẹn ăn tối với người của Bộ Môi trường, chúng tôi có mấy hạng mục muốn hợp tác với bọn họ.” Cậu mới uống rượu xong, nói nhiều hơn so với ngày thường, “Ngày mai đúng 10 giờ, tôi qua nhà anh đón anh…… Chỉ cần ăn trưa với họ, sẽ không làm chậm trễ buổi chiều của anh.”
“Được.” Triệu Dĩ Xuyên nói thẳng, “Nhưng sáng mai tôi phải đến văn phòng tăng ca.”
“Tăng ca?…… Vậy, tôi đến Hoa Văn tìm anh.” Bùi Triết chờ Triệu Dĩ Xuyên đồng ý, liền nói chậm lại, “Hình như tôi đến rồi”
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Triệu Dĩ Xuyên nói, “Ngày mai gặp.”
Có tiếng bước chân trên đường, Bùi Triết chậm nửa nhịp, nói với anh: “Ngày mai gặp.”
Chờ Bùi Triết cúp điện thoại trước, Triệu Dĩ Xuyên ném điện thoại sang một bên.
Trước mắt phảng phất còn có những đốm sáng lung linh, đường phố yên tĩnh không bóng người, rạng sáng, ngẫu nhiên có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn chiếu sáng sương mù. Anh từ công ty luật trở về nhà, bóng cây rải khắp các con đường, gió đêm mang theo sương giăng khắp người, như thể bị thổi đến đầu kia thành phố sau một giờ.
Triệu Dĩ Xuyên không cười, khóe miệng tự nhiên cụp xuống, mang đến cho anh cảm giác lạnh lùng không dễ gần. Anh như suy tư gì đó, ánh mắt dừng ở tủ quần áo đang mở, chiếc áo khoác mà Bùi Triết đưa có bọc bảo vệ được treo ở chính giữa tủ.
Anh thực sự có một chút ảo tưởng, cho rằng đây thực sự là quà của Bùi Triết.
Bảy giờ sáng của thứ bảy, Bùi Triết bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Đêm qua say rượu làm cậu có chút bực bội, nhưng Bùi Triết chỉ giãy giụa hai phút liền rời giường.
Tập thể dục buổi sáng, làm bữa sáng, xem lại biên bản cuộc họp ngày hôm qua, trả lời tin nhắn bị bỏ lỡ vì bữa tiệc lúc tối, còn có đọc hai hay ba tài liệu mà Khương Gia Ngọc mang đến. Làm việc hơn hai giờ, lịch trình nhắc nhở cậu đã đến lúc phải đi.
Đi đâu?
Bùi Triết nhớ lại một lát, nhớ rằng hôm nay bố mẹ bảo cậu dẫn người về nhà.
Đối với cậu đây không phải chuyện đơn giản cho có lệ, thậm chí còn khó hơn cả việc đăng ký kết hôn. Mặc dù Bùi Triết không sợ bị Bùi Chiếu Tuyết nhìn thấu rằng cậu vì tránh né nhà họ Giang mà vội vội vàng vàng tìm một người không quen biết kết hôn, nhưng sự thiếu hiểu biết của cậu về Triệu Dĩ Xuyên đã trở thành vấn đề lớn nhất, Bùi Chiếu Tuyết có thể sẽ thất vọng về cậu.
Mục tiêu hiện tại của Bùi Triết là đạt được sự chấp thuận của ban lãnh đạo Khải Vinh do Bùi Chiếu Tuyết đứng đầu và thuận lợi từ công ty con trở về trụ sở tập đoàn, Bùi Triết không thể cho phép mình phạm sai lầm.
Cũng may Triệu Dĩ Xuyên là một người tử tế, lý lịch xuất sắc, có một công việc ổn định và có xuất thân không tồi.
Quan trọng nhất chính là Triệu Dĩ Xuyên hiện tại rất cần tiền.
Nguyên nhân chính là vì như thế, lúc trước Bùi Triết mới quyết định cùng Triệu Dĩ Xuyên nói về thỏa thuận hôn nhân. Cậu chắc chắn rằng hai người là trao đổi lợi ích, Triệu Dĩ Xuyên dường như cũng không có hứng thú với những vướng mắc khác nhau đằng sau chuyện này, chỉ cần được như yêu cầu là tốt.
Ngay từ đầu Bùi Triết nghĩ rằng kết hôn xong bọn họ sẽ không ở cùng nhau, thường xuyên gặp mặt vì mục đích hời hợt cũng không sao, nhưng tốt nhất là không nên gặp nhau.
Nhưng bây giờ xem ra, vở kịch cần diễn đã vượt xa tưởng tượng.
Nghĩ lung tung cả đường đi, khi đến đường Kim Nam, Bùi Triết đỗ xe dưới tòa nhà văn phòng của Hoa Văn. Cậu tắt máy, đang định gọi điện cho Triệu Dĩ Xuyên, vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đối phương.
Tháng 11, nhiệt độ không khí giảm mạnh.
Bầu trời u ám như có thể sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào, nhiệt độ ẩm thấp kéo dài từ sáng đến tối mà cơn mưa trong dự báo thời tiết không bao giờ đến như đã định. Các tòa nhà, đường phố hay thậm chí cả hàng cây bên đường đều giống như đã phai màu bởi thời tiết nhiều mây, vì thế trong khắp tầm nhìn đen trắng xám của mình, Triệu Dĩ Xuyên vội vàng phá lệ mở cửa kính.
Không có ánh sáng mặt trời, nhưng Triệu Dĩ Xuyên trông vẫn rất ấm áp, màu tóc của anh dường như nhạt hơn, như thể anh đã nhuộm tóc.
Anh mặc chiếc áo khoác mà Bùi Triết đưa cho, chiều dài áo gần đến đầu gối nhưng không hề làm anh nặng nề chút nào, anh mặc không cài khóa nên làm lộ ra chiếc áo khoác denim màu xanh rộng rãi, dưới chân đi đôi giày thể thao, không quá ổn, nhưng Bùi Triết thừa nhận rằng anh mặc như vậy rất có lực hấp dẫn.
Đứng yên tại chỗ một lúc, Triệu Dĩ Xuyên nhìn xung quanh một lát rồi đi đến chỗ xe Bùi Triết, sải bước đi tới chỗ ghế phụ lái.
“Thật trùng hợp, tôi vừa định gọi điện thoại cho anh.” Triệu Dĩ Xuyên nghiên cứu đai an toàn thuận miệng khen, “Xe không tồi.”
Bùi Triết nói cảm ơn, cũng lịch sự khen lại: “Quần áo rất hợp với anh.”
Triệu Dĩ Xuyên nghe vậy ngẩng đầu, trong ánh mắt màu nâu hiện lên một tia phức tạp, sau đó nở nụ cười chân thành chuyên nghiệp: “Thật không, cảm ơn cậu, nhưng sau này đừng tặng cho tôi nữa.”
“Sao cơ?”
“Mỗi lần gặp mặt cậu đều tặng đồ, thời gian càng dài thì ân tình càng nhiều, tôi sợ ăn không tiêu.” Triệu Dĩ Xuyên thần sắc giống như đùa, giọng điệu lại trở nên nghiêm túc, “Đổi thành ai cậu cũng đều sẽ làm như vậy sao?”
“Tôi không thích giả thiết.”
“Lần này lại vì cái gì, để lại ấn tượng cho bố mẹ của cậu?”
Bùi Triết bị những gì mà anh nói đánh trúng, nhàn nhạt nhíu mày.
Triệu Dĩ Xuyên ngẩng đầu lên dựa vào ghế sau, tầm mắt rũ xuống, nhìn một bức tượng Phật nhỏ ở góc xa của ghế lái, đoán cũng biết dùng làm phong thủy để đảm bảo an toàn, trong xe mùi nước hoa không quá nồng, có mùi thơm của hoa, không phát nhạc, hầu như không nhìn thấy có đồ cá nhân, nếu không phải giá trị của chiếc xe cao thì Triệu Dĩ Xuyên sẽ cho rằng đây là một chiếc xe công vụ.
“Bùi Triết.” Anh bị ngâm trong hương hoa, lời nói lại không có chút mềm mỏng nào, “Nếu cậu sợ vẻ giản dị của tôi ở trước mặt bố mẹ khiến cậu khó xử, có nhiều dịp tôi có thể cũng không cần tham gia.”
Đến đèn xanh đèn đỏ, Bùi Triết dừng xe lại, một tay giữ vô lăng, đầu ngón tay bất an mà gõ hai nhịp.
“Tôi không có ý đó.”
“Vậy thì đừng làm những chuyện không cần thiết.” Triệu Dĩ Xuyên cười nhạo, “Cậu luôn nắm giữ mọi thứ rất chặt chẽ, nhưng làm sao có thể kiểm soát mọi thứ cùng một lúc, không tin tưởng người khác chính là không tin tưởng chính mình.”
Sau khi đếm ngược kết thúc, chân ga bị đạp lên một cách mạnh mẽ, vẻ mặt Bùi Triết nặng trĩu: “Anh cho rằng anh hiểu biết nhiều về tôi?”
Từ động tác đến giọng điệu đều lộ ra cậu có bao nhiêu tức giận, nhưng cậu vẫn che giấu sự bực bội, cảm tưởng như Bùi Triết đang nhặt lên một vỏ nhím cứng rắn, đem nó bao bọc lấy chính mình.
Cậu thực sự không nghĩ muốn chọc giận Triệu Dĩ Xuyên, bọn họ là đối tác làm ăn, vì vậy không nên có quá nhiều tình cảm cá nhân liên quan.
“…… Tôi không có nghĩ anh như vậy.” Bùi Triết dự định sẽ thỏa hiệp, “Đương nhiên tôi cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, sao cũng được, đó không phải vấn đề về nguyên tắc, không cần thiết phải cãi nhau.”
Sau một lúc lâu, Triệu Dĩ Xuyên ngồi ở ghế phụ lái ngắn ngủi mà cười một tiếng, đầy ẩn ý nói: “Cũng đúng.”
Không biết là anh đang đáp lại câu nói nào.
Sau khi đi qua một lối rẽ khác và lái xe trên đường cao tốc, Triệu Dĩ Xuyên đột nhiên hỏi Bùi Triết: “Bùi Triết, nếu không thì chúng ta diễn tập một chút trước, để tránh bị lộ tẩy. Ừm…… Ví dụ như, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?”
“Cái gì?” Bùi Triết khó hiểu.
Triệu Dĩ Xuyên nói tiếp: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở Chicago, tôi làm JD, còn cậu vẫn đang học năm ba đại học. Lúc đó là vào lễ Giáng sinh, Sở Sướng cùng bạn gái của cậu ấy làm house party, tuyết rơi vô cùng nhiều, bọn họ uống hết một vòng rượu thì cậu mới tới. Vốn dĩ là cậu không định tới, nhưng bởi vì đã cãi nhau với bạn trai……”
Thiếu chút nữa thì xảy ra sự cố, Triệu Dĩ Xuyên ôm cái trán bị va chạm, quay mặt sang một bên, lại vẫn có tâm trạng để cười.
(Ngứa đòn hay gì anh Xuyên)
Đột nhiên không kịp phòng bị nghe thấy một quá khứ đầy bụi bặm, khuôn mặt của Bùi Triết lạnh đến mức gần như bị bao phủ trong sương giá. Cậu hoàn toàn không nhận ra rằng Triệu Dĩ Xuyên sẽ có ấn tượng gì đó, mà bản thân Bùi Triết cũng không quá nhớ rõ bữa tiệc đó. Nhưng khi vừa nghe thấy, phảng phất đoạn thời gian bị đóng băng cơ hồ như đã vỡ vụn, một đống mảnh vỡ đồng thời đâm vào huyết mạch.
Tuyết phủ đầy trời, lạnh đến thấu xương, Bùi Triết còn tưởng rằng ở Hồng Thạch nhiều năm không có tuyết đã khiến cho cậu sớm quên đi cảm giác đó.
Đôi môi cậu khẽ run, cậu nhìn thẳng vào Triệu Dĩ Xuyên, đôi mắt đỏ ngầu do đêm hôm trước không nghỉ ngơi đầy đủ vô cùng rõ ràng. Giống như cảm giác đây là nghịch lân không thể chạm vào, Triệu Dĩ Xuyên xấu hổ mà giật giật khóe miệng, lảng tránh ánh mắt Bùi Triết.
“…… Tôi sai rồi.” Anh nhắc nhở Bùi Triết, “Trước tiên lái xe đã, ở đường cao tốc không nên phanh gấp.”
Chờ một lần nữa cậu trở lại đúng hướng, Bùi Triết không thèm nhìn anh, thong thả mở miệng, giọng điệu của cậu mang theo sự đe dọa hơn là cảnh cáo.