Nghe Phúc Bá nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này cũng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Chuẩn bị một chút quà lễ, chúng ta đến thành Lạc Nhạn thăm hỏi sức khỏe công chúa một chút.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, quản gia Phúc bá của hắn cũng gật đầu, sau đó ra ngoài chuẩn bị . Thấy cảnh này Mộ Dung Ngọc lại nở một nụ cười thú vị.
Cùng lúc này tại phủ công chúa, Trần Vũ lúc này lại đang làm một mâm lớn thức ăn cho Hạ Uyển Linh.
Mấy ngày qua khi biết sức khỏe của Hạ Uyển Linh thật sự rất tệ, Trần Vũ lúc này thay vì lảng tránh đã có một chút gì đó trực tiếp. Chẳng hạn như đến giờ cơm hắn đều dẹp bỏ một số công việc không quan trọng, sau đó trở về nấu cơm cho Hạ Uyển Linh.
Có lẽ các món ăn mà Trần Vũ nấu rất ngon, Hạ Uyển Linh mặc dù chán ghét Trần Vũ nhưng cô gái này cũng không hề ghét bỏ thức ăn do Trần Vũ nấu.
Từ đây quan hệ hai người đã có một chút chuyển biến, đặc biệt sau vụ thích khách khiến Hạ Uyển Linh lại càng có chút muốn dựa dẫm vào Trần Vũ. Dù sao một cô gái nhỏ bé đối mặt với gươm đao và máu tanh của chiến trường, thứ cô ta muốn vịn vào tất nhiên là một người đàn ông rồi.
Tại trên bàn ăn Hạ Uyển Linh được tì nữ giúp đỡ ăn uống, Trần Vũ thì không ngồi ăn cùng cô ta. Bởi vì hạ Uyển Linh không muốn hắn ngồi cùng. Vậy nên Trần Vũ đứng ở bên cạnh nhìn xem cô vợ tương lai này ăn, về phần thái độ của cô ta Trần Vũ cũng không quan trọng lắm.
Ăn không được mấy miếng Hạ Uyển Linh lúc này cảm thấy Trần Vũ cứ nhìn chằm chằm mình, khiến cô ta không vui lên tiếng nói rằng.
- Trần tướng quân ngài nhìn ta như vậy là có ý gì đây. Lẽ nào ngươi muốn ta lại thay đồ trước mặt ngươi nữa hay sao. Nếu như ngươi muốn ta thay ở đây, ta cũng không hề cảm thấy không thú vị đâu.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này sắc mặt lập tức tối sầm. Hắn nhìn về phía đám người hầu tì nữ đang cúi sấp mặt xuống đất, tỏ vẻ như không nghe thấy gì, mà hắn lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó lên tiếng nói rằng.
- Công chúa vẫn câu nói đó, ta hi vọng ngài hãy giữ vững chừng mực. Đừng để ta phải g·iết những người vô tội khi nghe những câu chuyện vô ích của người.
Trần Vũ vừa nói vậy đám người hầu tỳ nữ có mặt tại đây đều run rẩy một chút. Hạ Uyển Linh lúc này lại dùng một bộ mặt tức giận nhìn về phía Trần Vũ, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng. Cô gái này chán ghét Trần Vũ nhưng không phải là đánh mất đi bản tính thiện lương của mình, mà chẳng qua chỉ là chán ghét Trần Vũ mà thôi.
Ngồi ăn được một lúc, Hạ Uyển Linh lúc này lại nhận được tin tức người hầu đến báo Mộ Dung Ngọc đến đây thăm hỏi . Vậy là cô ta khác hẳn thái độ hậm hực khi gặp mặt Trần Vũ, mà nở một nụ cười vui vẻ đi tiếp đón Mộ Dung Ngọc đến đây.
Đối mặt với việc này Trần Vũ chỉ có thể thở dài trong lòng, có lẽ cũng giống như những con vật khi được sinh ra. Thứ chúng nhìn thấy đầu tiên sẽ coi là cha mẹ mình. Mà trong bóng tối uất hận Hạ Uyển Linh nhìn thấy những bức thư mà Mộ Dung Ngọc gửi đến, như là một tia sáng chiếu vào cuộc sống đen tối của cô ấy, tăng thêm sức mạnh cho cô ấy sống tiếp. Vậy nên đối với việc này Trần Vũ cũng chỉ có thể thở dài không quan tâm. Tất nhiên nếu hai người họ đi quá giới hạn vậy thì việc này lại khác.
Một lúc sau Hạ Uyển Linh mang theo Mộ Dung Ngọc vui vẻ đi đến đây, vừa nhìn thấy Trần Vũ Mộ Dung Ngọc lúc này chắp tay nói rằng.
- Bái kiến tướng quân.
- Mộ Dung đại nhân không cần phải khách khí, ngày hôm nay ngài đến thăm công chúa sao.
- Đúng vậy ta mới nhận được tin tức là công chúa bị người á·m s·át. Vậy nên ta liên tục cưỡi ngựa hai ngày từ thành Quế Lâm chạy đến đây, để hỏi thăm sức khỏe công chúa.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng không đáp lời . Mà Hạ Uyên Linh thì lại vui vẻ đứng ở bên cạnh lên tiếng.
- Mộ Dung đại ca ngươi không cần phải quá quan tâm đến ta như vậy. Hôm đó ta chỉ có chút sợ hãi mà thôi. Tên thích khách kia vẫn không làm gì được ta, đã bị Trần Vũ g·iết c·hết rồi.
- Lúc mà lưỡi đao đó phi qua, ta còn tưởng Trần Vũ muốn g·iết ta cơ. Thật không nghĩ đến lại đâm trúng vào người tên thích khách. Nhiều lúc ta nghĩ rằng nếu không có tên thích khách đó, có lẽ Trần Vũ lúc đó đã g·iết ta rồi.
Hạ Uyển Linh nói vậy, Mộ Dung Ngọc lúc này sửng sốt một chút, có điều rất nhanh hắn bình tĩnh nhìn về phía Hạ Uyển Linh sau đó mỉm cười nói rằng.
- Công chúa người nói đùa rồi, trần tướng quân thân là chồng tương lai của ngài. Hắn làm sao có thể ra tay với ngài cơ chứ, ngài tuyệt đối không được hiểu lầm Trần tướng quân đâu.
Nghe Mộ Dung Ngọc nói vậy, Hạ Uyển Linh lúc này chỉ nhìn về phía Trần Vũ một chút, sau đó hừ lạnh không quan tâm. Đối mặt với việc này Trần Vũ cũng chỉ biết thở dài, sau đó bỏ mặc hai người họ, bản thân thì rời khỏi đây. Có lẽ trong mắt Trần Vũ Hạ Uyển Linh và Mộ Dung Ngọc có thể nói chuyện trời biển, nhưng chỉ cần luôn trong sự giá·m s·át của hắn thì Trần Vũ vẫn có sự tự tin nhất định, có thể bảo vệ Hạ Uyển Linh trước mọi âm mưu của kẻ thù.
Trần Vũ trở về thư phòng không bao lâu, lúc này Cẩu Thăng đã xuất hiện trước mặt Trần Vũ. Thấy cảnh này Trần Vũ lúc này dùng một bộ mặt lạnh nhạt nhìn về phía hắn, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Tình hình thế nào rồi.
- Bẩm tướng quân vào ngày tên thích khách xuất hiện, có một người hầu và 2 tì nữ tại phủ công chúa cũng biến mất. Lúc chúng ta đến nhà của bọn chúng thì bên trong đã sớm toàn là t·hi t·hể. Đồng thời cùng ngày hôm đó, cũng có 13 vụ án xuất hiện. Tất cả các vụ án này đều là g·iết người.
Nghe Cẩu Thăng nói vậy Trần Vũ lúc này cười lạnh một tiếng sau đó nói rằng.
- Xem ra chỗ của chúng ta đang có một thế lực giúp đỡ người của Đại Hạ muốn á·m s·át ta đây.
Nghe Trần Vũ nói vậy Cẩu Thăng lúc này im lặng nhìn hắn một chút, sau đó lại lên tiếng nói rằng.
- Bẩm Tướng Quân thân phận của tên sát thủ đã được điều tra. Hắn ta là môn khách của phủ đại hoàng tử Lý Thịnh, thời gian trước Lý Thịnh bị ngài đánh cho một trận. Khiến hắn ta bị tổn thất danh dự, cho nên lần này muốn cử người á·m s·át ngài.
Trần Vũ nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía Cẩu Thăng một chút sau đó hắn nói rằng.
- Mấy ngày tới tăng cường lực lượng Cẩu quân bảo vệ đại công chúa. Đồng thời giá·m s·át chặt chẽ động tĩnh của các thế lực, điều tra xem ai là người đã tiếp tay cho Lý Thịnh á·m s·át ta trong thời gian qua.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này gật đầu sau đó rời đi. Đối mặt với việc này Trần Vũ lại ngồi đây đó rơi vào trong sự trầm tư.
Hiện nay tại 8 thành trì phía Bắc đang có một số thế lực tồn tại. Nhưng thế lực có thể tiếp tay cho kẻ thù xâm nhập vào phủ công chúa e rằng chỉ có mấy thế lực lớn mà thôi. Thứ nhất là lực lượng của đại hoàng tử Hạ Long, thứ hai là lực lượng của Thường Minh Đảng, thứ ba là người của Mộ Dung gia.
Đại hoàng tử lúc này và hắn vốn không thù không oán, việc đại hoàng tử ra tay tuyệt đối là không thể nào.
Người của Thường Minh Đảng mặc dù có t·ranh c·hấp quyền lực với họ Trần. Nhưng bọn chúng hiểu á·m s·át dòng chính họ Trần chính lực c·hiến t·ranh toàn diện, chúng sẽ không ngu ngốc đến mức như vậy.
Nếu hai thế lực này đã không tham gia, vậy thì Trần Vũ cho rằng người tiếp tay cho thế lực của Đại Hạ chỉ có thể là Mộ Dung gia. Nguyên nhân rất đơn giản người đứng đầu Mộ Dung gia tại đây là Mộ Dung Ngọc. Tên này trẻ tuổi nông nổi, đặc biệt vừa bị Trần Vũ h·ành h·ạ mất hết mặt mũi nên hắn muốn trả thù cũng là điều bình thường.
Nghĩ đến những điều này, trần Vũ cười lạnh trong lòng một chút, hướng ánh mắt về phía ngoài cửa . Thầm nghĩ xem mình nên xử lý tên Mộ Dung Ngọc, đang cười đùa với đại công chúa ở một đình viện xa xa kia như thế nào.