Cùng lúc này tại kinh đô của Đại Hạ, Lý Thịnh sắc mặt âm trầm nhìn về phía nhị hoàng tử Lý Tư, đang không ngừng trâm trọc mình mà run rẩy trong sự tức giận không thôi.
Hiện giờ đã là cuối tháng 8, mệnh lệnh á·m s·át của Trần Vũ đã được gửi đến lực lượng gián điệp tại Đại Hạ. Và Lý Thịnh bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi vô cùng, cùng với đó là sự tức giận vô bờ bến. Khi một loạt thuộc hạ người hầu tỳ nữ của Hắn liên tục bị á·m s·át.
Chỉ mới mấy hôm trước, phủ của hắn còn đông đúc yên vui bao nhiêu, thì đến bây giờ đã tràn ngập trong xác c·hết. Nơi mà người hầu tì nữ không dám rời khỏi phủ, bởi vì bọn họ chỉ cần dám ra ngoài quả nhiên sẽ bị á·m s·át, hơn nữa còn không thể nào bắt được h·ung t·hủ.
Đối mặt với việc này, uy quyền của Lý Thịnh tại Đại Hạ lập tức giảm mạnh. Hệ thống quan viên ủng hộ hắn cũng lâm vào trong trầm tư. Và tất nhiên việc này càng khiến cho phe đối lập nhị hoàng tử Lý Tư được lợi.
Nhìn về phía đại hoàng tử Lý Thịnh một chút, Nhị hoàng tử Lý Tư lúc này cười lạnh một tiếng, sau đó hắn lên tiếng tiếp tục trâm kích.
- Đại ca ngươi rốt cuộc là đắc tội với ai đây. Chỉ trong chưa đến một tuần, một phủ đại hoàng tử đông đúc với mấy trăm người hầu tì nữ, cùng với vô số môn khách, lại trở thành một ngôi táng mộ, một nhà giam không thể ra ngoài.
- Đã vậy nghe nói hệ thống quan viên theo phe phái của đại huynh cũng đang bị thích khách không ngừng tập kích, q·uấy r·ối. Đây rốt cuộc là đại huynh đã kết oán với ai vậy.
Nghe Lý Tư không ngừng cười trên nỗi đau của người khác, Lý Thịnh lúc này mặc dù đã đến ranh giới của sự bão nổi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh, nhìn về phía tên này mà không lên tiếng phản bác. Không biết qua bao lâu tể tướng Thương Đồng đứng ra chắp tay với Hoàng Đế Lý Long Cơ, phá vỡ đi bầu không khí giằng co của hai vị hoàng tử.
- Bẩm bệ hạ đám kẻ xấu kia liên tục g·iết người trong kinh đô, đối với việc này đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Nó không chỉ ảnh hưởng đến uy quyền của quốc gia, mà càng thể hiện bộ mặt của hoàng tộc.
- Chính vì vậy vi thần đề nghị xuất động q·uân đ·ội, trong thời gian ngắn truy quét đám tặc nhân mày.
Nghe tể tướng Thương Đồng nói vậy, hoàng đế Lý Long Cơ lúc này cũng sắc mặt âm trầm gật đầu đồng ý . Những ngày qua việc đại hoàng tử phái người á·m s·át Trần Vũ tất nhiên ông ta cũng biết. Thậm chí tin tức con trai ông ta gây loạn tại biên giới ông ta cũng đã nghe thấy.
Nhưng trong mắt Lý Long Cơ chuyện này cũng bình thường. Dù sao chỉ là một con tim, Hạ Uyển Linh trong mắt ông ta sự sống c·hết đơn giản còn không bằng một tiện dân đâu.
Có điều trong những ngày qua khi phủ của đại hoàng tử liên tục gặp k·ẻ g·ian hãm hại. Đối với việc này Lý Long Cơ biết rằng có lẽ Trần Vũ đã ra tay. Dù sao nếu như là người hoàng tộc của Đại Hưng ra tay, thì cũng không cần phải chờ đợi đến tận 6 năm.
Nói cách khác 6 năm qua, công chúa Uyển Linh chưa từng có một người giúp đỡ. Lúc này cô ta mới có một mối hôn sự được ban với họ Trần, thì Lý Thịnh lập tức gặp muôn ngàn lưỡi đao hướng đến. Từ đây có thể thấy không khó để xác nhận h·ung t·hủ là ai.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Long Cơ lúc này thở dài sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ta nghe nói công chúa Uyển Linh cũng chuẩn bị kết hôn. Như vậy đi, Lý Tư ngươi mang theo một phần quà lễ, đại diện cho chúng ta đến đó chúc phúc. Đồng thời cũng từ trong bóng tối cảnh cáo Trần Vũ, nói cho hắn biết. Ân oán của hắn và đại hoàng tử chấm dứt tại đây. Nếu như hắn còn tiếp tục làm loạn, vậy thì Trần Gia hắn cho dù có thế lớn, cũng chưa đến mức Đại Hạ ta sẽ sợ hãi đâu.
Nghe Lý Long Cơ nói vậy, nhị hoàng tử Lý Tư lúc này cười lạnh một tiếng, sau đó chắp tay đáp lời rời đi . Về phía các quan viên có mặt trong triều đình thì đều rơi vào trầm tư, không ai dám dính dáng đến việc này.
Chiến tranh giữa hai quốc gia không đơn giản nói một câu phát động là phát động. Và các đại thế lực trong mỗi quốc gia lại cũng cực kỳ có khả năng uy h·iếp đến quốc gia bên cạnh. Nguyên nhân chính là vì họ có thể sử dụng lợi ích lôi kéo nhiều tập đoàn lợi ích trong một quốc gia khác, cùng hướng về một trận chiến giữa hai quốc gia . Từ đây c·hiến t·ranh bùng nổ, tổn thất không chỉ là lãnh thổ của mỗi quốc gia và vô số sinh mạng, mà còn là lợi ích kinh tế, thứ sẽ hủy diệt đi mỗi quốc gia vào thế kỷ đói kém.
Mà Đại Hạ lúc này thật sự cũng đang lâm vào trong tình trạng thiếu thốn lương thực, khi mà lúc này đã là cuối tháng 8, thời tiết mùa đông đã chuẩn bị đến. Khác với khí hậu phương nam của Đại Hưng, Đại Hạ vào mùa đông tuyệt đối không thể nào phát động c·hiến t·ranh một cách kéo dài. Bởi vì việc này sẽ ảnh hưởng đến quá trình trù bị lương thảo, chuẩn bị mùa đông cho dân chúng.
Cũng vì điều này mà các quan viên đều im lặng, mặc dù biết hành động của Trần Vũ điên cuồng, thậm chí có phần xúc phạm hoàng tộc của Đại Hạ, nhưng không ai dám ý kiến phát động c·hiến t·ranh vào lúc này. Bởi vì đánh thắng khi không sao, nhưng nếu đánh thua, vậy thì hậu quả có trời mới biết.
Dù sao lúc này phán đoán Trần Vũ là h·ung t·hủ, nhưng lại không có bằng chứng. Một khi c·hiến t·ranh bắt đầu chứng cứ lúc đó đã không quan trọng, mà phải xem q·uân đ·ội của họ đánh thắng hay không.
Một lúc sau tại trong phủ của nhị hoàng tử, lúc này hắn ta đang nở một nụ cười thú vị, nhìn về phía mấy quan viên hệ phe phái của mình mà lên tiếng nói rằng.
- Lý Thịnh tên ngu ngốc đó vậy mà đắc tội với Trần Vũ, sau này chúng ta chỉ cần nắm giữ được điểm này, bí mật hợp tác với Trần Vũ. Vậy thì với binh lực của họ Trần trong tay, chỉ cần chúng ta có ý nghĩ, đưa ra đủ lợi ích Trần Vũ sẽ giúp chúng ta q·uấy r·ối biên giới. Từ đây lý Thịnh sẽ càng có thêm một kẻ thù hùng mạnh, mà chúng ta lại có một đồng minh mạnh mẽ.
Nghe Lý Tư nói vậy, lúc này tể tướng Thương Đồng vậy mà có mặt ở đây, ông ta lúc này vuốt râu mỉm cười nói rằng.
- Nhị hoàng tử người nói đúng lắm. Lần này đúng là cơ hội ông trời đã cho ngài, ngài lần này tuyệt đối phải nắm bắt được lần đi sứ này, tuyệt đối phải hòa hoãn quan hệ với Trần Vũ .
- Đồng thời ta nghe nói tại khu vực Trần Vũ đang quản lý, Mộ Dung gia cũng đang có ý định muốn tranh c·ướp tại nơi này. Đối với việc này ta đề nghị ngài phải tuyệt đối đứng ở phe đối lập với Mộ Dung gia, dù sao Trần gia không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu. Mộ Dung gia cho dù có thêm 10 cái Mộ Dung gia cũng đấu không lại trần gia.
Nghe tể tướng Thương Đồng nói vậy, Lý Tư lúc này có chút không hiểu lên tiếng nói rằng.
- Tể tướng ngài nói vậy là có ý gì, trần gian lẽ nào lại mạnh như vậy hay sao.
Thương Đồng nghe vậy thì cười lạnh một tiếng sau đó nói rằng.
- Nhị hoàng tử người có biết số lưu ly, những đồ như nước hoa, mà hiện nay huân quý của nước ta đang sử dụng là do ai buôn bán hay không.
Nghe tể tướng nói vậy Lý Tư lúc này rất nhanh dùng một sắc mặt sững sờ sau đó lên tiếng.
- Tể tướng ý ngài là tất cả những thứ này đều là của trần gia hay sao.
Thương Đồng nghe vậy thì gật đầu, sau đó dùng một ánh mắt cực kỳ thâm trầm lên tiếng nói rằng.