Nghe Cẩu Thăng nói vậy Trần Vũ lúc này lạnh nhạt lên tiếng nói rằng.
- 6 năm trước hoàng đế Hạ Thiên Đạo phát động thanh quan trắc lên ngôi, nhưng cũng không phải là đã triệt để tiêu diệt tất cả các vị vương gia cùng thế hệ. Bởi vì lúc đó ông ta vẫn chưa có đủ thực lực này, cho nên Đại Hưng lúc đó lại đối mặt với một cuộc xâm lấn của Đại Hạ, đã tạo ra hình thức vi diệu, là bốn vị phiên vương nắm giữ binh lực trong tay. Mặc dù vẫn chấp nhận hoàng đế nhưng lại chỉ nghe điều không nghe tuyên.
- Bọn họ lần lượt là ân vương Hạ Minh Trí, tín vương Hạ Vi, yến vương Hạ Thanh Nhạc, sở vương Hạ Minh Chiếu.
- Mà Thượng Quan gia lại ở khu vực phía tây giáp với khương địa, mà tại nơi này chỉ có duy nhất là sở vương Hạ Minh Chiếu mà thôi.
- Người này nghe nói một thân tài hoa, lại có khả năng cầm quân tốt. Vùng đất Khương Địa yên ổn hay không yên ổn chính là do một câu ông ta nói. Bởi vì dưới tay ông ta vẫn còn có 20 vạn quân tinh nhuệ đâu.
Trần Vũ vừa nói vậy lúc này Cẩu Thăng sắc mặt lập tức đột biến sau đó lên tiếng nói rằng.
- Tướng quân ý ngài là sở vương muốn mưu phản hay sao.
Trần Vũ nghe vậy thì lắc đầu sau đó nói rằng.
- Việc này nói cũng chưa thể kết luận được, nhưng chỉ cần chúng ta quan sát một thời gian sẽ biết mà thôi . Dù sao 20 vạn quân trong tay của Sở Vương là quân phòng giữ biên thùy, ngăn cản người Khương xâm lấn vào lãnh thổ nước ta.
- Cho dù hắn điên cuồng muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế, cũng không ngu ngốc đến mức dắt 20 vạn quân tại đây trở về Thành Vũ Thịnh làm phản. Vậy nên cho dù liều lĩnh ông ta cũng chỉ có thể mang khoảng 10 vạn quân đi mà thôi. Cộng với lực lượng q·uân đ·ội ông ta có thể ẩn giấu, số lượng cũng tuyệt đối không vượt quá 20 vạn.
- Nhưng ông ta nếu chỉ để lại 10 vạn quân trông chừng biên giới, vậy thì việc này ông ta chưa chắc đã nắm được phần thắng. Dù sao nơi ông ta đang ở chính là căn cơ, một khi gốc gác bị người Khương diệt trừ, vậy thì ông ta lấy cái gì để đánh với Hạ Thiền Đạo.
- Chính vì vậy việc năm vừa rồi người Khương không xâm lấn vào lãnh thổ nước ta, tuyệt đối là điều đáng nghi. Ngươi theo hướng này điều tra cho ta, ta tin rằng rất có thể việc Thượng Quan gia và Mộ Dung gia hợp tác chỉ là vẻ ngoài, để giúp che giấu đi tai mắt người đời . Để chúng có thể lấy một lượng lớn lương Thảo và thuốc men đưa cho sở vương mà thôi.
- Mà đối với người Khương mà nói, lương Thảo còn quý hơn vàng bạc. Chỉ cần sở Vương có thể cho chúng đủ lương thảo, ta tin rằng đám này tuyệt đối sẽ giúp sở vương một tay, trong việc bình ổn biên giới phía Tây. Để ông ta có thể toàn lực cùng Hạ Thiên Đạo giao chiến.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này sắc mặt càng không tốt lên tiếng nói rằng.
- Vương gia nếu như sở vương thật sự tạo phản, ba bị vương gia khác thì sẽ thế nào đây, và chúng ta phải làm như thế nào.
Trần Vũ nghe Cẩu Thăng nói vậy hắn lúc này nở một nụ cười thú vị rồi nói rằng.
- Việc này ngươi không nên quan tâm vội, nhớ cho kỹ chúng ta là tướng lĩnh trấn thủ biên cương phía bắc. Nào có biết gì về các hoạt động của các vị phiên Vương tại phương hướng khác đâu. Nhiệm vụ của chúng ta chính là phòng thủ phía Bắc mà thôi.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Cẩu Thăng lúc này mới giật mình tỉnh ngộ. Sau đó hắn mỉm cười chắp tay với Trần Vũ rồi rời đi, thấy cảnh này Trần Vũ cũng nở một nụ cười quỷ quyệt. Hắn muốn nhìn một chút sở vương mưu phản sẽ có cảnh tượng như thế nào đây.
Đồng thời lúc này Trần Vũ lại bắt đầu xuất hiện một tia nghi kỵ với thượng quan gia. Bởi vì gia tộc này không những không nói rõ với hắn, mà còn có ý định muốn dùng trưởng nữ của Thượng Quan gia để lôi kéo Hắn vào bàn cờ của chúng. Thượng quan gia thật sự là đại thủ bút, đại hi sinh.
Nghĩ đến những vấn đề này Trần Vũ chỉ có thể lắc đầu trong lòng, lòng người là thứ khó có thể đoán định được nhất. Ai sẽ là người thật sự đối xử tốt với mình đây, ngoài chính bản thân mình ra thì ai cơ chứ.
Trần Vũ đứng đó nhìn ngắm các thương đội ra vào thành Lạc Nhạn mà lâm vào trầm tư, thì lúc này Hạ Uyển Linh lại đến đây tìm hắn. Vừa nhìn thấy Trần Vũ đang thất thần nhìn ra ngoài cửa thành, Hạ Uyển Linh lúc này bắt đầu lên tuyến trâm chọc.
- Trần tướng quân là đang nhớ đến ả hồ ly kia hay sao. Thế nào người ta đi rồi vẫn còn đứng đây thương tiếc hay sao. Là bởi vì ngài không thể lên giường với cô ta được, vẫn là vì cái gì đây.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này quay đầu nhìn về phía cô ta một chút. Thời gian qua Hạ Uyển Linh và Trần Vũ mặc dù quan hệ có chút vi diệu, nhưng mà Trần Vũ phát hiện cô gái này trừ khi gặp một số vấn đề kích thích. Còn phần lớn thời gian vẫn là dùng ánh mắt chán ghét nhìn về phía mình.
Đối mặt với việc này Trần Vũ chỉ có thể mạnh dạng cho cô ta biết thế nào là hai chữ cầm thú mà thôi .
Nhưng lúc này cũng không phải trong phòng, cho nên hắn đành phải nhường người phụ nữ này một chút mà lên tiếng nói rằng.
- Ta cũng không giống như công chúa, thường thường không có việc rảnh rỗi để làm, mà đi suốt ngày hậm hực đ·ánh g·hen với người khác.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì lúc này sắc mặt lạnh lẽo nhìn về phía Trần Vũ . Sau đó hừ lạnh một tiếng không nói về việc này nữa, mà lên tiếng nói sang chuyện khác.
- Mộ Dung Ngọc vừa mới gặp ta, một lúc trước hắn nói rằng vấn đề khai hoang có lẽ phải dừng lại một đoạn thời gian. Bởi vì hắn lúc này phải trở về kinh thành để giá·m s·át kỳ thi của các sĩ tử trong thời gian tới.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này trầm tĩnh nhìn về phía cô ta sau đó nói rằng.
- Mộ Dung Ngọc tại sao không trực tiếp gặp ta để nói rõ việc này, mà lại thông qua ngươi chuyển lời cơ chứ.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì lúc này hừ lạnh sau đó nói rằng.
- Mộ Dung Ngọc nhờ ta, là vì hắn đang gấp rút trở về kinh thành để trông chừng các sĩ tử đi thi. Cũng như giúp họ một số công việc về luật lệ, cho nên không kịp bàn giao công việc mà thôi. Ngươi không cần phải ý kiến về việc này.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này cười như không cười, nhìn về phía cô ta một chút. Trong lòng thì không ngừng thầm than vị phu nhân của mình thật sự là quá đần rồi.
Mộ Dung Ngọc thật sự tốt như vậy sao, làm gì có chứ. Trần Vũ đoán tên này đơn giản muốn chuyển lời thông qua Hạ Uyển Linh, chẳng qua chỉ là tăng thêm mâu thuẫn giữa hắn và hạ Uyển Linh mà thôi.
Nghĩ đến những điều này, Trần Vũ cười nhạt một chút, sau đó từng bước hướng về phía Hạ Uyển Linh. Thấy cảnh này Hạ Uyển Linh lập tức biết được Trần Vũ lại muốn làm gì. Cô ta lúc này từng bước lùi lại, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Trần Vũ ngươi biết ngươi đang làm gì không. Nơi này chính là trên tường thành đấy. Phía dưới còn tràn đầy người dân đang nhìn đâu.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ vẫn nở một nụ cười điềm tĩnh trên mặt từng bước đi về phía cô ấy. Đợi khi Hạ Uyển Linh đã bị dồn sát đến tường thành, lúc này Trần Vũ mới như một con hổ lao đến bắt con thỏ nhỏ này. Sau đó vác cô ta lên vai, rồi hướng thẳng về phía phủ của mình mà đi đến.
Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh không ngừng đấm đá vào lưng Trần Vũ, Đáng tiếc đều vô dụng. Một lúc sau khi Trần Vũ đã vác cô gái nhỏ này vào trong phòng, thì cửa phòng cũng lập tức được Trần Vũ đóng lại. Đối mặt với việc này Hạ Uyển Linh dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía Trần Vũ, nhưng rất nhanh cô gái này đã bị Trần Vũ bắt đầu chơi trò chơi chiến trận rồi. Cô ta lúc này đã không còn hơi thở hay sức lực nào nữa mà cùng hắn đối đều.
Một lúc sau Trần Vũ ôm hạ Uyển Linh ở trong lòng, nhìn về phía cô gái nhỏ này vẫn luôn dùng một bộ mặt giận dữ mình về phía mình. Hắn chỉ mỉm cười một chút sau đó lại hôn nhẹ và môi cô ấy. Có lẽ là nhiều lần bị Trần Vũ áp bức, cho nên Hạ Uyển Linh mặc dù bị Trần Vũ hôn vào môi cũng không phản kháng.
Cô ta vẫn dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía hắn, có đôi phần tức giận mà thôi. Thấy cảnh này Trần Vũ lại càng thấy vui vẻ, vậy là trong sự tức giận của Hạ Uyển Linh Trần Vũ lại tiếp tục cùng vị công chúa này đại chiến.
Tại phía ngoài thành lạc Nhạn, Mộ Dung Ngọc và đoàn người của hắn đang trên đường trở về thành Vũ Thịnh . Nhìn về phía thành Lạc Nhạn ngày một xa, Mộ Dung Ngọc lúc này nở một nụ cười thú vị ,nhìn về phía quản gia của mình lên tiếng nói rằng.