Từ khu vực thành Thanh Hà đi đến thành Ngột Hạt là hơn 2.000 dặm đường. Có thể nói mang theo một lượng lớn hàng hóa, đường đi lại cũng không phải là tốt đẹp, đám người của thượng quan gia phải mất đến gần một tháng, mới có thể đặt chân đến trung tâm của Khương Địa.
Dọc đường đi Hạ Quốc và đám người huynh đệ nhà Thượng quan đều cũng âm thầm quan sát nơi này. Về cơ bản người dân tại Khương Địa đều sinh sống theo hình thức bộ lạc, hoạt động kinh tế chỉ là chăn thả gia súc là chính, hay thỉnh thoảng lại có ruộng đồng.
Họ lại bởi vì nơi này là địa hình thảo nguyên, cho nên chiến mã ở đây rất nhiều. Có điều các con ngựa hoang mặc dù chưa được thuần phục, vẫn bị các bộ lạc tự nhận đó là của mình. Cho nên muốn lấy chiến mã ở nơi này, nhất định phải bỏ tiền ra để mua, nếu không sẽ có c·hiến t·ranh.
Đợi đến cuối tháng 7 năm kiến Ninh thứ bảy, tòa thành Ngột Hạt trung tâm của khương Địa đã xuất hiện trước mắt đám người Thượng Quan Vân Trường. Tòa thành trì này kiến trúc xây dựng về cơ bản là tương đương với các thành chỉ tại Đại Hưng. Có điều nơi này được xây rất lớn, có lẽ diện tích của nó phải lớn gấp ba lần thành Vũ Thịnh.
Nhìn về phía toàn cảnh thành trì này, đám người thượng quan gia cũng phải thán phục Khương Địa e rằng cũng không phải nghèo đói như vậy.
Khi họ tiến vào trong thành khung cảnh buôn bán nhộn nhịp ở nơi này, càng khiến họ mở rộng tầm mắt. Dù sao đám thuộc hạ của nhà Thượng Quan có thể đã đến đây, nhưng hai huynh đệ Thượng Quan thì tất nhiên là chưa đến khương Địa.
Bởi vì họ cho rằng Khương Địa vẫn vô cùng nguy hiểm. Vì các bộ lạc một khi thiếu thốn lương thực, có thể dễ dàng ra tay c·ướp đoạt của các thương đội.
- Khả Vân một lúc nữa khi vào thành, ngươi hãy tìm kiếm nơi đặt chân trước. Ta và Hạ Quốc huynh sẽ đi gặp khả hãn của người Khương, để bàn bạc một số công việc khác.
Thượng Quan Vân Trường nói vậy Thượng Quan Khả Vân lúc này cũng nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm về nữa.
Vậy là rất nhanh đoàn người của họ bị chia ra, Thượng Quan Vân Trường và Hạ Quốc chỉ mang theo khoảng 50 hộ vệ, sau đó rời đi dưới sự dẫn dắt của vị tướng lĩnh đã bảo vệ họ dọc đường. Hướng thẳng về phía nơi ở của khả hãn người khương là Nặc Thanh Vân.
Thời gian không lâu lắm, hai người Thượng Quan Vân Trường và Hạ Quốc đã được nhìn thấy vị khả hãn của người Khương.
Ông ta năm nay tuổi chỉ có thể nói là vào khoảng 40 tuổi, nhưng một thân hình vạm vỡ và một chút tàn bạo thể hiện rõ trên mặt, khiến cho Thượng Quan Vân Trường và Hạ Quốc cũng cảm thấy e ngại khi đối diện với người này.
Mà cùng lúc này Nặc Thanh Vân cũng không ngừng đánh giá hai tên thanh niên trước mặt mình. Cả hai tên này dung mạo đều khá xuất chúng. Có lẽ một phần vì hai tên này đều xuất thân quý tộc, cho nên không phải làm việc nặng nhọc, từ đây khiến cho diện mạo của chúng có chút gì đó giống thư sinh. Nhưng chúng lại cũng thể hiện ra một sự cao quý của kẻ cầm quyền.
Nhìn về phía hai tên này một chút, Nặc Thanh Vân lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh sau đó nói rằng.
- Lần này hai vị đến đây Hạ Minh Chiếu vương gia cũng đã gửi tin tức cho ta . Vậy nên nói nhiều ta cũng không có hứng thú, cùng hai tên các người đàm luận. Hiện giờ cho ta nhìn thấy số v·ũ k·hí mà các ngươi vận chuyển đến đây đi.
Nghe Nặc Thanh Vân nói vậy, hai người Thượng Quan Vân Trường và Hạ Quốc đều nhẹ nhàng gật đầu. Qua một lúc hai tên hộ vệ mang theo một chiếc rương lớn đi vào bên trong. Đợi khi rương được mở ra, bên trong là một bộ áo giáp Minh Quang, cùng với một thanh loạn Linh Đao.
Nhìn thấy v·ũ k·hí khả hãn Nặc Thanh Vân lúc này từ chủ vị đi xuống. Ông ta cầm lên bộ áo giáp nhìn ngó một chút rồi gật đầu, sau đó lại rút thanh kiếm loạn linh đao ra khỏi vỏ. Thanh kiếm này có độ cong nhất định, lưỡi kiếm sắc bén, tuyệt đối là hảo v·ũ k·hí trên chiến trường.
Đối mặt với những thứ này ông ta có vẻ vô cùng hài lòng, nhìn về phía hai tên tiểu tử người của Đại Hưng mà thuận mắt rất nhiều, sau đó hắn lên tiếng nói rằng.
- Lần này các ngươi vận chuyển v·ũ k·hí đến đây có bao nhiêu. Có đúng theo thỏa thuận của hai bên hay không.
Nghe Nặc Thanh Vân nói vậy, lúc này Hạ Quốc chắp tay lên tiếng nói rằng.
- Bẩm khả hãn loại v·ũ k·hí mà ngài đang nhìn thấy áo giáo tên là Minh Quang, một loại v·ũ k·hí mà Trần Gia đang phát triển.
- Ta tin rằng thứ này ngài tuyệt đối chưa từng gặp trên chiến trường. Có thể nói sức phong ngự của nó khá là tốt. Đặc biệt khi kỵ binh mặc vào dựa vào tấm chắn trước ngực được mài vô cùng sắc bén, có thể phản chiếu ánh sáng. Sẽ khiến cho lực lượng kỵ binh đối thủ gặp vấn đề rất lớn. v
- Về phần thanh kiếm này cũng là v·ũ k·hí mà họ Trần đang sản xuất, và ta tin rằng ai cũng thấy sự lợi hại của nó.
Nặc Thanh Vân nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía v·ũ k·hí và áo giáp hắn lên tiếng nói rằng.
- Trần Gia xuất thân binh gia thế tộc, cầm giữ binh quyền của Đại Hưng nhiều năm. Gia tộc này nhìn từ bề ngoài có vẻ như yên ổn, nhưng thực chất cũng là âm thầm phát triển sức mạnh, không kém hoàng tộc của các ngươi một chút nào.
- Mà việc bọn chúng phát triển v·ũ k·hí và áo giáp, với ý định muốn vượt trội hoàn toàn áo giáp của Đại Hưng lúc này cũng là điều bình thường. Mà đây cũng là thứ khiến ta hứng thú muốn cùng phụ vương ngươi hợp tác.
- Dù sao Khương Địa dũng sĩ cho dù có mạnh mẽ, kỵ binh có đông đảo, thì vẫn yếu kém hơn người Đại Hưng hoặc các quốc gia khác. Nguyên nhân chính là vì chúng ta thiếu thốn trang bị.
Nghe Nặc Thanh Vân nói vậy, Hạ Quốc lúc này cũng gật đầu, suy nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Lần này chúng ta đến đây đã vận chuyển 4 vạn bộ áo giáp Minh Quang, cùng với 7 vạn thanh nhạn linh đao và hơn hai vạn thạch lương thực.
- Phụ vương của ta muốn chuyển lời đến khả Hãn, là hai bên có thể duy trì hòa bình hay không đều nhờ vào Đại Hãn.
- Tất nhiên phụ vương ta biết Đại Hãn đang gặp khó khăn, cho nên chỉ cần đại hãn chấp thuận yêu sách của phụ vương ta. Thì số v·ũ k·hí như thế này cứ cách 2 năm sẽ được một lần chuyển đến khương Địa.
Nghe Hạ Quốc nói vậy, Nặc Thanh Vân lúc này nhìn về phía hắn một chút, sau đó ông ta mỉm cười nói rằng.
- Khương Địa chúng ta hàng năm điều đối mặt với mùa đông vô cùng khắc nghiệt. Trong khi đó Đại Hưng lại có khí hậu vô cùng thích hợp cỏ cây xanh tốt. Mặc dù mùa đông ở Đại Hưng vẫn rất lạnh, nhưng hoàn toàn có thể cứu sống được vô số đàn gia súc của chúng ta .
- Mà việc cha ngươi muốn ta và ông ta đình chiến trong thời gian 5 năm. Đối với việc này mà nói thật sự khiến cho Khương Địa chúng ta ảnh hưởng rất lớn. Chỉ dựa vào mấy vạn bộ áo giáp và v·ũ k·hí, số lợi ích này vẫn chưa đủ để ta động tâm.
Nặc Thanh Vân vừa nói vậy Hạ Quốc lúc này vẫn giữ một bộ mặt mỉm cười mà nhìn về phía ông ta lên tiếng nói rằng.
- Chiến tranh và hòa bình vốn dĩ là dựa trên lợi ích quyết định. Và ta tin rằng khả hãn ngài hiểu rằng hàng năm phát động c·hiến t·ranh với Đại Hưng, cũng không phải là việc tốt.
- Dù sao c·hiến t·ranh chính là sẽ có n·gười c·hết, đối với một dân tộc người Khương khá ít người mà nói. Chiến sĩ các ngươi sinh mạng tuyệt đối sẽ không phí phạm trên chiến trường.