Tình Họa Sơn Hà

Chương 67: Sóng ngầm 2



Chương 67: Sóng ngầm 2

- Ha ha lễ bộ thượng thư ngài nói vậy sai rồi. Trần Vũ máu lạnh, điều này ta công nhận, nhưng hắn cũng là con người, cũng là thiếu niên. Việc có nhiệt huyết tuổi trẻ và yêu thích cái đẹp cũng không phải là cái gì quá khó đoán.

- Thời gian qua các hành động của Trần Vũ, khiến ta cảm thấy nghi hoặc rất nhiều. Mặc dù hắn vẫn thể hiện ra một bộ mặt lạnh nhạt, đáng được chúng ta quan tâm. Nhưng cũng thể hiện ra một sự mềm yếu khi quan tâm hạ Uyển Linh một cách quá mức.

- Đối với việc này ta cho rằng đây cũng là một cơ hội để chúng ta có thể xem kịch vui trong thời gian tới.

Hộ bộ thượng thư Võ Tuấn vừa nói vậy, những người trong phòng lúc này đều mỉm cười. Qua một lúc tể tướng Đỗ Văn Bắc lúc này mới lên tiếng.

- Được rồi lần này thanh lâm Đảng chúng ta không tham gia vào khu vực phía Bắc, thật sự là có được niềm vui ngoài ý muốn. Vừa có thể nhìn thấy người của thường Minh Đảng và Trần Gia đấu đá . Lại vừa có thể nhìn thấy một bộ mặt tàn ác của hoàng đế khi mà muốn chèn ép họ Trần, gia tộc đã ủng hộ hắn leo lên ngôi hoàng đế.

- Đồng thời chúng ta cũng nhìn thấy một phần sức mạnh của họ Trần đang có lúc này cũng không phải yếu đuối như những gì chúng ta đã nghĩ. Thậm chí có đôi chút mạnh mẽ mà cũng khiến ta có chút lo lắng.

- Có điều càng may mắn hơn, chúng ta lúc này lại trở thành một phe trung lập. Khi mà phe thường Minh Đảng đang trở thành một con chó dưới chướng hoàng đế, bị hoàng đế sử dụng để đấu với họ Trần. Và họ Trần lúc này sẽ đưa ra hai lựa chọn, hoặc là tìm kiếm đồng minh để chống lại sự chèn ép của hoàng đế, hoặc là nhún nhường giao lại toàn bộ quyền lực, mà vô số thế hệ họ Trần đã tích góp tại Đại Hưng trong những năm qua cho hoàng đế.

- Và tất nhiên bất kể họ Trần chọn lựa như thế nào, Thanh Lâm Đảng chúng ta đều là người được lợi. Bởi vì chúng ta vốn đã không tham gia vũng nước đục này.



Nghe Đỗ Văn bắc nói vậy những người khác ở đây đều mỉm cười hài lòng. Có điều rất nhanh Hà Bình lại dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Võ Tuấn lên tiếng nói rằng.

- Họ võ ngươi nghe nói lại gây xích mích với họ Trần, bởi vì vấn đề hôn sự lần trước. Đối với việc này ta thấy các ngươi tốt nhất đừng nên dây dưa vào thì hơn.

Nghe Hà Bình nói vậy Võ Tuấn lúc này cũng hừ lạnh một chút, rồi lên tiếng nói rằng.

- Chuyện đám cưới của Trần Vũ họ Võ ta thật sự đã bị mất mặt . Hoàng hậu vậy mà không thể chèn ép được Trần Vũ tất nhiên với con mắt chính trị thì đây là điều bình thường. Nhưng việc gia tộc chúng ta bị ảnh hưởng đây cũng là điều mà các ngươi không thể cản việc chúng ta cùng họ trần gây xích mích được.

- Có điều các ngươi yên tâm họ Võ chúng ta biết mình đang đứng ở đâu. Cho dù Hoàng hậu là người họ Võ, chúng ta cũng không ngu ngốc đến mức đặt toàn bộ họ Võ về phía hoàng đế vào lúc này. Bởi vì làm vậy chính là tìm c·hết, dù sao thế gia chính là rết trăm chân, không đặt cược một chút ai biết được tương lai sẽ như thế nào.

Nghe Võ Tuấn nói vậy Hà Bình và Đỗ Văn Bắc đều nhìn về phía hắn mỉm cười gật đầu. Họ mặc dù là người của một phe phái, nhưng mỗi người lại có một gia tộc riêng của mình và một thế lực phụ thuộc mạnh mẽ.

Chính vì vậy việc họ võ và họ Trần có xích mích, đây là vấn đề của họ võ, mà không phải là của thanh lâm Đảng. Tất nhiên nếu như họ Võ có đủ lợi ích, vậy thì Thanh Lâm Đảng cũng có thể ủng hộ họ võ chống lại họ Trần.

Thở dài một hơi không quan tâm đến vấn đề của các gia tộc, lúc này Đỗ Văn Bắc lại trầm tư lên tiếng nói rằng.



- Tình hình Đại Hưng lúc này nhìn thì như ổn định phát triển, nhưng thực chất lại dấu đi vô số lưỡi đao trong bóng tối. Bốn vị phiên vương trấn giữ rứ phương như hổ đói rình mồi . Mà nội bộ đất nước hạ thiên đạo lúc này lại đang vì sự nghi kị mà chèn ép công thần, đây thật sự là một dấu hiệu của loạn tượng.

- Chính vì việc này cho nên ta cảm thấy chúng ta trong thời gian tới nếu có thể im lặng hãy tiếp tục Im lặng theo dõi kỳ biến. Bởi vì lúc này thế sự thật sự quá khó phán đoán, và chúng ta vẫn không nên đánh cược vào lúc này.

Nghe Đỗ Văn Bắc nói vậy, hai vị thượng thư khác đều nhìn về phía hắn gật đầu. Trong mắt của họ Hoàng đế chỉ là một cái tên, mà không phải là một người, hay một gia tộc. Vậy nên chỉ cần có đủ lợi ích việc lật đổ ngai vàng lại thế nào đây.

Cho nên cũng giống như họ Thượng Quan dám ngang nhiên giúp đỡ họ Trần, khi biết hoàng đế có ý định chèn ép gia tộc này. Bởi vì bọn họ đều hiểu hoàng đế có thể chèn ép một gia tộc, nhưng tuyệt đối không dám chèn ép cả một đất nước . Bởi vì đạo Đế Vương chính là cân bằng mà không phải là chém g·iết.

Cùng lúc này tại phủ nhà họ Trịnh, lúc này phụ chính đại thần Trịnh Cao và Mộ Dung Kiên cũng đang có cuộc gặp mặt nói chuyện với nhau.

- Trịnh đại nhân ngài nói hoàng đế đây là muốn làm gì.

- Việc này sao, ai mà biết được. Có điều hoàng đế ngang nhiên g·iết c·hết trực hệ của họ Trần, việc này thật sự nghĩ thế nào ta cũng cảm thấy không đúng lắm.

- Trịnh đại nhân ngài làm quan nhiều năm, không biết có kiến giải như thế nào.



Nghe Mộ Dung Kiên nói vậy Trịnh Cao lúc này thở dài nói rằng.

- Mộ Dung đại nhân ngài phải hiểu hoàng đế cho dù tự đại, cũng biết các thế lực đều không phải kẻ ngu. Vậy tại sao ông ta lại dám ngang nhiên dẫn dụ Hạ Uyển Linh ra ngoài thành lạc Nhạn rồi ra tay cơ chứ.

- Từ đây ta cho rằng hoàng đế có thể cũng không phải là người thực sự đã ra tay, mà bị một thế lực khác hãm hại cũng không chừng.

Nghe Trịnh Cao nói vậy, mộ dung kiên lúc này suy nghĩ một lúc lại lắc đầu nói rằng.

- Lúc này Trần gia tuy rằng đã suy yếu, nhưng thế lực của chúng vẫn rất mạnh. Không một phe phái nào dám điên cuồng chống lại họ Trần, đặc biệt là g·iết c·hết tử tôn nhà họ Trần lúc này.

- Vậy nên người ra tay và có động cơ nhất lúc này chỉ có thể là hoàng đế. Bởi vì hoàng đế không sợ họ Trần và hoàng đế càng có nhiều sự kiêng kỵ với họ trần lúc này.

Nghe mộ dung kiên nói vậy Trịnh cao lúc này cũng chỉ thở dài gật đầu. Ngẫm nghĩ một lúc ông ta lại lên tiếng.

- Lần này thế lực của chúng ta bị họ Trần đả kích nặng nề, bây giờ hoàng đế lại cho con trai ngươi tặng quan ngang bằng chức vụ với Trần Vũ. Một người quản q·uân đ·ội, một người quản dân chính. Nhìn thì như là bình ổn thế cục phía bắc, nhưng thực chất lại đang đẩy hai thế lực của chúng ta và họ Trần trở nên căng thẳng.

- Quan trọng nhất chúng ta lúc này nếu như lại tiếp tục đầu tư lên phía Bắc. Vậy thì tiềm lực của hai phe phái chúng ta đều sẽ chịu tổn thất lớn, trong khi đó họ Trần cùng lúc phải chống lại chúng ta thì cũng lại phải đầu tư một lượng lớn tiền tài cũng như các lực lượng bí mật trong bóng tối.

- Từ đây người của Mộ Dung gia hay thường Minh Đảng, thậm chí người Trần gia đều đang tự đánh g·iết lẫn nhau. Trong khi đó hoàng đế lại như là một người xem kịch vui ở bên cạnh. Việc này đối với tầng lớp quý tộc như chúng ta mà nói hành động này thật sự là đang đẩy chúng ta vào hiểm cảnh. Vậy nên thường Minh Đảng chúng ta không dám tham gia tiếp tục vào trận chiến này.

Nghe Trịnh cao nói vậy, mộ dung Kiên lúc này nhìn về phía ông ta một chút, sau đó cười khổ lên tiếng nói rằng.