Cao Đạt vừa nói đến đây, Trịnh Cao và Quỳnh Lưu Tuấn đều rơi vào trầm tư nhìn về phía hắn. Qua một lúc Quỳnh Lưu Tuấn lúc này cười nhẹ nói rằng.
- Người xưa có câu cây cao đón gió, nhưng trong giới quan trường có quan viên nào lại muốn yên phận cúi đầu làm quân tốt mãi đâu.
- Vậy nên hàng năm việc thành tích các quan viên có biến động là điều chắc chắn. Quan nhỏ thì muốn phấn đấu leo lên, quan lớn thì lại càng muốn làm lớn. Vậy nên việc các quan viên tại một khu vực rộng lớn như phía Tây giáp với khương địa đều chỉ có thành tích trung bình, khiến cho họ không tăng quan, không giảm quan, đây tuyệt đối là có vấn đề.
Nghe Quỳnh Lưu Tuấn nói vậy, Cao Đạt lúc này cũng mỉm cười gật đầu sau đó hắn lên tiếng nói rằng
- Khu vực giáp với Khương địa là một vùng bán cao nguyên . Nơi này lương thực ngược lại là không được tích trữ quá nhiều, có điều cỏ dại và nguồn hàng hóa từ Khương địa lại là thu hút khá nhiều thương nhân của Đại Hưng, hay các quốc gia xung quanh đến đây buôn bán.
- Mà tại nơi này sở vương hạ Minh Chiếu lại là người có tiếng nói cực kỳ to lớn. Mà hắn nếu xét về thế lực lại là một vị phiên vương nắm giữ quân quyền mạnh nhất. Dù sao một vùng đất lớn giáp với khương địa, đều do hắn khống chế.
Cao đạt nói đến đây thì ông ta lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh, không lên tiếng nữa. Mà hai vị đại thần khác Lúc này cũng đều rơi vào trầm tư. Không biết qua bao lâu Trịnh Cao lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh sau đó nói rằng.
- Sở vương có suy nghĩ gì không ai biết được. Nhưng ta biết hoàng đế có suy nghĩ của mình, và ông ta vốn đã có ý định muốn tiêu diệt bốn vị phiên vương này từ lâu. Có điều phiên Vương không phản thì họ vĩnh viễn nắm giữ một lá bài hộ mệnh, chính là thân phận của họ. Hoàng đế cũng không thể nào ngang nhiên g·iết họ được, bởi vì đây liên quan đến thanh danh của hoàng đế.
- Có điều Hạ Thiên Đạo lúc này muốn đối phó họ Trần, mà các vị phiên vương hắn lại không để ý. Các ngươi nói xem trong này liệu có mờ ám gì hay không.
Nghe trịnh Cao nói vậy, lúc này Cao Đạt và Quỳnh Lưu Tuấn cũng lập tức rơi vào trầm tư. Từ xưa đến nay người ta luôn luôn có câu muốn đánh kẻ thù bên ngoài phải diệt kẻ thù bên trong.
Đối với một đại hưng có chút hỗn loạn như lúc này, thì kẻ thù bên trong tuyệt đối sẽ là các vị phiên Vương rồi. Dù sao trần gia vẫn là ngoại tộc, chúng tuy rằng công cao lấn chủ, nhưng từ xưa đến nay muốn c·ướp ngôi vua cũng cần phải có một cái cớ. Họ Trần cũng không thể nào muốn phá bỏ đi thanh danh của mình, để tự diệt đi lợi thế lớn nhất của chúng được.
Mà cũng vì điểm này, việc Hạ Thiên Đạo muốn đối phó họ Trần trước, sau đó mới tiêu diệt các bị phiên Vương thật sự cũng là điều mà các vị đại thần khó hiểu.
Ngẫm nghĩ một lúc, chưa đưa ra được kết quả, lúc này Cao Đạt trầm tư nói rằng.
- Hạ Thiên Đạo cho dù có tự cao, tự đại, lại có tính nghi kỵ. Nhưng không ai nói hắn là một kẻ ngốc, thậm chí có thể nói hắn là một kẻ thông minh . Cho nên các toan tính của hắn, ta cho rằng đều có biến số trong đó. Chính vì vậy nếu như chúng ta đã quyết định khoanh tay đứng nhìn thế cục, vậy thì hãy làm đi . Đợi khi thế cục trở nên sáng tỏ một chút, chúng ta lúc đó lại tham gia vào cũng chưa muộn.
Nghe Cao Đạt nói vậy, hai vị đại thần khác đều gật đầu đồng ý . Vậy là rất nhanh cuộc gặp mặt của họ đã kết thúc tại đây. Cùng với đó là một thế cục tại kinh thành đã sáng tỏ, khi mà hai phe phái lớn nhất của đất nước là Thanh Lâm Đảng và thường Minh đảng đã quyết định khoanh tay, không tham gia vào tình hình phía Bắc. Nhưng tình hình chung của đại Hưng vẫn tràn đầy biến số.
Tại trong phủ tướng quân, Trần Vũ lúc này đang gặp một biến số lớn. Hôm nay một vị khách đặc biệt đã đến thăm hắn.
Ngồi trong thư phòng Trần Vũ lúc này hứng thú nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mặt, mà trầm tư lên tiếng nói rằng.
- Sở vương ngài tự ý đến đây nếu để bệ hạ biết, e rằng sẽ trị tội ngài rất nặng.
- Ha ha trần vũ tiểu tử ngươi nói thật hay. Nếu ta bị trị tội, hạ thiên đạo liệu có buông tha trần gia các ngươi hay không. Hơn nữa từ giọng nói của ngươi, ta cảm thấy ngươi cũng không hề xem trọng hoàng đế một chút nào.
Nghe người đàn ông này nói vậy, Trần Vũ lúc này cũng chỉ cười nhạt . Đúng vậy vị khách đặc biệt mà hắn đang tiếp đón chính là sở vương Hạ Minh Chiếu.
Nhìn về phía ông ta một chút, Trần Vũ lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh sau đó nói rằng.
- Hoàng đế mạnh, nhưng trần gia ta cũng không sợ. Có điều quân là quân, mà thần là thần, trần gia hiểu điều đó và sẽ không vượt phép. Có điều ta rất hứng thú không biết tại sao sở vương lại đến đây.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Minh Chiếu lúc này nhìn về phía hắn lại nở một nụ cười càng thâm trầm. Không biết qua bao lâu ông ta lên tiếng nói rằng.
- Trần gia phụ giúp hạ thiên đạo đăng cơ. Nhưng cái giá trần gia phải trả lại quá thảm khốc. Trận chiến sáu năm trước, đó là một ẩn số lớn nhất đối với đất nước này. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng một sự thật chính là Trần gia tổn thất quá lớn.
- Vô số con em tướng lĩnh tinh anh thuộc họ Trần đều c·hết trận. Nhưng sau trận chiến đó, uy thế của Trần gia lại giảm mạnh. Mà hoàng đế Hạ Thiên Đạo lại có vẻ cũng không công nhận những cái giá mà Trần Gia đã bỏ ra, để ngăn cản cơn sóng dữ này cho đất nước.
- Vậy nên trước khi nói đến mục đích của ta đến đây lần này. Ta ngược lại muốn hỏi Trần Vũ ngươi một câu, trần gia ngươi có cam tâm hay không.
Nghe Sở Vương nói vậy, Trần Vũ lúc này vẫn dùng một sắc mặt đạm bạc nhìn về phía ông ta. Qua một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Trần gia từ trận chiến 6 năm trước đã thương gân động cốt. Đến lúc này họ trần chỉ còn có một lòng trung thành với đất nước, bảo vệ vững chắc biên cương phía Bắc mà thôi. Về phần ai làm hoàng đế, trần gia ta sẽ không quan tâm . Chỉ cần hắn chăm lo dân chúng thì hắn là một hoàng đế hợp cách.
Lời nói của Trần Vũ vô cùng thẳng thắn, không có úp mở, đã thể hiện rõ ý định của họ Trần lúc này. Chính là khoanh tay đứng nhìn thế cục biết hóa và đây mặc dù là một câu trả lời không phải quá rõ ràng. Nhưng đối với Hạ Minh Chiếu lúc này nó lại là một câu trả lời mà hắn vô cùng ưng ý.
Nhìn về phía Trần Vũ một chút, Hạ Minh Chiếu lúc này mỉm cười nói rằng.
- Ý nghĩ của ta có lẽ trần gia cũng đã biết, hoặc tất cả các phe phái đều biết, đó là ta muốn leo lên ngôi vị kia. Hoặc ba vị huynh đệ khác của ta cũng có ý định này . Vậy nên lần này ta đến đây vốn là muốn cùng trần gia hợp tác, hoặc nói đúng hơn là tranh thủ sự ủng hộ của họ Trần.
- Nhưng đến lúc này ta biết Trần Vũ ngươi không muốn tham gia vào việc này. Vậy nên việc lôi kéo họ trần ta sẽ không nói đến, nhưng mà ta hi vọng tiền tài của ta Trần gia có thể sẽ hứng thú quan tâm.
Nghe sở vương hạ minh chiếu nói vậy, trần Vũ lúc này nhìn về phía ông ta một chút, sau đó hắn nở một nụ cười điềm tĩnh nói rằng.
- 15 thành trì phía Bắc là nơi trần gia cắm rễ, và từ lúc Đại Hưng lập quốc đến giờ các vị hoàng đế đều luôn luôn có một thỏa thuận ngầm với họ Trần, là nơi này do họ Trần đời đời trấn thủ. Vậy nên chỉ cần sở vương hiểu rõ điều này, thì tiền tài của ngài trần gia đều hứng thú quan tâm.