Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Minh Chiếu lúc này cười lại càng vui vẻ. Hắn không sợ một tướng quân tay cầm giữ binh quyền hoặc có dã tâm. Mà hắn sợ một kẻ ẩn mình trong vỏ bọc của hai chữ trung quân yêu nước.
Trần Vũ có thể ngang nhiên cùng hắn bàn điều kiện, có nghĩa rằng Trần Vũ cũng không phải có lòng trung thành với đất nước này. Hắn cũng giống như các thế gia khác, đều có mục đích và ý nghĩ của mình. Và kẻ như vậy Đế Vương có thể sử dụng được . Bởi vì chỉ cần cho hắn đủ lợi ích hắn sẽ là thanh kiếm vững chắc nhất bảo vệ quyền lợi cho Đế Vương.
Nghĩ đến những điều này, Hạ Minh Chiếu nhìn về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Ta chuẩn bị làm đại sự, nhưng mà cho dù binh lực tại phía tây có mạnh mẽ, chúng ta vẫn vô cùng thiếu thốn v·ũ k·hí. Mà ta nghe nói Trần gia đã thông qua Thượng Quan gia, buôn bán rất nhiều loại mặt hàng này.
Sở vương Hạ Minh Chiếu nói đến đây, thì ông ta không lên tiếng nữa. Mà Trần Vũ lúc này vẫn như cũ dùng một bộ mặt điềm tĩnh nhìn về phía ông ta . Qua một lúc hắn gõ tay lên trên bàn rồi trầm tư nói rằng.
- Đại sự của sở vương thật sự sẽ cần rất nhiều v·ũ k·hí, nhưng Trần gia thật sự vẫn không muốn dính dáng đến quá nhiều việc này. Tất nhiên nếu sở vương cho ta một thứ khiến ta động tâm, vậy thì ngược lại thứ này Trần gia có thể cho ngài.
Sở vương Hạ Minh Chiếu nghe vậy thì ồ lên một tiếng sau đó nói rằng.
- Không biết trần gia muốn thứ gì ở ta đây.
Trần Vũ nghe vậy thì mỉm cười nhìn về phía Hạ Minh Chiếu một chút sau đó ánh mắt của hắn trở nên điềm tĩnh rồi lên tiếng nói rằng.
- Ta muốn biết sự kiện 6 năm trước toàn bộ sự thật.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Minh Chiếu lúc này sắc mặt trở nên trầm tĩnh nhìn về phía Trần Vũ, có điều qua một lúc lâu ông ta vậy mà thở dài lắc đầu nói rằng.
- Sự kiện 6 năm trước vô cùng bí ẩn, có rất nhiều đồn đoán về nó và ta tin họ Trần đã điều tra rất nhiều. Việc các ngươi xác định hoàng đế Hạ Thiên Đạo có một tay trong đó là điều chắc chắn nhưng không có chứng cứ có phải hay không.
Nghe sở vương hạ minh chiếu nói vậy, Trần Vũ lúc này vẫn không lên tiếng. Hắn chỉ dùng một bộ mặt điềm tĩnh nhìn về phía ông ta mà thôi. Thấy cảnh này hạ minh chiếu cười khổ sau đó nói rằng.
- Chuyện ngày đó ta không biết các vị phiên vương khác cũng không biết. Mà các thế lực tại Đại Hạ hay Đại Hưng cũng đều không biết. Nhưng từ nguồn tin chính xác thì ta biết đây là một thỏa thuận giữa hai hoàng đế của hai nước. Về phần thỏa thuận đó là gì vậy thì chỉ có họ mới biết.
- Về phần Hạ Thiên Đạo đã đụng tay chân gì trong trận chiến, vậy thì việc này lại càng khó phán đoán. Bởi vì 10 vạn chiến sĩ năm đó đều đã bị g·iết hết . Quân lính của Đại hạ lại càng trở nên mơ hồ, bởi vì thông qua một số tin tức nhận được bọn ta hay là các người đều chỉ nhận được được tin tức . Đó chính là quân của ta yếu đuối đến mức, bọn chúng đi qua như chặt dê g·iết lợn mà thôi.
Nghe Hạ Minh Chiếu nói vậy, Trần Vũ lúc này dùng một sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía ông ta qua một lúc hắn thở dài nói rằng.
- Sự kiện năm đó Trần gia tổn thất rất lớn. Có điều lúc đó đại thế của Hạ Thiên Đạo đã thành. Trần gia không muốn vì việc này mà làm cho đất nước này r·ối l·oạn. Nhưng lúc này Hạ Thiên Đạo được một bước lại muốn một bước . Trần gia chúng ta cũng không phải là tử tù, cho nên sở vương ta có một câu nói gửi cho ngài. Hi vọng ngài có thể cho trần ra một công đạo.
Trần Vũ nói đến đây thì hắn lại không lên tiếng, mà sở vương hạ Minh chiều ánh mắt lúc này lại nổi lên một tia kì dị. Sau đó ông ta nở một nụ cười điềm tĩnh nhìn về phía Trần Vũ lên tiếng nói rằng.
- Ta sẽ cố hết sức tìm ra sự thật và trả lại một công đạo cho họ Trần. Trả lại cho danh tiếng của cha ngươi Trần Thừa Hiếu tại trận chiến năm đó . Ông ta bị hãm hại mà không phải là ông ta chỉ huy bất lực.
Nghe sở vương nói vậy, Trần Vũ lúc này gật đầu . Sau đó hai người họ cũng không cùng nhau nói gì nữa, mà sở Vương lúc này lại trùm lên mũ che kín mặt mũi sau đó rời khỏi từ phòng. Lúc ông ta ra ngoài vừa hay chạm mặt Hạ Uyển Linh đang đi đến đây. Có điều bởi vì khuôn mặt đã được che kín, nên Hạ Uyển Linh cũng không biết ông ta là ai.
Nhìn về phía nhóm người thần bí rời đi, Hạ Uyển Linh lúc này mang theo một chút hiếu kỳ, sau đó đi vào phía thư phòng nhìn về phía Trần Vũ mà lên tiếng hỏi thăm.
- Trần Vũ ngươi lại có toan tính gì, đám hắc y nhân kia rốt cuộc là ai.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy Trần Vũ lúc này nhìn về phía cô ta một chút, sau đó bình tĩnh mỉm cười nói rằng.
- Ngươi dù sao cũng là chủ mẫu của họ Trần, không lo lắng cho tương lai của họ Trần, ngươi ngược lại lại càng có nhiều tâm tư muốn hủy diệt gia tộc của ta thì phải.
Nghe Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này lại nở một nụ cười giễu cợt nhìn về phía hắn. Sau đó cô ta lại vẫy tay cho đám tì nữ rời đi bản thân thì bê một bát canh gà cho Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Chủ mẫu của họ Trần, mấy chữ này thật sự ngươi nói ra quá dễ rồi. Nhưng lúc ngươi g·iết con của ta, ngươi tại sao lại không nghĩ đến nó cũng là thiếu chủ của họ Trần đâu.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này vẫn như cũ một bộ mặt lạnh nhạt nhìn về phía cô ấy. Quan hệ của hai người họ lúc thì thân mật, lúc lại lạnh nhạt đến đáng sợ. Đối với việc này Trần Vũ đã sớm có toan tính, hắn hiểu rằng cô vợ của mình đã chịu quá nhiều tổn thương. Đặc biệt việc mất đi đứa trẻ càng khiến cô ta có oán hận với Trần Vũ không thể xóa nhòa.
Có lẽ trong mắt Hạ Uyển Linh lúc này việc g·iết c·hết Trần Vũ hủy diệt họ Trần mới là thứ khiến cô ấy sống tiếp. Mà cũng vì điều này Trần Vũ càng không muốn vạch mặt sự thật này, bởi vì nếu hắn muốn chỉ cần tung ra rất nhiều lực lượng thám tử. Họ trần tuyệt đối có thể tìm ra sự thật về việc ai đã hãm hại vợ con hắn trong lần trước, mà không phải chỉ là một mối nghi kỵ nhìn về phía thành Vũ Thịnh như lúc này.
Có điều Trần Vũ hiểu sự thật này đối với Hạ Uyển Linh tàn khốc vô cùng . Bởi vì nếu những gì Trần Vũ nghĩ là sự thật. Người g·iết con của cô ấy lại chính là cha ruột của cô ấy. Liệu cô ấy sẽ phản ứng như thế nào đây.
Vậy nên với thân phận là một người chồng, một người đàn ông, Trần Vũ không cho phép người phụ nữ của mình chịu đau khổ nữa. Vậy nên mọi oán hận của cô ấy hãy để Trần Vũ gánh lấy đi. Nghĩ đến điều này Trần Vũ lúc này đưa tay bám vào eo Hạ Uyển Linh để cô ấy ngồi vào lòng mình, bản thân thì mỉm cười nói rằng.
- Trên thế giới này có nhiều lúc sự thật lại không phải dùng mắt để nhìn thấy. Vậy nên vẫn câu nói cũ ta sẽ bảo vệ ngươi, bảo vệ con của chúng ta. Về phần ngươi có tin hay không, vậy thì ta lại không có hứng thú quan tâm.
Nghe Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này dùng một đôi mắt to tròn nhìn về phía hắn. Có điều rất nhanh cô gái này lại nở một nụ cười quyến rũ ẩn sau đó là sự lạnh giá vô hạn. Đối với việc này Trần Vũ chỉ biết thở dài trong lòng, sau đó cầm lấy bát canh gà mà đưa cho cô ta. Bản thân hắn thì lại không quan tâm mà bắt đầu xử lý các công văn trên bàn.
Đối với việc này Hạ Uyển Linh cũng không có cùng Trần Vũ sinh sự. Ngược lại lại ăn vô cùng vui vẻ, ngồi trong lòng hắn thỉnh thoảng còn vặn vẹo, khiến cho Trần Vũ cũng cảm thấy sắc mặt mình có chút nóng ran.
Trần Vũ cũng không phải là một kẻ hoang dâm, vậy nên trừ những lúc cũng hạ Uyển Linh vui vẻ thì bản thân hắn thật sự dành càng nhiều thời gian cho các vấn đề liên quan đến chăm sóc cô ấy và xử lý các công việc của mình. Dù sao hắn không chỉ là một người chồng một người cha, mà hắn còn là gia chủ của họ Trần, dưới trướng hắn còn có mấy chục vạn quân lính và người nhà của họ đang dựa vào hắn mà kiếm sống đâu.