Một lúc sau tại ngoại thành Lạc Nhạn, một đoàn xe ngựa lúc này đang trầm tĩnh di chuyển. Họ không phải ai khác chính là nhóm người của sở vương Hạ Minh Chiếu.
Ngồi trong xe ngựa, Hạ Minh Chiếu lúc này một bộ mặt điềm tĩnh, nhìn về phía một người đàn ông trung niên đang có vẻ mặt tươi cười và có địa vị không thua kém hắn mà lên tiếng nói rằng.
- Thượng Quan huynh ngươi nói xem, Trần Vũ sẽ thật sự khoanh tay đứng nhìn hay sao.
Nghe Hạ Minh Chiếu nói vậy, người đàn ông Trung niên lúc này mỉm cười. Hắn không phải ai khác chính là gia chủ của nhà Thượng Quan Thượng Quan Ngạo
- Vương gia ta đã nói với ngài rồi, Trần Vũ không phải là Trần thừa Hiếu. Tên này trẻ tuổi đã tiếp nhận quyền lực của gia tộc. Bản thân hắn vốn không có cái gì gọi là lòng trung thành với đất nước . Chẳng qua là trách nhiệm của gia tộc là danh tiếng của họ Trần, mới khiến hắn không cùng Hạ Thiên Đạo xé rách da mặt mà thôi.
- Mà thời gian qua hạ thiên đạo không ngừng chèn ép họ Trần . Đây thật sự đối với một thanh niên mà nói là một hành động khiêu khích to lớn. Việc Trần Vũ có thể nhịn được, đã nói lên tài năng của hắn mà không phải là bởi vì lòng trung thành của hắn.
- Vậy nên lần này ta muốn Vương Gia tự mình đến đây cùng với Trần Vũ đàm luận. Thật ra là một lần đánh cược, nhưng càng nhiều hơn là một lần thăm dò.
Nghe Thượng Quan Ngạo nói vậy, Hạ Minh Chiếu lúc này cũng gật đầu. Ngẫm nghĩ một lúc ông ta lại bật cười nói rằng.
- Trần Vũ rất khôn ngoan, hắn ta nói chuyện tuy rằng tỏ ra một bộ mặt điềm nhiên. Thậm chí có một chút gì đó bàn điều kiện, không coi trọng chức vị hoàng đế của đất nước này một chút nào. Nhưng càng là một kẻ như vậy lại càng khiến cho hoàng đế yêu thích. Bởi vì dã tâm của hắn thể hiện rất rõ và chỉ cần một ngày dã tâm của hắn không bị ẩn giấu, thì chúng ta hoàn toàn có thể đề phòng được, thậm chí là khống chế hắn cũng không chừng.
- Vậy nên từ xưa đến nay có vô số tướng lĩnh trên chiến trường lập nhiều công lớn. Nhưng càng những người tham tài háo sắc thì lại càng được trọng dụng. Trong khi đó những kẻ trung quân yêu nước hoặc thanh đạm thanh liêm thì lại càng bị hoàng đế ghét bỏ chính là vì lý do này . Dù sao một người có dã tâm và một kẻ dã tâm là một ẩn số, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nghe Hạ Minh Chiếu nói vậy Thượng Quan Ngạo lúc này cũng mỉm cười gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc ông ta nói rằng.
- Trần Vũ lúc này đã cùng vương gia nói rất rõ ràng, là hắn sẽ không ủng hộ Hạ Thiên Đạo nữa. Vậy nên kế hoạch của vương gia có phần thắng rất lớn. Có điều ta nghĩ vương gia nên chuẩn bị thêm một chút, bởi vì ý chí của ba vị vương còn lại mới là điều cốt lõi ảnh hưởng đến kế hoạch của vương gia trong thời gian tới.
Nghe Thượng Quan Ngạo nói vậy, sở vương Hạ Minh Chiếu lúc này cũng gật đầu. Thở dài một hơi ông ta lúc này lên tiếng nói rằng.
- Lần này làm đại sự ta sẽ phải đối mặt với một lần tử cục, không thành công vậy cũng phải thành danh. Mà Thượng Quan gia ủng hộ ta lúc này vẫn câu nói cũ. Sau này khi ta thành đế, Thượng Quan gia chính là huân quý lớn mạnh nhất của đất nước này.
Nghe sở vương hạ minh chiếu nói vậy, Thượng quan Ngạo lúc này mỉm cười gật đầu sau đó nói rằng.
- Thượng Quan gia ủng hộ ngài là bởi vì chúng ta thấy lợi ích và vẫn câu nói cũ. Thượng Quan gia không tham gia chính trị, chúng ta là một gia tộc làm ăn mà thôi.
Nghe Thượng quan Ngạo nói vậy, Hạ minh chiếu lúc này mỉm cười gật đầu. Vậy là hai người họ lại cùng nhau lên đường trở về phía tây, chuẩn bị lo đại sự của mình.
Thời gian lại cứ vậy chầm chậm trôi đi, toàn bộ Đại Hưng đều lâm vào trong tĩnh lặng. Khung cảnh bình yên phát triển khắp mọi nơi, đáng tiếc sự tĩnh lặng đó nhanh chóng bị phá hỏng, bởi vì phía Bắc lại một lần nữa dấy lên chiến hỏa.
Tại Nhạn Môn Quan, thành trì biên giới của Đại Hạ tại phía Nam. Lúc này Lý Thịnh một thân áo giáp chỉnh trang ngồi trên chủ vị, một đám phó tướng của Đại hạ thì đều im lặng ngồi ở phía dưới . Nhìn về phía chúng một chút Lý Thịnh lúc này lên tiếng nói rằng.
- Thời gian qua người Đại Hạ liên tục gặp á·m s·át, rất nhiều quan viên của Đại hạ chúng ta cũng bị liên lụy. Mà kẻ thủ ác chính là Trần Vũ, vậy nên lần này bệ hạ đã có lệnh cho ta xuất lĩnh 15 vạn quân t·ấn c·ông Đại Hưng để trả thù
- Đối với một trận chiến sắp tới, các vị tướng quân có ý kiến gì hay không.
Nghe Lý Thịnh nói vậy các tướng lĩnh ở đây đều lâm vào im lặng. Hơn ai hết bọn họ hiểu Trần Vũ không phải tự nhiên phái người á·m s·át Lý Thịnh. Mà chính là tên này gieo nhân trước mới gặp quả báo.
Phải biết thân là những tướng lĩnh trấn thủ biên cương phía Nam của Đại Hạ. Họ không ít lần cùng với người Trần gia giao chiến, người Trần gia c·hết trên tay họ tuyệt đối không phải là số ít . Nhưng cả họ và người họ Trần đều chưa bao giờ có các hành động cử người á·m s·át lẫn nhau. Nguyên nhân trong đó là bọn họ thân là tướng lĩnh, càng hiểu hơn việc á·m s·át chủ tướng trên chiến trường sẽ ảnh hưởng như thế nào đến chiến cuộc, và hậu quả của nó lại nghiêm trọng như thế nào.
Có điều Lý Thịnh thân là đại hoàng tử của Đại hạ vậy mà lại điên cuồng cử mấy lần á·m s·át Trần Vũ và vợ của hắn. Bất kể nói thế nào việc Lý Thịnh bị trả thù là điều chắc chắn, và các tướng lĩnh ở đây đều cảm thấy tâm mình như rơi vào một hố đen, khi phải làm phó tướng dưới chướng tên này chỉ huy. Dù sao Lý Thịnh nhìn từ bề ngoài được đánh giá là nho nhã, hiền hậu. Nhưng hành động dơ bẩn của hắn không lúc nào không bị truyền trong giới huân quý của Đại Hạ cả.
Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng các tướng lĩnh ở đây đều là kẻ thông minh. Họ biết lúc này c·hiến t·ranh đang đến gần, Trần Vũ trong tay có mười vạn quân, mà họ cũng chỉ có 15 vạn quân. Mặc dù có số quân đông hơn, nhưng họ biết Trần Vũ lại có lợi thế tường thành, vậy nên trận chiến này thắng hay bại còn rất khó nói đâu.
Thở dài một hơi thân là chủ tướng tại Nhạn Môn Quan, lúc này đại tướng quân Phùng Kiên Trì lên tiếng nói rằng.
- Bẩm điện hạ từ Nhạn Môn Quan muốn đánh vào lãnh thổ của Đại Hưng có ba con đường. Lần lượt là công đánh ba thành trì Hoài Minh, Lạc Nhạn và Tam khẩu.
- Có điều cả ba nơi này binh lực của kẻ thù đều rất mạnh, thành hoài minh và Tam Khẩu là hai thành trì phía bên, binh lực mỗi nơi có đến hơn 2 vạn. Trong khi đó thành Lạc Nhạn lại là trung tâm của chiến trường, nơi này có đến tận 3 vạn thủ quân.
- Việc chúng ta công đánh bất kỳ một tòa thành trì nào tại nơi này, trong thời gian ngắn e rằng khó có thể cộng hạ được chúng. Dù sao Trần Vũ là tướng quân chinh chiến nhiều năm, đặc biệt tướng lĩnh Trần Gia cũng không phải là những kẻ ham sống s·ợ c·hết. Tinh thần chiến đấu cảm tử của chúng tuyệt đối so với đám Văn Quan miệng đầy nước bọt là thứ không thể sánh nổi.
Nghe Phùng Kiên Trì nói vậy, Lý Thịnh lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó nói rằng.
- Quân địch cả 8 thành trì phía bắc mới có 10 vạn quân. Mà trong ba thành trì giáp giới, tổng số quân của chúng bất quá cũng chỉ là bảy vạn quân mà thôi. Hiện nay các ngươi đều tỏ ra sợ hãi trước c·hiến t·ranh là có ý gì. Chúng ta có đến tận 15 vạn quân cơ mà.
Nghe Lý Thịnh nói vậy, lúc này Phùng Kiên Trì vẫn phải thở dài một tiếng, sau đó lên tiếng giải thích.