- Bẩm đại điện hạ mặc dù chúng ta có đến tận 15 vạn quân nhưng điện hạ đừng quên chúng ta t·ấn c·ông không thể một lúc dốc toàn lực.
- 15 vạn quân của chúng ta sẽ chia làm ba bộ phận thứ nhất là lực lượng tiến công với quân số đông đảo và mạnh nhất.
- Thứ hai là lực lượng phòng thủ thành trì biên giới. Đội quân này cho dù không phải mạnh mẽ và tình nhuệ, nhưng số lượng không được ít. Bởi vì nếu chúng ta thất bại tại tuyến đầu chiến trường thì tốp phòng thủ này sẽ là ngọn cỏ cứu mạng chúng ta, trong những trận chiến tiếp theo, và bảo vệ vững chắc cơ sở rút lui của chúng ta sau này.
- Tốp quân thứ 3 là lực lượng quân lính bảo vệ các kho lương thảo, cũng như con đường hậu cần tiếp tế cho quân ta, trên khắp các chiến trường.
- Từ đây 15 vạn quân của chúng ta đã bị chia nhỏ số quân, thực tế quân ta tham chiến chỉ từ 8 đến 10 vạn mà thôi.
- Trong khi đó Quân Đại Hưng lúc này với ưu thế thành trì và địa bàn sân nhà. Các tuyến hậu cần vốn đã được các thành trì ở phía trước bảo hộ, lực lượng thường dân nếu gặp nguy hiểm sẽ tiến hành di tản vào trong các đại thành trì. Vậy thì chúng ta lấy cái gì để công phạt chúng cơ chứ.
Nghe Phùng kiên trì nói vậy, Lý Thịnh lúc này càng tức giận sau đó vỗ bàn đứng dậy nói rằng.
- Cứ như lời tướng quân nói thì chúng ta vẫn có mười vạn quân để công đánh quân địch. Nếu như lúc này chia quân ra ba hướng cùng lúc công phạt ba thành trì của địch. Số lượng quân ta và địch dễ bị giảm thiểu quân số hai bên chỉ tương đương hoặc chỉ nhỉnh hơn một chút không chiếm được ưu thế. Nhưng nếu tập trung binh lực đánh quân địch thì sao.
- Cho dù là thành lạc nhạc do Trần Vũ chỉ huy, lúc này cũng chỉ có ba vạn quân. Trong khi đó chúng ta có đến tận mười vạn binh lực gấp 3 lần bọn chúng. Lẽ nào ta lại sợ hãi một tòa thành trì hay sao.
Nghe Lý Thịnh nói đến đây các tướng lĩnh trong doanh trướng lúc này đều im lặng nhìn về phía hắn, như nhìn một thằng ngu. Có điều họ nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, dù sao không ai muốn trực tiếp đắc tội với đại hoàng tử. Cuối cùng vẫn là Phùng kiên trì thở dài lên tiếng cảnh tỉnh Lý Thịnh vào lúc này.
- Bẩm điện hạ mặc dù thành Lạc Nhạn chỉ có ba vạn quân. Nhưng trong thành lạc nhạn còn có rất nhiều tráng đinh phụ nữ và trẻ em thậm chí là người già. Bọn họ tuy nói là thường dân, nhưng lúc trận chiến căng thẳng, Trần Vũ hoàn toàn có thể điều động lực lượng tráng đinh, hoặc những người trung tuổi tham chiến. Họ có thể thực hiện các nhiệm vụ của hậu quân, là vận chuyển v·ũ k·hí, nấu cơm, d·ập l·ửa, thậm chí lúc cần thiết tráng đinh có thể lên trên tường thành hỗ trợ binh lính chiến đấu.
- Có thể nói trong một trận chiến hỗn loạn, nơi mà tường thành chật hẹp, sức chiến đấu của đám Quân tạp nham này có thể nói rất mạnh. Bởi vì lúc này không có trận thế, hoàn toàn là chiến đấu theo bản năng. Bọn chúng nếu sử dụng ưu thế đông đảo, hoàn toàn có thể ép c·hết quân ta trên tường thành.
Nghe Phùng Kiên Trì nói vậy, Lý Thịnh lúc này cũng gật đầu. Thở ra một hơi hắn lại bình tĩnh ngồi xuống, sau đó nhìn về phía bản đồ mà lên tiếng nói rằng.
- Nếu như c·hiến t·ranh đã khó đánh như vậy, vậy tại sao 6 năm trước quân ta có thể trong thời gian ngắn càn quét toàn bộ phía Bắc của Đại Hưng đây. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nghe Lý Thịnh bất lực nói vậy, những tướng lĩnh khác ở đây đều im lặng. Trận chiến sáu năm trước là một mê vụ lớn đối với cả đại hưng, nhưng ai nói nó lại không phải là Đại Hạ nữa. Rất nhiều tướng lĩnh ở đây từng có thời gian dài giao chiến với quân họ Trần. Và trận chiến năm đó khiến họ phá vỡ nhận thức, nhớ ngày đó quân họ Trần như là giấy đụng là thủng, khiến họ cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Bản thân là một vị lão tướng, Phùng Kiên Trì lúc này lại tiếp tục lên tiếng nói rằng.
- Bẩm điện hạ c·hiến t·ranh không phải là một trò đùa, cũng không phải là một ý định đánh thì đánh. Chính vì vậy hiện nay dựa theo kế hoạch tiến công của điện hạ, ta có 3 sách lược có thể đưa ra.
Nghe Phùng kiên trì nói vậy Lý Thịnh lúc này ánh mắt sáng lên nhìn về tới ông ta sau đó dùng một giọng điệu mừng rỡ lên tiếng nói rằng.
- Phùng tướng quân ngài mau nói cho ta biết kế sách của ngài là gì.
Nhìn điệu bộ của Lý Thịnh như vậy, phùng kiên trì lúc này chỉ biết lắc đầu trong lòng một chút, sau đó thở dài nói rằng.
- Kế sách đầu tiên là chúng ta lúc này phải phong tỏa toàn bộ tin tức về việc đại quân đang được tập hợp tại biên giới . Sau đó cử một lượng lớn thám tử thông qua hình thức của các thương đội tiến vào lãnh thổ của đại hưng nằm vùng tại ba thành trì tại biên giới của địch. Sau đó dò xét toàn bộ việc bố trí binh lực, phân bố lương thảo, thời gian canh gác, v·ũ k·hí quân địch có trong thành. Chỉ khi biết địch biết ta, quân ta tiến công mới có thể dễ dàng giành được chiến thắng.
- Kế sách thứ hai là từ trong bóng tối liên hệ với các thế lực có thể lung lạc được tại những thành trì biên giới này. Một phần để họ báo cáo tin tức cho chúng ta, một phần khác là lúc c·hiến t·ranh căng thẳng, có thể sử dụng chúng như là kỳ binh, công phá cửa thành của kẻ thù. Giúp quân ta nhanh chóng dễ dàng chiếm được nơi này.
- Kế sách thứ ba đây lại là một hạ sách, là khi hai kế sách đầu tiên không thể hình thành. Chúng ta lúc này chỉ có thể gửi thư tuyên chiến, muốn cùng Trần Vũ giao chiến tại ngoài thành .
- Chỉ cần hắn dám vậy thì lợi thế tường thành sẽ bị q·uân đ·ội Đại Hưng bỏ qua . Lúc đó với ưu thế đông quân hơn, quân ta tuyệt đối có thể dễ dàng đánh bại quân địch, mà một khi chủ lực của chúng đã bị thua . Lúc này cho dù chúng có rút lui vào tường thành cố thủ, thì việc chúng thất bại cũng chỉ là vấn đề thời gian. Dù sao sĩ khí của quân lính thật sự không phải là thứ có thể dễ dàng hồi phục.
Nghe Phùng Kiên Trì nói vậy Lý Thịnh lúc này cũng gật đầu. Vậy là hắn nhìn về phía những tướng lĩnh ở đây sau đó nói rằng.
- Dựa theo lời Phùng Tướng Quân nói mà hành động. Từ lúc này tiến hành phong tỏa tin tức, cũng như cử người xâm nhập vào trong nội bộ của Đại Hưng dò xét và mua chuộc các thế lực, sẽ ủng hộ chúng ta trong thời gian tới.
- Tuân lệnh.
Nhìn về phía các tướng lĩnh đáp lời sau đó rời đi . Lý Thịnh lúc này cũng cắn răng thật chặt . Hắn trong thời gian qua thật sự sống không yên một chút nào. Nhị hoàng tử Lý Tư liên tục tạo sức ép, Trần Vũ lại cử người h·ành h·ạ hắn. Không phải á·m s·át chính là g·iết người, khiến cho Lý Thịnh một bụng nộ hỏa không thể phát tác. Trải qua thời gian dài không chịu đựng nổi, hắn cuối cùng hướng về phía hoàng đế xin binh đánh đại hưng, mà lần này hoàng đế vậy mà bất ngờ lại đồng ý.
Đối với việc này lý thịnh có chút không hiểu, tại sao phụ hoàng của mình lại dễ dàng đồng ý phát binh như vậy. Có điều nếu phụ hoàng hắn đã muốn đánh thì hắn cớ gì không đánh đây . Lần này thân là chủ tướng mặc dù là lần đầu cầm quân, nhưng lý Thịnh cũng hiểu đạo lý là phải nghe mấy vị lão tướng của Đại Hạ. Dù sao họ mới là những người thật sự chỉ huy chiến trường, hắn nếu như sử dụng ba tấc binh pháp đã học mà cùng họ giảng giải, đây chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Thời gian cứ vậy lại trôi đi, tình hình biên giới phía Bắc lâm vào trong một cục diện tĩnh lặng. Tại trong thư phòng Trần Vũ lúc này nhìn về phía Cẩu Thăng nở một nụ cười thú vị sau đó nói rằng.
- Ngươi nói là Lý Tư gửi đến tin tức Đại Hạ vậy mà phái 15 vạn quân, muốn tiến hành t·ấn c·ông Đại Hưng chúng ta hay sao.