Nghe Trần Vũ nói vậy, cẩu thăng lúc này gật đầu, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Bẩm tướng quân đúng là như vậy có điều tin tức này chúng ta đã cử người dò xét nhưng lại không nhận được bất kỳ hồi âm.
Cẩu Thăng nói đến đây thì hắn không lên tiếng nữa, mà Trần Vũ lúc này vẫn giữ một nụ cười trên mặt thản nhiên nói rằng.
- Nếu như quân địch phái 15 vạn quân muốn t·ấn c·ông quân ta. Tất nhiên việc ngăn chặn tin tức là điều chúng sẽ làm đầu tiên. Vậy nên việc chúng ta không nhận được tin tức cũng là bình thường. Có điều Lý Tư đã gửi đến tin tức, có lẽ tám thành là thật. Ngươi lúc này lại bí mật cử người dò xét một lần nữa số binh lực đang đóng tại thành Nhạn Môn Quan của kẻ thù.
- Đồng thời không được tiết lộ tin tức này ra ngoài, đề phòng dân chúng cũng như một số tên đạo chích xuất hiện ý đồ không tốt tại nơi này.
Nghe Trần Vũ nói vậy cẩu Thăng lúc này cũng gật đầu, sau đó hắn lập tức lĩnh mệnh rời đi. Thấy cảnh này Trần Vũ lại nở một nụ cười thú vị.
Chiến tranh trong mắt Trần Vũ cũng bình thường thôi. Nhưng việc Lý Thịnh đích thân chỉ huy quân khiến Trần Vũ càng thêm có chút hứng thú . Hắn còn đang không có cơ hội g·iết c·hết tên này đâu.
Mà trong lúc Trần Vũ đang có những toan tính trong đầu, lúc này Hạ Uyển Linh lại đi đến với một bộ váy đen và một kiểu tóc búi cao. Cô ta lại dùng một bộ mặt ngạo kiều nhìn về phía Trần Vũ sau đó nói rằng.
- Trần Vũ ngươi biết tin gì chưa.
Trần Vũ nghe vậy thì ồ lên một tiếng, sau đó tỏ vẻ không hiểu nói rằng.
- Không biết công chúa lại nhận được tin tức gì, khiến người vui vẻ như vậy.
Hạ Uyển Linh nghe vậy thì cười lớn Sau đó nói rằng.
- Kẻ thù của ngươi mộ dung ngọc lúc này đã được thăng quan lên tam phẩm, bằng với chức quan của ngươi rồi. Nghe nói hắn tại thành quế lâm đang mở tiệc rượu đãi khách đâu.
Nghe hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này cười nhạt nhìn về phía cô ta sau đó nói rằng.
- Công chúa đã biết tin tức này, lẽ nào lại không đến thăm hắn hay sao. Chẳng phải quan hệ của hai người rất tốt hay sao.
Nghe Trần Vũ nói vậy, Hạ Uyển Linh mỉm cười sau đó bình tĩnh đi đến trước mặt hắn, rồi ngồi vào trong lòng Trần Vũ ôm chặt lấy hắn rồi lên tiếng nói rằng.
- Ta sợ ta rời đi sẽ khiến ngươi ghen, lại muốn g·iết c·hết hắn thì sao đây. Dù sao ngay cả con mình ngươi cũng dám ra tay, lẽ nào g·iết c·hết hắn ngươi lại làm không nổi.
Hạ Uyển Linh vừa nói vậy Trần Vũ lúc này cúi đầu xuống nhìn về phía cô gái trong lòng mình mà thở dài một hơi, sau đó lên tiếng nói rằng.
- Ta muốn g·iết c·hết hắn ngươi quản không nổi . Có điều hắn ta vẫn còn chút giá trị cho nên ta cho hắn sống sót. Về phần ngươi có muốn đến chúc mừng hắn hay không ta không quan tâm lắm.
Nghe Trần Vũ nói vậy Hạ Uyển Linh lúc này cười nhạt một tiếng sau đó đứng dậy cách xa Trần vũ một đoạn rồi lên tiếng nói rằng.
- Trần Vũ nếu ngươi đã nói vậy thì ngày mai ta sẽ lên đường đi thăm mộ dung Ngọc. Có lẽ là một tháng, có lẽ là hai tháng sẽ không quay lại ngươi ở đây hãy sống thật tốt. À đúng rồi nếu như ta chẳng hạn lại có bầu, vậy thì ngươi sẽ làm cha đó.
Nghe Hạ Uyển Linh nói vậy, Trần Vũ lúc này nhìn về phía cô ta một chút. Sau đó hắn lạnh giọng nói rằng.
- Mộ Dung Ngọc cũng không phải kẻ tốt như vậy đâu. Ngươi tốt nhất nên tránh xa hắn một chút, lần này nếu ngươi muốn đến chỗ hắn. Ta sẽ phái Huyền Minh cùng với ba nghìn sĩ tốt bảo vệ ngươi.
Trần Vũ nói đến đây hạ Uyển Linh lúc này trong lòng lại cười lạnh. Trần Vũ chẳng phải là muốn giá·m s·át cô ta hay sao. Còn ba nghìn sĩ tốt kia bảo vệ cô ta hay là uy h·iếp mộ dung ngọc đây. Nghĩ vậy cô ta cười lạnh một tiếng rồi nói rằng.
- Nếu vậy thì ta phải cảm ơn phu quân tốt của mình rồi.
Hạ Uyển Linh nói đến đây cô ta thấy Trần Vũ sắc mặt đã trở nên tối sầm, thậm chí có một chút tức giận thì cười càng vui vẻ. Vừa ra khỏi phòng trên môi cô ấy còn không ngừng ngân nga mấy câu hát.
Đợi khi bóng dáng của Hạ Uyển Linh hoàn toàn biến mất khỏi đây, Trần Vũ lúc này sắc mặt lại trở về như bình thường. Hắn nào có cái gì mà tức giận cơ chứ, hắn chỉ có thể thở dài cười khổ trong lòng mà thôi. Lúc này hắn nghĩ có đôi lúc một cô vợ ngốc lại dễ dàng lừa gạt đến vậy.
Nhìn về phía bầu trời với những ánh nắng len lói chiếu xuống mặt đất, Trần Vũ không tự nhủ mà lên tiếng thì thầm với bản thân mình.
- 15 vạn quân địch sao, số lượng này thật sự nhiều rồi. Thôi được, Hạ Uyển Linh ngươi rời khỏi nơi này có lẽ cũng không cần phải nhìn thấy cảnh máu và xác c·hết khắp nơi.
Sáng ngày hôm sau Hạ Uyển Linh lúc này như một con chim vành khuyên vui vẻ, mang theo hành lý cùng với một đám người hầu tỳ nữ rời khỏi thành lạc nhạn dưới sự bảo hộ của 3.000 sĩ tốt .
Đứng trên tường thành Trần Vũ nhìn về phía đoàn người của Hạ Uyển Linh dần dần biến khỏi tầm mắt, mà thở dài một hơi. Phía sau lưng hắn Cẩu Thăng lúc này đã im lặng đứng một bên, không biết qua bao lâu Trần Vũ lúc này mới lên tiếng nói rằng.
- Thế nào rồi, một ngày đã đủ thời gian để ngươi điều tra tin tức hay chưa.
Nghe Trần Vũ nói vậy, cẩu Thăng lúc này gật đầu, sau đó từ trong người lấy ra một phong tin tức, đưa cho Trần Vũ rồi nói rằng.
- Bẩm tướng quân thám tử của ta đã thông qua chim ưng đưa thư mang đến tin tức. Tại thành Nhạn Môn Quan lúc này có hơn 7 vạn quân địch, số lượng đang không ngừng tăng lên. Có lẽ là điều động từ các thành trong nội địa đến, dựa theo tốc độ mà thám báo dò xét, có lẽ trong vòng 10 ngày số lượng 15 vạn có thể được tập hợp đầy đủ.
- Ngoài ra trong những ngày qua thám báo của chúng ta vậy mà phát hiện có rất nhiều thám báo của kẻ thù xâm nhập vào trong các thành trì của chúng ta. Thậm chí chúng còn liên kết với một số thế lực tại trong nội địa với ý định làm loạn.
Nghe Cẩu Thăng nói vậy Trần Vũ lúc này nở một nụ cười điềm tĩnh, ánh mắt của hắn nhìn về phía ngoài thành lạc Nhạn mà lên tiếng nói rằng.
- Mới bảy vạn quân sao được rồi ta liền cho bọn chúng nhìn một chút thế nào là hành quân thần tốc.
- Sử dụng chim ưng đưa thư liên lạc với chỉ huy quân tại hai thành Hoài Minh và tam khẩu. Nói cho họ biết điều động mỗi nơi một vạn quân đến thành lạc Nhạn ngay lập tức. Đồng thời tăng cường phòng bị đề phòng quân địch tập kích.
Nghe Trần Vũ nói vậy cẩu Thăng lập tức chắp tay, sau đó rời đi . Thấy cảnh này Trần Vũ lại nở một nụ cười lạnh lùng. Thời gian qua thuốc nổ đã được sản xuất, có điều Trần Vũ không tính sử dụng chúng. Bởi vì sử dụng chúng sẽ mất đi tiên cơ, và lúc này Trần Vũ cho rằng vẫn chưa đến thời cơ thích hợp. Nghĩ đến điều này hắn lại càng hứng thú muốn sử dụng các loại v·ũ k·hí khác, dù sao họ Trần đến lúc này kho v·ũ k·hí thật sự rất nhiều loại.
Thời gian cứ vậy lại trôi đi thêm hai hôm, tại bầu trời yên tĩnh khi mà mặt trời đã lặn về phía chân trời . Lúc này tại ngoài thành lạc Nhạn, vậy mà có bốn vạn quân đã được tập hợp xếp hàng nghiêm chỉnh. Nhìn về phía bọn họ Trần Vũ lúc này lạnh giọng nói rằng.
Tại nhạn Môn Quan, Đại Hạ lúc này đã tập trung hơn 7 vạn quân. Hơn nữa số lượng còn đang không ngừng gia tăng. Cứ theo tốc độ này chả mấy mà bọn chúng sẽ có quân số mười mấy vạn, uy h·iếp đến quân ta. Vậy nên ngày hôm nay ta quyết định nhân cơ hội đêm tối kẻ thù còn chưa có tinh thần chuẩn bị chúng ta lập tức công đánh thành Nhạn Môn Quan.
- Trận chiến này chúng ta đánh phá xong sau đó lập tức rút lui. Vậy nên ta cho phép các ngươi c·ướp đốt g·iết thoải mái, có điều nhớ kỹ các ngươi là con người mà không phải dã thú. Vậy nên mặc dù không có hạn chế nhưng ta hi vọng các ngươi có thể tự cho mình một điểm dừng, không biến mình trở thành dã thú ác quỷ.
Nghe Trần Vũ nói vậy bốn vạn quân lúc này ánh mắt đều trở nên Tàn Khốc. Chiến tranh cổ đại chính là vô tận g·iết chóc, không có phân biệt thường dân hay kẻ thù. Bởi vì trong mắt những đội quân công phạt thường dân hay Kẻ thù chính là tài nguyên c·hiến t·ranh mà thôi.
Phụ nữ dùng để sinh nở, đàn ông dùng để g·iết chóc làm vui, thợ thủ công chính là một đám nô lệ đáng giá ngoài ra vàng bạc lương thực mọi thứ đều có thể quy ra tiền.
Bây giờ chủ tướng của họ đã ra lệnh Không hạn chế thì tất nhiên bọn họ đều điên cuồng. Số lượng quân địch có 7 vạn, Họ có bốn vạn thì lại làm sao. Trong những trận chiến trước kia Trần Vũ dẫn họ đánh trận có bao giờ mà quân của họ nhiều hơn kẻ thù đâu. Mà họ vẫn dành chiến thắng đấy thôi.
Nghĩ đến những điều này hơn 4 vạn quân đều dùng tay phải gõ lên ngực của mình, thực hiện hôn lễ của Đại Hưng sau đó hướng về phía Trần Vũ hét lớn.
- Đi theo tướng quân g·iết.
- Giết
- Giết
Nhìn về phía tình cảnh này Trần Vũ nở một nụ cười ưng ý . Quân đội dưới tay hắn không phải là một đám tàn nhẫn, nhưng lại là một đội quân chính thống. Những kẻ g·iết người không ghê tay và đây chính là những đội quân tinh nhuệ nhất của thời đại này, nơi mà họ được đánh giá là gieo rắc nỗi sợ hãi cho kẻ thù.