Nhìn về phía đạo quân trước mặt một chút, Trần Vũ lúc này lại hướng ánh mắt về phía Cẩu Thăng sau đó nói rằng.
- Sau khi ta dẫn quân rời khỏi đây, ngươi và thành chủ Đào Trí phải có nhiệm vụ thanh trừng hết toàn bộ nội gián trong thành. Nhớ kỹ không cần nương tay, chỉ cần người của chúng ta có tin tức, vậy thì bất kể bọn chúng là người của thế lực nào đều g·iết cho ta.
Nghe Trần Vũ nói vậy Cẩu Thăng và Đào Trí đều đồng loạt chắp tay hướng về phía Trần Vũ cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Thấy vậy Trần Vũ lúc này lợi dụng đêm tối tự mình xuất lĩnh bốn vạn quân rời khỏi thành, hướng thẳng đến Nhạn Môn Quan của kẻ thù.
Từ thành Lạc Nhạn đến nhạn môn quan là 70 dặm đường. Quân đội của Trần Vũ phải đi nửa ngày mới đến nơi, lúc họ áp sát thành trì của kẻ thù lúc này đã là nửa đêm . Đối mặt với việc này Trần Vũ vẫn như cũ im lặng mà nhìn về phía tòa thành trì nơi mà đèn đuốc không có mấy. Quan sát một chút hắn nở một nụ cười lạnh lùng, lúc này Huyền Vũ thuộc hạ của hắn đi đến nói rằng.
- Bẩm tướng quân thám tử của kẻ thù liên tục bị quân ta săn g·iết. Hiện nay e rằng bọn chúng vẫn chưa nhận được tin tức. Có điều thời gian dài không thấy thám báo trở về, e rằng sẽ khiến quân địch phát hiện có điểm không đúng.
Nghe Huyền Vũ nói vậy Trần Vũ lúc này cũng gật đầu. Nhìn về phía tòa thành xa xa sau đó hắn nói rằng.
- Tiến hành lắp ráp máy bắn đá và thang công thành đi . Trong vòng 1 giờ phải hoàn thành, ta muốn sáng ngày mai thành trì này phải là của chúng ta.
Nghe Trần Vũ nói vậy, huyền Vũ lúc này cũng gật đầu sau đó lập tức rời đi. Qua một lúc hàng nghìn binh sĩ của Đại Hưng bắt đầu vào công việc của họ. Từng thanh gỗ lớn từ các xe ngựa chở đến đây nhanh chóng được tháo xuống, sau đó được lắp ghép với nhau. Rất nhanh hơn 50 giá máy bắn đá trọng lực được hoàn thiện, hàng trăm chiếc xe công thành cũng được lắp ráp xong . Thấy mọi thứ đã ổn định, trần vũ lúc này nhìn về phía tòa thành của kẻ thù đang ở không xa mà lên tiếng nói rằng.
- Tiến lên g·iết hết bọn chúng.
Nghe Trần Vũ nói vậy q·uân đ·ội của hắn bắt đầu tiến lên. Bởi vì số lượng của họ ít hơn nên Trần Vũ lúc này quyết định không chia quân vây đánh tòa thành này, mà từ mặt phía Nam đánh lên.
Mà khoảng cách của quân Đại Hưng áp sát thành trì của địch càng gần, thì lúc này quân lính canh giữ thành nhạn môn quan của Đại hạ cũng nhanh chóng phát hiện ra địch quân. Âm thanh cảnh báo không ngừng được vang lên.
- Có địch, có địch t·ấn c·ông.
- Mau cung thủ vào vị trí có định t·ấn c·ông...
Tiếng kẻng báo hiệu không ngừng vang lên trong đêm tối yên tĩnh, khiến toàn bộ tòa thành Nhạn môn quan đều nhanh chóng bừng tỉnh sau giấc ngủ. Tiếp sau đó là sợ hãi và hoảng loạn, thường dân thương nhân thì hoảng hốt chạy loạn khắp nơi, cố gắng đào thoát khỏi thành trì. Đáng tiếc khi tiếng kẻng báo hiệu vang lên, bốn cửa thành đã được đóng kín, bẩy vạn quân trong thành của kẻ thù nhanh chóng bị đẩy lên tường thành.
Nhưng trong khung cảnh hỗn loạn, bẩy vạn quân của kẻ thù nào có thời gian nhanh như vậy để tập hợp cơ chứ. Đợi khi khoảng cách của hai bên và khoảng 500 mét, Trần Vũ lúc này để cho các máy bắn đá liên tục công kích về phía cửa thành.
Những khối đá nặng từ 15 đến 20 cân với sự gia tốc của trọng lực, thì chúng chẳng khác nào những viên đạn pháo, với sức công phá khổng lồ lên những bức tường thành được tạo từ đá và đất cát kia.
Đối mặt với những viên đạn đá này, binh lính của Đại Hạ như là dê lợn bị càn quét. Cổng thành làm bằng gỗ của chúng tuy rằng chắc chắn, nhưng đối mặt với mấy trăm viên đá đồng loạt lao đến thì ai có thể chống đỡ nổi. Chỉ sau hơn nửa tiếng công thành phần cửa thành của nhạn Môn Quan đã b·ị đ·ánh sụp đổ.
Thấy cảnh này Lý Thịnh và một đám tướng lĩnh của Đại Hạ đang đứng trên tường thành cũng phải run rẩy trong lòng. Lần đầu tiên họ thấy sức phá hủy mạnh mẽ khủng kh·iếp của loại v·ũ k·hí đại hưng sử dụng như vậy.
Nhưng chưa đợi họ hoàn hồn, lúc này Trần Vũ lại cho họ nếm thử một loại v·ũ k·hí mới chính là dầu hỏa.
Loại dầu hỏa này mặc dù không phải được tinh luyện quá chặt chẽ. Nhưng thứ đáng sợ của nó chính là khả năng cháy tốt và lửa khó có thể dập tắt. Vậy là những hũ dầu được máy bắn đá bắt đầu ném lên. Tại trong khung cảnh người người đông đúc hũ dầu vỡ ra, chỉ cần gặp lửa là sẽ nhanh chóng được bén lên. Những v·ụ n·ổ lớn không ngừng xuất hiện, quân lính của Đại hạ rất nhiều người chìm trong biển lửa gào khóc thảm Thiết.
Thấy cảnh này Trần Vũ cũng nở một nụ cười hài lòng. Bởi vì hắn hiểu cho dù cổng thành sụp đổ, quân địch với số lượng đông hơn vẫn sẽ sử dụng chính máu thịt của binh lính, để tạo thành tường người, ngăn cản quân của hắn tại đây. Vậy nên chỉ khi sử dụng dầu hỏa đánh tan đi sĩ khí và sự tập trung của chúng tại nơi này, quân của hắn mới có thể dễ dàng tràn vào trong tòa thành này.
Nhìn về phía khung cảnh đổ nát, nơi mà ngọn lửa c·hiến t·ranh cùng với tiếng kêu thảm thiết của kẻ thù không ngừng vang lên. Trần Vũ lúc này mới vẫy tay cho quân hắn t·ấn c·ông. Hàng trăm xe tỉnh lan được binh lính đẩy lên, trọng bộ binh và kỵ binh bắt đầu thẳng tiến cửa thành mà t·ấn c·ông. Kinh kỵ binh, cung thủ và bộ binh hạng nhẹ thì từng bước theo sau. Họ không chỉ t·ấn c·ông về phía cửa thành, mà còn trèo lên tường thành đánh g·iết kẻ thù.
Trải qua một đêm giao chiến với những bộ áo giáp của các kỵ sĩ đền thánh, một nỗi kh·iếp sợ tại thời trung cổ của trái đất đã khiến cho quân Trần Vũ hoàn toàn chiếm được ưu thế trước quân địch.
Cộng với việc bị tập kích sĩ khí giảm xuống, tường thành lại sụp đổ, quân Đại hạ lúc này cho dù đông quân hơn, cũng không thể nào chống cự được các cuộc t·ấn c·ông mạnh mẽ của Trần Vũ.
Nhìn về phía quân đại Hưng đang tràn vào trong thành ngày một nhiều. Lúc này Phùng Kiên Trì nhìn về phía Lý Thịnh lên tiếng nói rằng.
- Đại hoàng tử cửa thành đã b·ị đ·ánh sập, quân địch thì đang tràn vào rất đông. Hơn nữa trong điều kiện đêm tối không thể xác định được quân địch có bao nhiêu. Lúc này chúng ta tiếp tục giữ thành, e rằng sẽ càng khiến quân ta tổn thất, mạt tướng cho rằng lúc này phải lập tức rút lui.
Nghe Phùng kiên trì nói vậy, lý thịnh lúc này đã bị sự hoảng loạn nhấn chìm tâm trí. Hắn làm gì còn quan tâm đến cái gì tính mạng của thường dân hay lãnh thổ của quốc gia cơ chứ . Vậy là rất nhanh lý thịnh đồng ý với kế hoạch của phùng kiên trì. Bảy vạn quân của Đại hạ dưới sự truy kích của quân đại hưng mà bắt đầu tan tác rút chạy.
Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, đợi đến khi binh lính cuối cùng của Đại hạ chạy ra khỏi thành, thì lúc này một màn tàn sát c·ướp b·óc của quân đại hưng vào tòa thành này lại được diễn ra . Tiếng kêu khóc của phụ nữ, tiếng cầu xin của người dân không ngừng vang lên, nhưng đối mặt với một đạo quân chinh phạt không có ai sẽ thương xót cho họ.
Sáng ngày hôm sau khi mặt trời ló rạng, những âm thanh thê thảm trong thành trì này vẫn thỉnh thoảng vang lên . Nhưng có lẽ sau một đêm vất vả phần lớn chiến sĩ của Đại Hưng lúc này đã bắt đầu nghỉ ngơi. Ngoài một bộ phận trông giữ thành trì thì số còn lại thực sự đã không đủ sức để tiếp tục chém g·iết gây loạn nữa.
Đứng trên tường thành nhạn môn quan Trần Vũ lúc này nhìn về phía Trần Hoàng mà lên tiếng nói rằng.