Vì buổi sáng không có tiết, cho nên sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc thì ai về nhà nấy. Phạm Long cũng không có ngoại lệ. hắn cũng phải nhanh chóng trở về, đi chợ tiếp tục chuẩn bị nguyên vật liệu để làm món trà mãng cầu, đồng thời còn phải ra sức học bài cùng soạn bài môn anh văn.
Kỳ thực đối với môn anh văn Phạm Long cũng không có sợ gì cho mấy, tiếng Anh vào thời gian này đối với đại bộ phận học sinh chính là một môn khó nhằn nhất. nhưng đối với một người trùng sinh như Phạm Long, thì đừng nói tiếng Anh ngay cả tiếng Trung hắn còn có thể giao tiếp thông thạo.
Không phải vì hắn ham học hỏi gì, thế nhưng sau này ngoại ngữ chính là một trong những kỹ năng thông dụng để tìm việc làm.
Tuy trong công việc chẳng ai dùng tiếng Anh giao tiếp cả, vì 2 30 năm sau. Khi nền kinh tế Việt Nam lên ngôi trở thành cường quốc đứng thứ ba về kinh tế tại Châu Á. Thì địa vị của tiếng Việt cũng cao hơn gấp nhiều lần lơn bây giờ.
Trong công việc thật sự cũng không cần dùng ngôn ngữ khác, vì đại bộ phận doanh nhân nước ngoài đến Việt Nam đại bộ phận cũng học qua tiếng Việt.
Nhưng dựa theo yêu cầu của công việc thì cần phải có một hoặc hai bằng ngoại ngữ mới có thể xin được một công việc có chút gọi là phổ thông mà thôi.
Cho nên trong tiết học đầu tiên lão Sơn Ròm dùng đòn phủ đầu nói lên tầm quan trọng của tiếng anh! Tiếng anh quan trọng như thế này, quan trọng như thế kia. Phải biết tiếng anh mới tốt nghiệp được đại học, ra trường mới có được việc làm các kiểu thì Phạm Long làm ra phản ứng cực kỳ lớn. dù sao đi chăng nữa việc của tương lai thì cứ để tương lai tính. 15 năm sau đi ra đường tùy tiện hỏi một anh shipper, một anh Crab, thậm chí mà một bạn bán trà sữa, trà trái cây nào đó ngoài đường thì bọn họ đều có thể cầm ra một vài cái bằng cử nhân đại học.
. . .
Phạm Long sau khi về cửa tiệm thì cũng thấy mẹ hắn cùng cô nàng Tường Khánh đang xùm xím làm cái trò gì đó mà hắn không thể hiểu nổi. còn thằng Nhân cạnh bên lại tỏ vẻ bất lực nhìn Phạm Long.
" Nhân! Có chuyện gì vậy?" Phạm Long không hiểu tình hình ra sao liền thấp giọng hỏi.
" Thì còn chuyện gì nữa! chiều nay không phải chị gái mày cũng đến trường à! Mê mày đang chuẩn bị áo dài cho chị mày đấy!" Thằng Nhân cũng thấp giọng trả lời.
" Hả!" Phạm Long chau mày lại.
" Mà sao nhanh như vậy được! áo dài đâu sẵn mà mua thế!" Phạm Long nghi hoặc.
Tại Việt Nam ngoài trừ các người quốc tế, dân lập, tư thục thì tất cả các trường trung học phổ thông thuộc hệ thống công lập thì bắt buộc 100% nữ sinh khi đến trường đều mặc áo dài. Đây chính là bản sắc, là nét văn hóa của nữ sinh Việt Nam.
" Sao tao biết! sáng nay hai người đó đi chợ về là có áo dài mặt rồi! mà dường như mẹ mày không vừa ý lắm, nên tính đi sửa lại kìa! Ôi phiền c·hết được! tao thật sự không biết giữa mày cùng con Khánh ai mới thật sự là con ruột ai mới thật là con nuôi nữa!" Thằng Nhân có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Phạm Long nhìn thấy cảnh trước mắt thì trong lòng cũng có chút ngậm ngùi khi hắn nhớ lại một số ký ức ngày trước. Năm đó khi ba hắn công việc làm ăn vẫn còn rất tốt, thì ngày đó mẹ hắn cũng từng nhận cô nàng Lê Thảo Nguyên làm con gái nuôi.
Mỗi lần cô nàng kia đến nhà chơi thì giọng cô nàng cứ ngọt như mía lùi, suốt ngày cứ gọi mẹ ơi, mẹ ơi. mà kể từ sau khi ba hắn tán gia bại sản, thì chẳng còn cái gì mà con gái nuôi, ngay cả cái bóng còn không có chứ nói gì đến người.
" Nay mày chịu khó tranh thủ giúp tao một ngày! Giờ tao vào học bài! Nếu không chiều nay chắc tao lên bảng đếm số mất!" Phạm Long nhìn Tường Khánh cùng mẹ hắn líu ríu một hồi rồi mới nhỏ giọng nói với thằng Nhân.
" Đù má! Thằng này! hôm nay trời lụt chắc luôn! Nó hôm nay cũng biết đi học bài!" Thằng Nhân kinh hô giống như vừa nhìn thấy thiên nhân vậy.
Phạm Long mặc kệ thằng kia, đi vào phòng làm việc của mình.
Thật ra bộ môn anh văn trong hệ thống giảng dạy tại trong hệ thống giáo dục từ lớp 6 đến lớp 12, phần phần cơn bản đều như nhau. chủ yếu là học các cấu trúc câu, cách phát âm sao cho đúng chuẩn, ngữ pháp rồi thông qua các Unit học phần để tăng thêm lượng từ vựng.
Ban đầu nhìn qua thì phương pháp này cũng rất là bình thường, phổ thông cho tất cả mọi học sinh có thể làm quen với tiếng Anh. Thế nhưng về bản chất và tính áp dụng vào thực tế lại không đáng mấy đồng. vì học sinh không thể vận dụng được vào trong thực tiễn. thậm chí theo phương học bắt buộc và đại trà như thế này sẽ dẫn đến hiện trạng học đối phó, học cho qua. Chỉ có những thực sự cần họ mới học chuyên sâu.
Còn Phạm Long tuy hắn trình độ ngoại ngữ chỉ tương đương với Toeic 550, nhưng được một cái là hắn từng vận dụng, áp dụng vào thực tế, từng giao tiếng với người ngoại quốc bằng tiếng anh thông qua các công việc như chạy Grab, bán thức ăn nhanh tại chợ đêm. Tuy ngôn từ, từ ngữ, cách phát âm và ngữ pháp không được tốt cho lắm, câu nói cũng có chút lọng cọng không quá rõ ràng. Thế nhưng giữa hai bên đối thoại cả hai đều có thể hiểu lẫn nhau đang nói cái gì.
Cho nên vào lúc này về trình độ ngoại ngữ của hắn trước trương trình học phổ thông thì hắn sẽ không có một chút lo sợ, thậm chí ngay lúc này hắn còn có thể tự tin chửi à không phải nói là giao tiếp thiện cảm với lão Sơn Ròm bằng tiếng anh. Chứ nói gì đến mấy cái vớ va vớ vẩn kia.
Thế nhưng ngặt một nỗi trong trương trình học phổ thông thì anh văn cũng cần phải làm bài tập, phải soạn bài như các môn khác như ngữ văn, hay toán, lý, hóa, sinh. Thường thì giáo viên Anh văn sẽ không động đến thứ này, chỉ cần học sinh lên lớp nghe giảng và chép bài đầy đủ là tốt rồi.
Nhưng ai biết được lão Sơn Ròm kia sẽ đối phó Phạm long như thế nào. Cho nên hắn cứ tạm thời làm cho đầy đủ trước đã. Phép vua thì thua ở lệ nàng. Học ở lớp nào thì phải tuân theo quy củ ở lớp đó. Hắn cho dù muốn cãi lại, muốn chống đối giáo viên thì ít nhất hắn phải làm đúng sự tình, hắn luôn phải nằm ở kèo trên. Nếu không thì hậu quả của hắn gánh phải sẽ rất là nặng. Và đương nhiên từ đầu năm đến giờ Phạm Long chưa soạn một bài, vẫn chưa hề làm một bài tập anh văn. Cho nên hắn mới cuống cuồng như thế.
Giờ cuốn bài tập anh văn 10 mới tinh lên bàn, hắn lật qua lật lại một chút rồi cắm đầu chép, miệng không ngừng chửi.
" Mẹ nó! Tao ghét anh văn! Con bà nó! Tao ghét anh văn! Tổ sư tiên bố tổ nhà nó!"
Miệng chửi thì cứ chửi nhưng học vẫn phải học, làm bài tập thì vẫn phải làm bài tập.
Đến tận 10 giờ hơn hắn mới làm xong đại khái hết tất cả bài tập trong unit. Còn về phần vở soạn tý nữa lên lớp mượn tập nhỏ cùng bàn, việc này cũng có thể tính là hoa loa cho xong chuyện.
Phạm Long lúc này mới giở thời khóa biểu ra thì nhìn thấy hôm nay có 4 môn bao gồm Anh, Toán, Toán, Tin và tiết cuối cùng là chào cờ. xem ra hôm nay thứ hai đầu tuần cũng khá là nhẹ nhàng.
Hắn tiện tay soạn tập vỡ rồi đi ra ngoài kiếm cái gì đó để ăn, cũng đã 10h30 rồi, lúc này cửa hàng cũng đã ngo ngoe không ít người đến ăn trưa.
Phạm Long vừa mới bước ra thì đã nhìn thấy thằng Nhân đang ngồi ôm tô cơm vừa ăn vừa làu bàu cái gì đó.
" Gì mà ngồi đây mày! Ngoài kia lại có vấn đề gì à?" Phạm Long nhíu mày hỏi.
" Ừ! Mẹ mày với ba mày đang tiếp khách!" Thăng Nhân vừa gặm cái cánh gà chiên vừa nhỏ giọng.