Huy gật đầu, ánh mắt lướt qua căn phòng đơn giản nhưng ấm cúng. “Cảm ơn. Nhưng tôi tin rằng, thành tựu trong quá khứ chỉ là nền tảng. Quan trọng là những gì chúng ta sẽ làm từ bây giờ.”
Hải cầm hồ sơ lên, đôi mắt sắc bén nhìn Huy. “Anh có thể chia sẻ lý do vì sao lại rời khỏi một công ty lớn như FPT không? Đó là nơi nhiều người mơ ước được làm việc cả đời.”
Huy nở nụ cười nhẹ, có chút tự giễu. “FPT là một nơi tuyệt vời, nhưng càng ở lâu, tôi càng cảm thấy như mình đang đứng yên. Mọi thứ đều được quy chuẩn hóa, từ cách làm việc đến tư duy. Sự sáng tạo gần như bị bóp nghẹt trong những quy trình cứng nhắc. Tôi muốn tìm một nơi mà ý tưởng của mình có thể bay xa hơn, dù biết rằng nơi đó có thể không an toàn.”
Hương, ngồi đối diện, chen vào với ánh mắt tò mò: “Anh có sợ khi bắt đầu lại từ đầu không? Đặc biệt là ở một nơi nhỏ như chúng tôi, điều kiện còn nhiều hạn chế.”
Huy nhìn thẳng vào cô, nụ cười biến mất, thay bằng sự nghiêm túc. “Tôi không tìm kiếm sự an toàn. Tôi muốn làm điều có ý nghĩa. Ở đây, tôi nhìn thấy điều đó. Tôi tin rằng một công ty nhỏ như các bạn lại chính là nơi để tôi thử thách giới hạn bản thân và đóng góp một cách thực sự.”
Hải gõ nhẹ ngón tay lên bàn, như đang cân nhắc điều gì. “Anh đã làm việc trong một môi trường với nguồn lực dồi dào, đội ngũ lớn mạnh. Nhưng ở đây thì khác. Chúng tôi chỉ có một vài người và một ngân sách eo hẹp. Anh nghĩ sao về khả năng thành công của Global Tech Nexus?”
Huy im lặng vài giây, như đang sắp xếp suy nghĩ. “Internet và công nghệ giống như một vùng đất mới đang chờ được khai phá. Đội ngũ lớn không đồng nghĩa với sự dẫn đầu. Điều quan trọng là khả năng định hướng và sự linh hoạt trong cách làm việc. Các bạn có một tầm nhìn rõ ràng, và điều đó đủ để tôi tin rằng, nếu đi đúng hướng, chúng ta có thể không chỉ tồn tại mà còn dẫn đầu.”
Hương nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống, giọng sắc sảo hơn. “Anh vừa nhắc đến định hướng. Nhưng nếu có mâu thuẫn trong cách nhìn nhận giữa anh và nhóm, anh sẽ giải quyết như thế nào?”
Huy mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tự tin. “Mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi trong một đội ngũ sáng tạo. Nhưng thay vì né tránh, tôi tin vào việc thảo luận trên cơ sở lý trí và dữ liệu. Một ý tưởng chỉ đáng giá khi nó có thể đứng vững trước phản biện. Tôi luôn sẵn sàng lắng nghe và điều chỉnh nếu cần.”
Hải lại lật sang trang khác trong hồ sơ, giọng nói trở nên sắc bén hơn. “Anh Huy, tôi thấy anh có kinh nghiệm trong việc triển khai các dự án lớn tại FPT, đặc biệt là hệ thống quản lý dữ liệu lớn. Với quy mô nhỏ như chúng tôi, anh sẽ áp dụng những kiến thức đó thế nào?”
Huy nghiêng người về phía trước, giọng nói trở nên hào hứng. “Quy mô nhỏ không có nghĩa là không thể làm những điều lớn. Tôi đã từng tối ưu hóa một hệ thống quản lý khách hàng cho một công ty khởi nghiệp bằng cách sử dụng kiến trúc microservices thay vì monolithic. Điều này không chỉ tiết kiệm chi phí mà còn tăng hiệu suất lên 30%. Với đội ngũ nhỏ, tôi đề xuất chúng ta tập trung vào những công cụ mã nguồn mở như Kubernetes để giảm chi phí mà vẫn đảm bảo khả năng mở rộng sau này."
Hương tỏ vẻ bất ngờ. “Nhưng Kubernetes thường phức tạp để triển khai, đặc biệt với đội ngũ thiếu kinh nghiệm. Anh nghĩ chúng ta có thể quản lý được không?”
Huy mỉm cười. “Tôi đồng ý, nhưng tôi cũng tin rằng việc học là một phần không thể thiếu của khởi nghiệp. Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách triển khai một phiên bản đơn giản trên Docker Swarm, sau đó từ từ nâng cấp. Quan trọng là đặt nền tảng đúng từ đầu.”
Buổi phỏng vấn kéo dài hơn một giờ, với hàng loạt câu hỏi từ Hải và Hương, từ vấn đề kỹ thuật đến khả năng làm việc nhóm. Khi Huy đứng dậy chuẩn bị ra về, anh quay lại nhìn Hải và Hương.
“Cảm ơn hai em đã dành thời gian. Dù kết quả thế nào, tôi vẫn rất vui vì được nói chuyện với những người có cùng đam mê.”
Hải mỉm cười, bắt tay Huy lần nữa. “Chúng tôi sẽ gửi thông báo sớm. Nhưng phải nói rằng, anh đã gây ấn tượng rất mạnh.”
Khi Huy rời đi, Hương quay sang Hải, ánh mắt trầm tư. “Anh nghĩ sao?”
Hải nhìn theo bóng dáng của Huy qua cửa sổ, giọng nói đầy suy tư. “Huy là người có tầm nhìn và chuyên môn, nhưng anh ấy cũng không dễ kiểm soát. Nếu anh ấy thực sự cam kết với chúng ta, anh ấy sẽ là một trụ cột lớn. Nhưng nếu không...”
Hương cắt ngang, nhẹ nhàng nói. “Vậy thì hãy đảm bảo rằng anh ấy cam kết. Em tin rằng, với cách làm việc của anh, chúng ta có thể biến sự khác biệt thành sức mạnh.”
Hải gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Đúng vậy. Dù sao, đây là hành trình của những người dám thử thách bản thân. Và anh tin rằng, cả Huy lẫn Chi đều có khả năng mang đến giá trị đặc biệt cho đội ngũ này.”
Hương mỉm cười, nhấp một ngụm trà cuối cùng. “Vậy quyết định thế nào, anh?”
Hải quay lại nhìn tập hồ sơ trên bàn, rồi chậm rãi đáp: “Tuyển cả hai. Họ có thể bổ sung cho nhau – một người giàu kinh nghiệm và một người đầy sáng tạo. Nhưng điều quan trọng nhất là cả hai đều không ngại thất bại. Đó là thứ chúng ta cần để vượt qua những ngày khó khăn sắp tới.”
Hương gật đầu đồng ý, nét mặt trở nên quyết tâm hơn. Cô đứng dậy, thu dọn những tập tài liệu còn lại và quay sang Hải. “Nếu đây là đội hình của chúng ta, thì ngay từ bây giờ, hãy đảm bảo rằng mọi người hiểu rằng đây không chỉ là một công việc, mà là một sứ mệnh.”
Hải cười nhẹ. “Đúng vậy. Và chính chúng ta cũng cần phải nhắc nhở mình điều đó mỗi ngày.”
Cả hai lặng đi, nhìn chiếc logo Global Tech Nexus trên bàn. Dù hành trình phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với những người như Huy và Chi, họ biết mình đã tiến thêm một bước trong việc hiện thực hóa giấc mơ.
Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta cần nhiều hơn một cơ hội để bắt đầu lại. Không phải ai cũng đủ dũng cảm từ bỏ những gì ổn định để theo đuổi điều chưa biết. Nhưng những người như Huy và Chi – với đôi mắt sáng và khát vọng chưa từng tắt – chính là minh chứng rằng, chỉ cần tin tưởng và hành động, thì mọi giới hạn đều có thể bị phá bỏ.
Với Hải và Hương, hành trình này chỉ vừa bắt đầu, nhưng họ biết rằng mỗi bước đi, dù nhỏ, đều sẽ tạo nên một con đường lớn hơn cho tương lai.
Ngay buổi chiều hôm đó, Hải soạn thảo và gửi email đến hai ứng viên. Nội dung email được trình bày ngắn gọn và rõ ràng: thông báo rằng cả hai đã chính thức được nhận vào vị trí, đồng thời nhấn mạnh việc chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những thử thách phía trước. Hải cũng thông báo thêm rằng, sau kỳ nghỉ Tết, cả hai sẽ bắt đầu đảm nhận vai trò mới của mình. Và kết thúc email bằng lời chúc cùng mong đợi sự hợp tác thành công trong tương lai.
Hôm nay là ngày 27 tháng 1 năm 2006, tức 28 tháng Chạp năm 2005. Chỉ còn chưa đầy ba ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán. Đường phố Sài Gòn nhộn nhịp hẳn lên, những chuyến xe khách tấp nập rời bến, chở theo từng dòng người háo hức về quê đoàn tụ.
Hải đang sắp xếp hành lý cho chuyến đi dài. Năm nay, hắn sẽ về Gia Lai ăn Tết cùng Hương. Đây là lần đầu tiên anh được đến quê nàng, cũng là lần đầu tiên Hương về lại nhà sau sáu năm dài xa cách.
Hương ngồi bên cạnh, bàn tay nắm lấy góc áo, gương mặt lộ vẻ lo lắng.