Cảm thấy không ai hiểu mình, cô bỏ nhà ra đi, để lại một vết nứt lớn trong mối quan hệ gia đình. Thế nhưng, điều Hương luôn hổ thẹn là Lan luôn dõi theo từng bước chân của nàng. Trong sáu năm ấy, Lan không chỉ lo lắng mà còn thường xuyên giúp đỡ em gái trong những lúc khó khăn nhất . Với Lan, Hương không chỉ là đứa em gái bé bỏng mà còn là người thân duy nhất còn lại từ cha.
Chiếc ô tô cũ nhưng sạch sẽ của Hữu Lâm lao nhanh trên con đường làng nhỏ. Hương ngồi ghế sau với Lan, không ngừng kể về cuộc sống của mình trong những năm qua. Lan chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại đưa ra vài câu hỏi về công việc của Hải.
"Vậy là cậu vẫn làm công nghệ?" Lan hỏi, giọng điệu pha chút tò mò.
Hải gật đầu: "Dạ, hiện em đang khởi nghiệp một công ty công nghệ nhỏ. Mới bắt đầu nên còn nhiều khó khăn."
Lâm từ ghế lái liếc nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt lóe lên sự quan tâm: "Ngành công nghệ bây giờ tiềm năng lắm. Nhưng cũng cạnh tranh khốc liệt. Cậu định tập trung vào mảng nào?"
Hải không trả lời ngay, mà mỉm cười: "Em có một vài ý tưởng. Tạm thời chỉ tập trung vào phát triển về game và hệ thống quản lý dữ liệu. Nhưng em tin rằng trong tương lai, mạng xã hội và trí tuệ nhân tạo sẽ bùng nổ, tạo ra một thế giới hoàn toàn mới."
Lâm không nói gì thêm, nhưng Hải nhận thấy sự tán thưởng trong ánh mắt hắn. Đây chính là lý do Hải muốn tiếp cận Lâm. Ở Lâm, hắn nhìn thấy một tài năng thiên bẩm trong việc quản lý và chiến lược, một người có thể gánh vác trách nhiệm lớn lao mà hắn đang chuẩn bị xây dựng.
Hải biết rất rõ về quá khứ của Hữu Lâm, không chỉ vì những thông tin từ Hương mà còn từ những ghi chép hắn đã tìm hiểu khi còn sống ở kiếp trước. Lâm từng là thiên tài công nghệ, thông thạo 7 ngôn ngữ, và là nhân sự chủ chốt trong các dự án tại Google và Amazon. Những dự án liên quan đến hệ thống cân bằng tải và big data của hắn đã giúp các tập đoàn khổng lồ tối ưu hóa hiệu suất, tiết kiệm hàng triệu đô la mỗi năm.
Tuy nhiên, sau gần một thập kỷ làm việc ở Thung lũng Silicon, Lâm bất ngờ trở về Việt Nam. Lý do hắn quay về luôn là chủ đề được nhiều người bàn tán. Một số người cho rằng hắn muốn đóng góp cho quê hương, trong khi người khác lại nghi ngờ rằng hắn không thể hòa nhập được với môi trường cạnh tranh khốc liệt ở nước ngoài.
Nhưng Hải biết, lý do thực sự nằm ở Lan. Lâm không về vì sự kêu gọi cao cả nào cả, mà đơn giản vì tình yêu dành cho người phụ nữ này.
Lan không xuất sắc hay kiệt xuất như Lâm, nhưng nàng có một trái tim ấm áp, biết chia sẻ và đồng hành. Chính nàng là người thuyết phục hắn rằng Việt Nam cũng là một mảnh đất đầy tiềm năng, đáng để đầu tư cả cuộc đời.
Qua hơn mười phút, chiếc xe lăn bánh chậm rãi trên con đường đất dẫn vào khu nhà cũ. Không gian ở đây bình yên đến lạ, khác xa sự ồn ào nơi phố thị. Hai bên đường, những hàng cây keo và bụi tre rì rào trong gió nhẹ. Mùi đất ẩm sau cơn mưa sớm thoảng qua, mang theo cảm giác quen thuộc của miền quê.
Hương siết chặt tay Lan, ánh mắt cô rưng rưng khi nhìn ngôi nhà dần hiện ra phía xa. "Em hồi hộp quá," Hương thì thầm, giọng lẫn chút run rẩy. Lan xoa nhẹ tay em, mỉm cười: "Không sao đâu, về nhà rồi."
Lâm nhìn Hải qua gương chiếu hậu, bật cười: "Chào mừng cậu đến với gia đình." Hải chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cảm thấy như một chương mới đang mở ra.
Khi xe dừng lại trước cổng nhà, Hương lập tức nhảy xuống, đôi mắt láo liên tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Ngôi nhà vẫn như xưa, mái ngói cũ kỹ nhưng được chăm chút kỹ lưỡng, từng gốc cây, hàng rào đều gợi lên ký ức tuổi thơ. Cánh cửa chính khép hờ, bên trong vắng tanh.
Hương chạy vào nhà, gọi to: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con về rồi đây!” Nhưng không có ai đáp lại. Chỉ có tiếng đồng hồ cũ treo tường tích tắc và vài tia nắng len qua khe cửa.
Lan bước theo em, đặt tay lên vai Hương: “Chắc mẹ ở ngoài vườn sầu riêng, từ sáng đã nghe mẹ nói định ra đó làm ít việc.”
Hương quay người, chạy thẳng ra vườn. Hải và Lâm lặng lẽ đi sau, giữ một khoảng cách vừa phải. Lâm cất giọng trầm: "Cô ấy nôn nóng gặp mẹ lắm. Sáu năm rồi mà."
Vườn sầu riêng nằm phía sau nhà, nơi bao quanh bởi hàng cây cao v·út. Những trái sầu riêng treo lủng lẳng, tỏa mùi thơm nồng đặc trưng. Bà Thanh – mẹ Hương – đang cặm cụi dọn cỏ dưới một gốc cây lớn.
Hương đứng từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. “Mẹ!” Cô hét lên, lao đến quỳ sụp xuống trước mặt bà.
Bà Thanh quay người lại, thoáng ngỡ ngàng, rồi đôi mắt bà đỏ hoe. “Hương... Con gái của mẹ...” Bà buông chiếc rổ trên tay, kéo Hương ôm chặt vào lòng.
“Con xin lỗi mẹ. Con đã sai. Con không nên bỏ đi như vậy...” Hương khóc nức nở, giọng đứt quãng.
“Được rồi, con về là tốt rồi. Mẹ không trách con đâu.” Bà vuốt tóc Hương, ánh mắt đầy yêu thương. Lan đứng phía sau, cũng không kìm được xúc động.
Gia đình Hương từng khá giả khi cha cô làm việc trong một đơn vị nhà nước. Nhưng sau khi cha mất, gánh nặng kinh tế đè lên vai mẹ. Dù vậy, bà Thanh vẫn cố gắng nuôi hai con gái khôn lớn. Bà không bao giờ để hai chị em phải thiếu thốn thứ gì, nhưng cái giá phải trả là bà trở nên cứng rắn, ít khi bày tỏ tình cảm.
Lan hiểu điều đó hơn ai hết, nên luôn cố gắng thay mẹ yêu thương và chăm sóc Hương. Nhưng khoảng cách tuổi tác và hoàn cảnh sống khác biệt khiến tình chị em nhiều lúc chẳng thể tránh khỏi những hiểu lầm.
Bữa cơm tối hôm đó ấm áp như chưa từng có những rạn nứt trong quá khứ. Bà Thanh đích thân chuẩn bị các món ăn truyền thống, từng món đều mang hương vị quê hương thân thuộc.
Hương ngồi sát bên mẹ, vừa ăn vừa kể về cuộc sống những năm qua, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy nụ cười trên môi bà. Lan và Lâm cũng góp chuyện, đôi lúc còn nhắc lại vài kỷ niệm ngày xưa khiến cả bàn ăn rộn rã tiếng cười.
Hải cảm nhận được không khí gia đình ấy, thứ mà lâu lắm rồi anh không có cơ hội trải nghiệm. Mẹ Hương ân cần hỏi anh: “Gia đình con ở đâu? Công việc dạo này ổn không? Có định ở lại đây lâu không?”
Hải mỉm cười đáp lời, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng nhưng trong lòng đã dậy lên những dự định. Anh thầm nghĩ về Lâm – người anh rể tài năng – và cơ hội chiêu mộ anh ấy vào công ty mình.
Không lâu sau, tin Hương trở về nhanh chóng lan ra khắp xóm. Những người họ hàng của cha Hương, cùng hàng xóm thân quen, lần lượt ghé qua.
“Thu Hương đó hả? Sáu năm rồi mới thấy con về đấy!” Một người cô họ của cha lên tiếng, giọng đầy xúc động.
“Mới ngày nào con bé chạy lon ton, giờ lớn thế này rồi.” Một bác hàng xóm cười hiền, đôi mắt ánh lên sự trìu mến.
Hương vừa cúi đầu chào từng người, vừa xúc động trả lời những câu hỏi ân cần. Bà Thanh đứng một bên, không giấu nổi niềm tự hào khi nhìn thấy con gái mình được mọi người yêu quý.
Bên ngoài sân, tiếng trẻ con chơi đùa, tiếng cười nói râm ran của cả nhà khiến không khí ngày Tết càng thêm rộn rã. Hải đứng lặng nhìn khung cảnh ấy, lòng thầm cảm ơn lần trọng sinh này đã cho anh cơ hội làm mọi thứ khác đi. Và hơn hết, là giúp Hương tìm lại gia đình, tìm lại chính mình.