Bách Luyện Thành Thần

Chương 1498





La Chinh bất chấp tất cả, dùng thân thể pháp bảo tu luyện “bí thuật Hỗn Độn”, nên thế giới trong cơ thể cũng từ đó mà xảy ra thay đổi cơ bản.

Nếu nói Thái Thượng Luyện Khí Pháp khiến La Chinh bước lên một con đường luyện thể khác biệt thì “bí thuật Hỗn Độn” lại làm La Chinh bước lên một con đường tu chân hoàn toàn khác.

Đám Chân Long không biết thế giới trong cơ thể lấy hỗn độn làm căn bản có thể biến thành một Thần Vực khác hay không và La Chinh có thể đi được bao xa trên con đường này.

Nhưng bọn chúng biết rằng, nếu cứ đi tiếp, chắc chắn trong tương lai La Chinh sẽ phát triển vượt quá sức tưởng tượng của chúng.

Những nguồn sức mạnh này đi dọc từ ngực La Chinh xuống dưới rồi đi vào đan điền, tiến vào thế giới trong cơ thể của hắn.

Lúc này, diện tích của thế giới trong cơ thể La Chinh càng ngày càng lớn hơn, những giống loài sinh ra trong đó cũng từ từ trở nên phong phú đa dạng.

Một con vượn khéo léo trèo lên trong lùm cây, chúng dùng một loại quả mọng có vị ngọt làm đồ ăn.

Loài vượn này đã tiến hóa ra một ít linh trí, biết trốn tránh một vài loại mãnh thú hay côn trùng độc trên mảnh đất này. Ngoài ra, thứ làm cho con vượn này thấy hứng thú nhất chính là cái cây lớn đến mức khó tưởng tượng ở phía cuối vùng đất này.

Trên cái cây kia dường như có một vài thứ gì đó rất đặc biệt, tỏa ra vô vàn sức hấp dẫn.

Chỉ là dùng sức của con vượn này thì còn chưa thể leo lên cây thế giới cao như vậy được.

Thu hoạch ngày hôm nay của con vượn này cũng không tệ. Sau khi hái được không ít quả mọng, nó quyết định trở về trong hang của mình, ở đó còn có đám vượn con đang chờ đồ ăn, chúng nó sống thành đàn ở trong hang này.

Đúng lúc ấy, con vượn bỗng dưng nghe thấy một tiếng nổ rung trời làm nó sợ hãi run lên bần bật.

Lúc bấy giờ, nó mới ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn lên bầu trời sao.

Bầu trời sao sâu thăm thẳm thu hút sự chú ý của con vượn này, đây là lần đầu tiên sinh linh ở thế giới trong cơ thể của La Chinh bắt đầu có ý thức nhìn lên trời sao.

Sâu trong bầu trời là nơi nào…

Bên ngoài bầu trời là ở đâu?

Con vượn đã biết suy nghĩ, nhưng với hiểu biết của nó thì hiển nhiên là không thể tưởng tượng ra được. Thậm chí, nó còn không có khái niệm “bầu trời”, nó chỉ là xuất phát từ tính tò mò và suy nghĩ theo bản năng mà thôi.

“Ầm ầm.”

Một tiếng nổ ầm vang lên, bỗng xuất trên bầu trời hiện một sợi dây nhỏ màu sắc rực rỡ.

Sợi dây này khiến con vượn kia thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì màu sắc của sợi dây ấy rất giống với màu sắc của con rắn bảy màu trên vùng đất này. Nhìn qua, nó trông giống như một con rắn bảy màu thật dài.

Con rắn không ngừng quay tròn trên bầu trời, dường như nó muốn xé tan bầu trời ra…

Một lúc sau, con rắn này bắt đầu từ từ cuộn tròn lại, tạo thành một quả cầu. Nhìn qua trông nó như một loại quả hình tròn không biết tên nào đó.

Nguồn sức mạnh có sức hấp dẫn trí mạng đối với bất kỳ sinh linh nào, cho dù là sinh linh ở thế giới trong cơ thể của La Chinh cũng vậy.

Quả hình tròn ấy nom rất ngon miệng, con vượn không khỏi vươn móng vuốt của mình về phía quả cầu tròn tròn trên trời kia, nhưng khoảng cách quá xa, nó không thể nắm lấy được.

Sau khi quả cầu thứ nhất xuất hiện, quả cầu thứ hai cũng mau chóng xuất hiện theo, rồi sau đó là quả thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Con vượn vươn cả hai bộ vuốt lên, sau đó rụt ngón tay trên một móng vuốt xuống. Số ngón đang dựng thẳng là chín ngón. Nó đã biết đếm rồi, chín ngón có nghĩa là số chín.

“Hú…”

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng kêu kỳ lạ của các mãnh thú.

Con vượn này không tiếp tục quan sát hiện tượng trên trời nữa. Ở mảnh đất này, mặc dù vượn rất thông minh nhưng vĩnh viễn không phải là đối thủ của một số loài mãnh thú khác. Nếu muốn chống lại các mãnh thú đó thì những con vượn này phải trở nên càng thông minh hơn nữa.

Lúc này, nó ôm lấy những quả mọng mà mình thu hoạch được rồi đi men theo con đường nhỏ bí ẩn trở về hang động.

Lúc này, tất cả sinh linh trên khắp vùng đất đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ có điều, ngoại trừ con vượn kia ra thì những sinh linh khác ngẩng đầu nhìn lên trời chỉ là xuất phát từ sự bồn chồn bản năng nhất mà thôi, đó là sự hấp dẫn tới từ nguồn sức mạnh. Chúng nó còn chưa có trí tuệ cơ bản nhất nên vẫn chưa biết suy nghĩ.

Nguồn sức mạnh cuồn cuộn không ngừng tụ lại.

Dựa theo phương pháp mà Xích Long truyền thụ, bắt đầu tạo nên các ngôi sao…

Thế giới trong cơ thể của một võ giả có tất cả các yếu tố của sinh mệnh, chỉ duy nhất không có ngôi sao.

Cho dù là thế giới trong cơ thể của thần thì vẫn chưa hề có các ngôi sao.

Cho dù thần trong Thần Vực có song tu pháp thể, mở ra Thần Đài Cửu Tinh, và đã nuôi dưỡng ra thế giới trong cơ thể hoàn thiện thì cũng không thể chuyển Thần Đài Cửu Tinh vào thế giới trong cơ thể được.

Nếu vị thần nào có thể làm được điều này thì người ấy cũng cách trở thành thánh nhân không còn xa nữa rồi.

Chín ngôi sao không ngừng được ngưng tụ nên, tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, chiếu sáng thế giới trong cơ thể của La Chinh, còn La Chinh thì lại không ngừng hấp thu nguồn sức mạnh!

Vị Liệt Ngọc kia chỉ hấp thu mấy nghìn giọt nguồn sức mạnh thôi nhưng đã gần tiến vào trạng thái bão hòa rồi, lúc này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn La Chinh hấp thu mà thôi.

Biểu cảm trên khuôn mặt Liệt Ngọc thực sự là muôn màu muôn vẻ, bởi vì khung cảnh trước mặt khiến hắn thấy vô cùng khó hiểu.

La Chinh đã nằm trong cái hồ do nguồn sức mạnh tạo thành này rất lâu rồi. Theo Liệt Ngọc thì nguồn sức mạnh mà La Chinh có thể hấp thu được hẳn là không hơn hắn là bao mới đúng, tầm hơn chục nghìn giọt là cùng, quá trình hấp thu cũng sẽ không quá mười nhịp thở.

Nhưng đã nửa canh giờ trôi qua mà La Chinh vẫn nhắm mắt nằm ở kia.

“Hắn tham thế? Không hấp thu được nữa thì đừng có cố…”

Thấy nhiều nguồn sức mạnh vậy mà chỉ có thể hấp thu được có chút xíu, quả thực là không cam lòng, Liệt Ngọc rất hiểu suy nghĩ của La Chinh.

Nhưng tu vi của bọn họ chỉ có hạn, rốt cuộc cũng chỉ có thể chịu được số lượng hữu hạn nguồn sức mạnh mà thôi.

Đừng nói là hắn và La Chinh, cho dù Lôi Thiềm có tự mình đến đây thì cũng không thể hấp thu hết cả hồ nguồn sức mạnh này được. Chỉ cần hấp thu được một phần một nghìn thôi cũng đã có thể đội trời rồi, dù sao nguồn sức mạnh ở đây là đại diện cho sức mạnh của thánh nhân.

Thế nhưng…

Đúng lúc này, hắn chợt thấy tám cái vòng xoáy nhỏ xuất hiện quanh người La Chinh. Bấy giờ hắn thấy nguồn sức mạnh bắt đầu không ngừng tiến vào trong cơ thể của La Chinh theo tám cái vòng xoáy này.

“Đạo Đài Bát Trọng! Ai dà…”

Phương pháp luyện thể của Băng Sơn tộc là nguyên thủy nhất. Bọn họ không biết làm thế nào để đúc nên Đạo Đài. Quá trình mở ra Đạo Đài Bát Trọng, rồi đúc nên Thần Đài Cửu Tinh là một con đường luyện thể hoàn chỉnh. Nhưng Băng Sơn tộc lại không dùng cách ấy, vì vậy bọn họ chưa từng tạo nên Đạo Đài, cũng chưa từng đúc nên Cửu Tinh.

Bản thân Băng Sơn tộc cũng vô cùng đặc biệt, mặc dù pháp môn tu luyện của bọn họ cũ kỹ nhưng cũng chẳng kém chút nào. Chỉ có điều khi Liệt Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vẫn có một chút cảm giác không cân bằng, bởi lẽ nguồn sức mạnh mà La Chinh hấp thụ hơn xa hắn, có khi còn gấp đôi hắn cũng nên.

Không bao lâu sau, rốt cuộc La Chinh cũng ngừng hấp thu nguồn sức mạnh, nhưng hắn vẫn nhắm mắt nằm giữa cái hồ kia.

“Vẫn còn tiếc à?” Liệt Ngọc trợn mắt nhìn.

Hắn không tin La Chinh còn có thể hấp thu tiếp được nữa.

Nhưng suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu hắn thì cái hồ do nguồn sức mạnh tạo thành kia bỗng chốc lại bắt đầu cuộn trào lên. Một vòng xoáy khổng lồ lấy La Chinh làm trung tâm bắt đầu hình thành rồi không ngừng tụ tập lại.

“Ào ào!”

Nhìn những cơn sóng này trào lên mãnh liệt như thế là đủ biết tốc độ hấp thu nguồn sức mạnh của La Chinh mau chóng nhường nào.

Theo tốc độ hấp thu thế này thì đã không thể dùng “giọt” để tính nữa mà phải dùng “thăng” và “đấu” để tính rồi.

* 1 thăng = 1 lít; 1 đấu = 10 lít.

“Sao… sao có thế như thế được!”

Cho dù là toàn bộ người của Băng Sơn tộc có nhảy hết vào trong hồ, điên cuồng hấp thu những nguồn sức mạnh ấy thì cũng không thể đạt được mức độ thế kia. Tên này có thể chịu được bao nhiêu nguồn sức mạnh vậy? Sẽ không đến mức hấp thu hết sạch không chừa một giọt nào đấy chứ?

Nguồn :

Trong đầu Liệt Ngọc bỗng nảy ra suy nghĩ đáng sợ đó.

Thứ Băng Sơn tộc bọn họ dựa vào chính là nguồn sức mạnh này, nếu bị La Chinh hấp thu hết sạch thật thì e sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

“Ào ào ào.”

Vòng xoáy khổng lồ xung quanh La Chinh không ngừng xoay chuyển. La Chinh nằm ở giữa vòng xoáy này, không ngừng thu nạp nguồn sức mạnh vào thế giới trong cơ thể của hắn, ngưng tụ ra chín ngôi sao.

Ánh hào quang của chín ngôi sao càng lúc càng sáng, chiếu rọi thế giới trong cơ thể của La Chinh. Khi ánh sáng ấy đạt một giới hạn nhất định, bảy loại màu sắc liền trở nên khó phân biệt, bắt đầu biến thành ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này lại như màu sắc của mặt trời. Thế giới trong cơ thể của La Chinh có đến bảy mặt trời!

Khi Thần Đài Cửu Tinh đã đúc đến một mức nhất định, thế giới trong cơ thể của La Chinh bắt đầu không ngừng rung lên, biển hỗn độn cũng bắt đầu trào dâng.

Bảy mặt trời tỏa ra lực hấp dẫn khổng lồ, gây ra thủy triều trong biển hỗn độn.

Tới khi ấy La Chinh mới ngừng hấp thu nguồn sức mạnh. Cho dù thế giới trong cơ thể của hắn cực kỳ đặc biệt, nhưng nguồn sức mạnh mà hắn có thể chứa đựng được trong giai đoạn bây giờ vẫn còn hữu hạn. Nếu cứ hấp thu tiếp thì sẽ làm thế giới trong cơ thể của hắn rối tung lên mất, thậm chí còn có thể khiến nó nổ tung.