Nghe lời giới thiệu của Cực Ác lão nhân, mạch suy nghĩ của La Chinh lại trôi ngược về hồi ở cấm địa Luyện Thần.
Hàm Lưu Tô, Hàm Sơ Nguyệt...
Lúc đó, hai tỷ muội này đã khiến La Chinh đau đầu không ngớt.
“Thánh Hoàng của Hàm gia đã là thánh nhân, vậy ông ta có quan hệ gì với Mục Hải Cực?” La Chinh hỏi.
Cực Ác lão nhân giương mắt, lắc đầu: “Điều này ta không biết được.”
Sức ảnh hưởng của Cực Ác lão nhân chỉ quanh quẩn trong Trường Không Vực, cho dù là trong Trường Không Vực, ông ta cũng không phải là sự tồn tại cấp cao nhất. Hơn nữa, ông ta chưa bao giờ đến những đảo nổi đó thì làm sao biết được mối quan hệ giữa các nhân vật hàng đầu này trong Thần Vực chứ?
“Nhưng... chuyện này thì có liên quan gì chứ?” Cực Ác lão nhân bất đắc dĩ nói.
“Ta đã từng đến cấm địa Luyện Thần, từng quen biết với vài con cháu Hàm gia, nếu như tùy tiện đi vào bên trong, sợ rằng sẽ bị bọn họ nhận ra.” La Chinh giải thích.
La Chinh không những cần chú ý đến hai tỷ muội Hàm gia mà còn phải để ý đến một số thị vệ đi theo hai người bọn họ. Ví dụ như Hạ tả vệ và những người khác đều có thể nhận ra La Chinh. Nếu như Hàm gia và Mục gia có quan hệ tốt, mà La Chinh lại bị nhận ra thì e rằng sẽ gặp rắc rối.
Mặc dù La Chinh biết, võ giả chứng thần có hàng chục nghìn người, với địa vị của La Chinh hiện tại rất khó bị người Hàm gia chú ý đến. Nhưng La Chinh hiểu rằng, trong Thần Vực, mọi chuyện phải được thực hiện một cách thận trọng. Trong Thần Vực, La Chinh không có đường lui.
“Không đi Lục Nhâm Vực cũng không vấn đề gì.” Cực Ác lão nhân tỏ vẻ khó xử: “Nhưng ba mươi sáu vực nhỏ xung quanh Lục Nhâm Vực đều là phạm vi thế lực của Hàm gia. Để rời khỏi những vực nhỏ này thì không phải là chuyện đơn giản với ngươi!”
Trong Thần Vực, những nhà quyền thế trên đảo nổi đều đã phân chia phạm vi thế lực của mình, bao gồm cả Trường Không Vực này. Vực này là thuộc về Hàm gia.
Hiện tại, La Chinh không thể dịch chuyển không gian, càng không dùng được Na Di Lệnh, ngay cả phi hành cũng không thể, chỉ có thể dựa vào con đường truyền tống dài do Hàm gia xây dựng. Ngay cả đối với thần, chi phí truyền tống này cũng khá đắt đỏ chứ đừng nhắc đến La Chinh hiện tại.
Vài trăm Thần vũ tệ mà Cực Ác lão nhân đưa cho La Chinh căn bản là không đủ...
Nói đến đây, La Chinh cũng rơi vào trầm tư. Như Cực Ác lão nhân đã nói, Thần vũ tệ thực sự rất quan trọng, nhưng hiện tại La Chinh còn chưa có khả năng kiếm đủ Thần vũ tệ!
“Ta có một pháp bảo, chính là cờ sưu hồn của Mục Cửu, liệu bán đi có kiếm được một ít Thần vũ tệ không?” Đột nhiên, La Chinh nhớ ra hắn vẫn còn một lá cờ sưu hồn trong tay. Cờ sưu hồn này do đệ tử của Mục Hải Cực là Mục Cửu để lại. Nó cũng được La Chinh cầm theo vào Thần Vực.
Ai ngờ hắn vừa đưa ra ý kiến này thì đã bị Cực Ác lão nhân gạt phăng: “Ngươi nói đến cờ sưu hồn đó hả? Khà khà, đúng là cờ sưu hồn đó rất có giá trị, đó là pháp bảo năm đó Mục Hải Cực từng dùng. Tuy nói Mục Hải Cực đã không còn sử dụng nó nữa, nhưng tiếng tăm của nó vẫn cực lớn. Nếu ngươi dùng nó, e rằng sẽ nhanh chóng bị phát hiện, như thế còn nguy hiểm hơn!”
Nghe vậy, La Chinh lập tức trở nên do dự. Phiền phức nhỏ này đủ để khiến La Chinh không biết phải làm sao.
“Theo ta, ngươi chỉ sợ người Hàm gia sẽ nhận ra ngươi, nhưng chắc con cháu Hàm gia từng gặp ngươi trong cấm địa Luyện Thần cũng không nhiều. Xác suất này không lớn. Ta có thể truyền cho ngươi thuật thay đổi hình dạng, đảm bảo đến lúc đó cha ngươi cũng khó mà nhận ra!” Cực Ác lão nhân nói.
Đương nhiên, lời của Cực Ác lão nhân có vẻ khoa trương. Đối với một số cường giả mà nói, một khi đã nhận định được mục tiêu thì cho dù đối phương có hóa thành tro cũng có thể nhận ra.
Nhưng trong cấm địa Luyện Thần, tu vi cao nhất chỉ là Giới Chủ, chắc chắn không có bản lĩnh này. Đề xuất này của Cực Ác lão nhân khá được, thế nên La Chinh vui vẻ đồng ý...
Cực Ác lão nhân bày mưu tính kế trong đầu óc La Chinh, còn La Chinh thì men theo con đường chính đi về phía tây thành Kính.
Chưa đi được bao xa, tia sáng màu vàng trong mắt La Chinh khẽ lóe lên, Cực Ác lão nhân cũng nói: “Có người đang bám theo ngươi.”
“Ta biết... còn là một vị thần nữa.” La Chinh ngầm đáp lại trong tâm trí.
Cách La Chinh hơn trăm trượng về phía sau, có một người đàn ông trung niên mặc áo màu xám, người này luôn giữ tốc độ không đổi bám theo La Chinh.
Hắn mới đến Thần Vực, Mục Hải Cực không thể đã tìm ra hắn sớm như vậy được. Chắc chắn người này bám theo hắn là do được lính gác cổng của thành Kính báo tin.
“Không sao, chỉ là một tên thần cấp thấp mà thôi, sẽ không dám ra tay một cách trắng trợn ở thành Kính đâu.” Cực Ác lão nhân cười lạnh.
Cả Thần Vực là một xã hội có tôn ti trật tự nghiêm ngặt, cho dù là các vị thánh nhân cũng bị ràng buộc bởi các quy tắc trên bảng đá.
Trong các thần thành trung tâm lớn, hay thần thành của các vực lớn nhỏ đều có chung một luật rừng.
Đó là khi ở ngoài thần thành, cho dù ngươi giết người cướp của thế nào, công khai hay bí mật thì cũng không ai quan tâm. Nhưng khi ở trong thần thành thì phải tuân theo quy tắc vô cùng nghiêm khắc!
Lúc đầu, khi Cực Ác lão nhân chiếm đoạt gần một phần ba địa phận phía bắc của Trường Không Vực, tất nhiên là Hàm gia đã sớm biết, nhưng lại chưa từng phái người xử lý Cực Ác lão nhân. Mà Cực Ác lão nhân cũng biết điều này, mỗi lần ông ta đi vào thành Kính thì đều tuân thủ quy tắc, từ trước đến nay chưa từng gây chuyện thị phi.
Ở phía tây của thành Kính có một quảng trường lớn, trên đó dựng một dãy các bức tường đá màu nâu xám. Bức tường đá này nhìn hơi “lạc quẻ” so với các tòa nhà xung quanh thành Kính. Trên bức tường đá này có những cánh cổng rộng một trượng.
Những cánh cổng này chính là con đường truyền tống của thành Kính.
“Hình như không có ai dùng con đường truyền tống này thì phải?” La Chinh tò mò hỏi.
Trên bức tường đá chỉ có chín cánh cổng lớn, có nghĩa nơi này có chín con đường truyền tống, nhưng trên quảng trường lại trơ trọi không có một bóng người. Chỉ có vài lính gác mặc giáp đen đứng trước bức tường đá, trên mặt đều là vẻ vô cùng buồn chán.
Cực Ác lão nhân cười nhẹ: “Nói thừa, việc xây dựng con đường truyền tống trong Thần Vực không hề dễ dàng, chi phí để sử dụng cũng cực cao! Từ Trường Không Vực đến Lục Nhâm Vực, ít nhất phải tốn hơn trăm Thần vũ tệ! Đối với thần cấp thấp bình thường mà nói, cho dù có gom cả gia tài cũng khó mà đủ được!”
“Vậy thần muốn đi đến Lục Nhâm Vực thì phải làm sao?” La Chinh hỏi
“Các vực lớn không tách rời nhau, chỉ cần đi bộ là được... nhưng phải mất đến ba bốn trăm năm.” Cực Ác lão nhân cười nói.
La Chinh tỏ vẻ kinh ngạc...
Trong vũ trụ cũng có chuyện như vậy. Ví như Thần Hải Cảnh muốn vượt qua một Đại Giới cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu La Chinh không có Na Di Lệnh thì cũng phải rất khó khăn để di chuyển giữa các Đại Giới. Chỉ có điều, hắn không ngờ sau khi trở thành thần rồi vẫn phải đối mặt với vấn đề thực tế này.
Hơn nữa, lối đi không gian trong vũ trụ có chi phí cực kỳ rẻ, còn trong Thần Vực thì chỉ một lần truyền tống là có thể tốn cả gia tài của một vị thần!
Đến lúc này, La Chinh mới hiểu tầm quan trọng của Thần vũ tệ. Nếu không có Cực Ác lão nhân đưa cho hắn vài trăm Thần vũ tệ thì đừng nói đến lối đi giữa các giới, cho dù là thành Kính này hắn cũng đừng nghĩ có thể vào trong một cách dễ dàng.
Người đàn ông trung niên bám theo sau La Chinh suốt quãng đường thấy La Chinh đi về phía quảng trường, hắn ta đột nhiên nhíu mày!
Hắn vừa nhận được tin từ chỗ cháu trai làm lính gác cổng thành Kính, rằng có một vị võ giả chứng thần có linh hồn cực kỳ mạnh mẽ đã đi vào thành Kính. Đứa cháu trai đó còn nói với hắn, mặc dù người này chỉ là võ giả chứng thần nhưng dường như rất có vốn liếng.
Mặc dù La Chinh không lộ ra gia sản của mình, nhưng việc thuận tay là có thể lấy một Thần vũ tệ ra để vào thành rất hiếm thấy. Vị thần này lập tức theo dõi La Chinh, hy vọng đợi sau khi La Chinh ra khỏi thành có thể bắt chẹt một khoản.
Dù rằng người đàn ông trung niên biết rất có thể La Chinh đến từ một thế lực lớn nào đó. Nhưng con người chết vì tham tài, hiện tại hắn ta đâu có nghĩ được nhiều như vậy?
Song người đàn ông trung niên không ngờ rằng La Chinh sẽ đi thẳng đến con đường truyền tống...
Người đàn ông trung niên cũng là thần bản địa của Trường Không Vực, đã phấn đấu trong thành Kính qua ba kỷ nguyên thần mới được coi là cắm rễ. Hắn có mua một gian nhà ở trong thành Kính, tổng giá trị mới có tám mươi Thần vũ tệ thôi, nhưng đó là toàn bộ gia sản của hắn ta rồi!
Không ngờ La Chinh có thể dễ dàng bỏ ra một trăm Thần vũ tệ để đi vào con đường truyền tống! Thằng nhóc này mới chỉ là một võ giả chứng thần thôi đó!
Đột nhiên, người đàn ông trung niên cảm thấy có chút xót ruột, nếu có thể chặn La Chinh lại trước khi hắn vào thành thì tốt rồi!
Thấy La Chinh thật sự có ý định đi vào con đường truyền tống, lo sợ con vịt nấu chín sắp bay mất, người đàn ông trung niên nghiến răng, nhanh hơn một bước, chặn La Chinh lại, hạ giọng nói: “Anh bạn này, đến thành Kính của ta là có chuyện gì?”
La Chinh đã sớm phát hiện ra người này, nên hắn không hề thấy kinh ngạc. Mặc dù đây là lần đầu hắn tiến vào Thần Vực, nhưng suy cho cùng thì lòng người ở đâu vẫn là giống nhau.
La Chinh liếc nhìn người đàn ông trung niên: “Thành Kính này là của ngươi?”
Sau khi bị La Chinh hỏi như vậy, người đàn ông trung niên lộ vẻ bối rối, hắn che giấu một chút rồi nói: “Thần thành không thuộc về một người.”
“Vậy thần thành này thuộc về ai?” La Chinh lại hỏi.
“Thành Kính thuộc về Tiền gia của Trường Không Vực, mà Tiền gia thì do Hàm gia kiểm soát, vì vậy thành Kính thuộc về Hàm gia...” Người đàn ông trung niên giải thích.
“Cám ơn, ta biết rồi, tạm biệt!” La Chinh cười hì hì, gật đầu định bỏ đi.
Người đàn ông trung niên đột nhiên sững người, chợt nhận ra mình đã bị đùa giỡn. Hắn đến đây là để cướp của, không phải để giải thích với tên nhóc này. Ngay sau đó, hắn lại chặn trước mặt La Chinh, nét mặt đã trở nên u ám: “Mặc dù không biết ngươi muốn đi đâu, nhưng nếu ngươi muốn an toàn rời khỏi thành Kính, sợ là phải để lại một vài thứ.”