Tu La Thiên Đế

Chương 121



Giờ phút này, võ phủ Thương Viêm, Bạch Hổ Viện.

Đám người Vu Xuân Thu, Chương Bác, cũng đợi ở trong phòng Chương Tuyết.

Rất nhiều đệ tử mới cũng đợi bên ngoài phòng Chương Tuyết.

Tình trạng của Chương Tuyết thật sự không tốt, sắc mặt cô tái nhợt, hô hấp cũng rất yếu ớt.

Nếu không phải Vu Xuân Thu dùng linh khí chân nguyên để duy trì hơi thở của cô thì chắc cô sớm đã xong đời rồi.

"Tỷ tỷ, ngàn vạn lần tỷ tỷ không thể có chuyện gì! Tần Thiên đại ca rất nhanh sẽ trở lại thôi." Cặp mắt Chương Bác đỏ bừng nói.

“Tôi đã đánh giá thấp mức độ khó giải quyết của loại độc này rồi.” Vu Xuân Thu cau mày, rầu rĩ nói.

"Vu Hộ pháp, tỷ tôi còn có thể tỉnh lại hay không? Cầu xin ông, nhất định phải mau cứu tỷ ấy!" Chương Bác dường như muốn khóc lên.

Vu Xuân Thu lắc đầu một cái, nói: "Tôi vốn cho rằng dựa vào sự bảo vệ của linh khí chân nguyên, Chương Tuyết có thể chống đỡ một tháng. Bây giờ xem ra, có thể chống đỡ được mười ngày đã là khá khẩm rồi.”



“Mấu chốt phải xem xem Tần Thiên có thể kịp thời đem linh được trở về hay không.”

Nghe nói như vậy, Chương Bác nói: "Vu Hộ pháp, tôi cũng tới núi Hạc Minh, đi tìm Nguyệt Âm Tuyết Liên, tôi nhất định phải cứu sống chị tôi."

“Từ đây đi thẳng một mạch tới núi Hạc Minh, cộng thêm thời gian trì hoãn trên đường, ít nhất phải năm ba ngày mới tới nơi. Mà tỷ tỷ của cậu nhiều nhất còn sống được ba ngày.” Vu Xuân Thu than thở nói: “Núi Hạc Minh quá rộng, cho dù Tần Thiên tự mình tới đó cũng không chắc có thể tìm được Nguyệt Âm Tuyết Liên.”

Vốn dĩ ông ta không muốn nói ra chân tướng sự việc nhưng mà Chương Bác sớm muộn cũng phải đối mặt.

Bây giờ, tất cả hy vọng đều đặt lên người Tần Thiên.

Mọi người lo lắng chờ đợi, một ngày bằng một năm, tình hình của Chương Tuyết cũng càng ngày càng tệ hại.

Nhưng mà giữa đêm ngày hôm sau, cuối cùng Tần Thiên cũng đưa Tiểu Kim về.

Ngựa hắn không ngừng vó câu, tăng nhanh tốc độ, chưa tới hai ngày đã về tới võ phủ.

Sau khi nhìn thấy Tần Thiên, tất cả mọi người đều dấy lên hy vọng.

“Sao rồi? Tìm được Nguyệt Âm Tuyết Liên rồi sao?” Vu Xuân Thu hỏi.

Trên thực tế, Vu Xuân Thu cũng không có ôm hy vọng quá lớn, ông ta suy đoán, Tần Thiên rất có thể không tìm được cái gì cả.

Sau khi ông ta hỏi xong, Tần Thiên lấy Nguyệt Âm Tuyết Liên cất trong nhẫn ra, phía trên còn bám đất bùn.

Một luồng khí thơm mát lạnh như băng lập tức tràn đầy cả phòng.

"Đây chính là Nguyệt Âm Tuyết Liên, ít nhất có niên đại hai trăm năm, cũng có thể cứu sống Chương Tuyết." Tần Thiên nói.



Có vẻ như loại linh dược Nguyệt Âm Tuyết Liên này niên đại càng dài thì dược tính ẩn chứa càng mạnh mẽ.

"Tốt quá rồi, lần này Chương Tuyết được cứu rồi." Vu Xuân Thu kích động nói.

Sau đó, Tần Thiên tự mình chế Nguyệt Âm Tuyết Liên thành canh thuốc rồi đem cho Chương Tuyết uống.

Sau khi uống canh thuốc, chẳng bao lâu, sắc mặt Chương Tuyết ột nhiên trở nên tái nhợt, chợt khạc ra một ngụm máu đen lớn.

“Đây, chuyện gì xảy ra vậy? Tần Thiên ngươi muốn hại chết tỷ tỷ của ta sao?” Chương Bác giận dữ nói, hắn cũng quá lo lắng nên mới buột miệng nói.

Tần Thiên cũng không có so đo với hắn, nếu đổi thành người khác chắc chắn cũng sẽ tức giận giống Chương Bác.

"Tần Thiên, chẳng lẽ Nguyệt Âm Tuyết Liên không có tác dụng?" Vu Xuân Thu hỏi.

Tần Thiên lắc đầu một cái, nói: "Yên tâm đi, thứ nàng vừa nhổ ra chỉ là máu độc mà thôi. Máu độc từ trong cơ thể nàng đã khô rồi, rất nhanh thôi nàng sẽ khá hơn.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trời Sinh Thích Em
2. Mấy Mẩu Truyện Nhỏ Nhặt Được Khi Đi Dạo Một Vòng
3. Đồ Mi Không Tranh Xuân
4. Em Là Chân Ái
=====================================

Nghe vậy, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng như Tần Thiên nói, cũng không lâu lắm, sắc mặt Chương Tuyết, dần dần trở nên hồng hào.

Công hiệu của Nguyệt Âm Tuyết Liên tương đối mạnh mẽ, không chỉ có thể bài tiết máu độc, hơn nữa, còn có thể bồi bổ cơ thể cô, để cho sức lực cô khôi phục.

“Tôi… Tôi đang ở đâu đây?” Chương Tuyết chậm rãi mở mắt, có chút nghi hoặc nói.

Lúc này cô cảm giác có chút choáng váng, ngủ mê man nhiều ngày như vậy, ý thức của cô cũng mơ hồ.

"Tỷ tỷ, Tốt quá rồi! Cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại rồi! Đệ lo cho tỷ gần chết!" Chương Bác hưng phấn nói.

Lần này, không chỉ là Chương Bác, hòn đá trong lòng Tần Thiên cũng được buông xuống.

Chương Tuyết là vì cứu hắn mới bị thương nặng như vậy, nếu như không cứu sống Chương Tuyết, trong lòng Tần Thiên sẽ cảm thấy áy náy.

“Tỷ, là tần Thiên đại ca cứu tỷ. Là huynh ất giúp tỷ đi tìm linh dược.”

Sau đó, Chương Bác áy náy nói với Tần Thiên: “Tần Thiên đại ca, thật xin lỗi, vừa rồi ta không nên quát huynh.”

Tần Thiên cười cười, nói: "Ta không trách ngươi. Nếu như ta là đệ, lúc ấy cũng sẽ nổi giận."

“Ta nợ muội một mạng, sau này, nếu có cần ta, ta nhất định sẽ không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng.” Tần Thiên nhìn gương mặt xinh xắn của Chương Tuyết, thành thật nói.

Nghe vậy, Chương Tuyết hơi sững sờ, mặt cô ửng đỏ, nói với Chương Bác và đám người Vu Xuân Thu: "Ta có mấy lời muốn nói riêng với Tần Thiên.”

Thấy vậy, đám người Vu Xuân Thu, cũng thức thời đi ra khỏi phòng cô.