Tu La Thiên Đế

Chương 122



Sau khi tất cả mọi người rời đi, đôi mắt xinh đẹp của Chương Tuyết nhìn về phía Tần Thiên, nói: "Huynh không nợ ta cái gì cả. Chuyện hôm đó là ta cam tâm tình nguyện."

“Ta cũng không cần khuynh vì ta mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.”

"Ta chỉ hy vọng, có thể ở bên cạnh huynh là đủ rồi."

Đối mặt với lời bộc bạch của Chương Tuyết, Tần Thiên hơi sửng sốt.

Một nữ nhân có thể nói ra những lời này chắc chắn là bày tỏ tâm ý.

Sau khi nói xong, Chương Tuyết cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng.

Cô vừa mong đợi sự phản hồi của Tần Thiên, vừa bận lòng, sợ Tần Thiên không thích cô.

Tần Thiên trầm ngâm chốc lát, nói: "Tâm ý của muội, ta biết. Nhưng mà bây giờ, ta muốn tu chí ở võ đạo, không muốn dính dáng đến chuyện nam nữ."

Lời hắn vừa dứt, vẻ mặt Chương Tuyết lộ rõ mấy phần mất mát, cô cười khổ một tiếng, nói: "Ta biết là suy nghĩ của ta quá viển vông. Chỉ là ta cho rằng, chỉ cần ta vì huynh mà làm một ít chuyện, thì huynh sẽ thích ta. Là ta quá ngây thơ rồi.”

Nụ cười của cô tương đối miễn cưỡng.



Tình cảm nam nữ mà chỉ đến từ một phía được định trước là rất khó có kết quả.

Sau khi rời khỏi phòng Chương Tuyết, Tần Thiên thở hắt ra.

Mặc dù hắn từ chối Chương Tuyết, nhưng mà, sau này nếu như Chương Tuyết cần, nhất định hắn sẽ ra tay giúp đỡ.

Sau đó, Tần Thiên đi một chuyến đến chợ giao dịch bên trong võ phủ.

Rất nhiều đệ tử tới đây dùng vàng bạc, đan dược và những bảo vật trời đất, đổi thành điểm cống hiến.

Bởi vì, bên trong võ phủ có rất nhiều bảo bối mà chỉ có dùng điểm cống hiến mới có thể đổi được.

Tần Thiên đổi toàn bộ hai vạn lượng bạc trên người mình thành điểm cống hiến.

Nhưng mà điểm cống hiện ở chợ giao dịch tương đối đắt đỏ.

Một điểm cống hiến cũng cần đến gần hai ngàn lượng bạc.

Ngay sau đó, Tần Thiên thu về một ngàn cá điểm cống hiến, toàn bộ đều đổi kiếm nguyên đan và dưỡng thần đan.

"Hôm nay, ta đã có thể bắt đầu tu luyện chiêu thứ hai của kiếm khí.”

"Lấy khí ngự kiếm."

“Chiêu này không chỉ tiêu hao nhiều kiếm nguyên đan mà còn phải có năng lực thần hồn đạt tới cấp hai."

“Nếu như có thể tu luyện thành công chiêu thức này, Thiên Phong kiếm của ta có thể thoát thân giết địch.” Tần Thiên nói thầm.



Tần Thiên còn nhớ, năm đó vị Thái thượng lão tổ kia đã dùng quy nguyên kiếm tông, tu luyện "Lấy khí ngự kiếm" đến cảnh giới cao nhất.

Ông ta có thể điều khiển phi kiếm ở khoảng cách rất xa, chém đầu địch.

Đây là mánh khoé tương tối cao cường. Lúc ấy, ngay cả Tần Thiên cũng cảm thấy rất hứng thú với chiêu thức này.

"Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu vẫn là nâng năng lực thần hồn lên cấp hai.” Tần Thiên nói.

Sau đó, hắn trở lại đỉnh Dao Quang, bắt đầu tu luyện năng lực thần hồn, còn cho Tiểu Kim ở bên ngoài trêu đùa.

"Ngưng thần tĩnh khí, bão nguyên thủ nhất!" Tần Thiên niệm chú.

Hắn ăn dưỡng thần đan, sau đó, lẳng lặng chờ đợi thời cơ tấn thăng.

Trên thực tế, năng lực thần hồn của Tần Thiên đã sớm đạt tới viên mãn cấp thứ nhất, cách cấp thứ hai chỉ còn một bước.

Không biết qua bao lâu, hai tròng mắt hắn đóng chặc chậm rãi mở ra, một luồng tinh mang loé lên trong đôi mắt ấy.

Nếu là người có năng lực thần hồn kém, lúc này không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Thiên.

Năng lực thần hôn có thể tạo áp lực cho người khác, hơn nữa, còn tạo ra một cảm giác bị áp bức.

Ở nguyên linh đại lục, cũng có người có năng lực tu luyện thần hồn đặc biệt, bọn họ được gọi là

cũng có đặc biệt tu luyện thần hồn lực lượng người, bọn họ được gọi là hồn tu.

Ở giai đoạn sơ cấp của hồn tu, không có võ tu lợi hại. Nhưng càng về sau, năng lực của hồn tu càng tăng vụt kinh khủng.

Hồn tu có thể trở thành pháp sư, cũng có thể trở thành ngự thú sư.

Bất kể là pháp sư cao cấp hay là ngự thú sư cao cấp đều có sức chiến đấu không thua kém gì các cao thủ võ đạo.

Thậm chí, một vài ngự thú sư cường đại còn có thể điều khiển di chủng thái cổ, có ngang hàng với võ tôn cường giả.

Nhưng mà, Tần Thiên tạm thời còn không có định trở thành hồn tu.

Sau khi năng lực thần hồn thăng cấp, lực cảm giác của Tần Thiên tăng lên rất nhiều. Trong bán kính ngàn thước, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng cỏ lay.

Thậm chí, trong vòng mấy trăm thước, tiếng kiến bò, tiếng cành cây gãy, hắn cũng có thể nghe rõ.

Ngoại trừ điều này ra thì hắn cũng trở nên nhạy cảm hơn.

Lực cảm giác này tăng lên, cũng có tác dụng đối với sức chiến đấu của hắn.

"Bây giờ, cuối cùng cũng có thể tu luyện chiêu thứ hai của kiếm khí rồi."

Tần Thiên cầm Thiên Phong kiếm lên, ra khỏi cửa phòng của mình.