Đi xuống lầu Mạnh thấy Nguyên Chương và Cẩn đang ngồi trong xe ngựa anh áy náy nói với Nguyên Chương.
-Xin lỗi huynh tại đệ vừa gặp người quen nên nói chuyện hơi lâu.
Nguyên Chương gạt đi.
-Ở xứ này gặp người quen là mừng có gì đâu, giờ chúng ta đi lầu xanh chơi cho biết.
Xe ngựa chở ba người đi ra phía bờ sông, một chiếc thuyền hoa lớn đang đậu giữa sông. Hóa ra Lầu Xanh này lại là chiếc thuyền lớn, Nguyên Chương nói
- Nhà ta cũng có lầu xanh nhưng không thể so với nơi này, đây là lầu xanh cao cấp nhất Đại Đô chỉ tiếp các khách hàng nhiều tiền, và quan lại các cô nương ở đây có từ nhiều nơi thậm chí gái Cao Ly, Ba Tư đều có. Một đêm hạng thấp cũng phải trăm lượng bạc, còn hạng cao phải tầm nghìn lượng bạc.
Mạnh giật mình, ở Thăng Long hoa khôi Lầu xanh cũng chỉ trăm lạng bạc mà ở đây nghìn lạng mới thấy Đại Đô sức tiêu thụ ăn chơi như thế nào. Ba người xuống bến, Nguyên Chương đưa ra một tấm thẻ bài, một người quản lý ở đó nhìn thấy liền điều một phu chèo thuyền đưa ba người ra thuyền hoa ở giữa sông. Khi đến gần đến nơi Mạnh nhìn thấy chiếc thuyền hoa hai tầng rất lớn, chiều ngang đến mười mét, chiều dài đến hai mươi mét, thuyền treo đèn lồng kết hoa rực rỡ, bước vào trong khoang thuyền rất nhiều cô nương ăn mặc cầu kỳ đứng chào hai bên. Tú bà là một người béo người bốn mươi trang điểm kỹ càng để che vết nhăn vì thời gian ra đon đả.
- Hôm nay ông chủ Chương lại quá bộ đến chơi, đúng là rồng đến nhà tôm.
Nguyên Chương trêu t·ú b·à.
-Dạo này ít tiền quá nên không dám đến đây.
Tú bà cười khanh khách
-Ông chủ Chương ít tiền thì cái Đại Đô này ai có tiền. Nếu không có tiền trả ta bằng nước hoa cũng được.
Nguyên Chương quay ra giới thiệu với Mạnh.
-Chỗ Tú bà này là khách hàng tiêu thụ nước hoa và xà phòng lớn của ta.
Anh cũng giới thiệu về Mạnh cho Tú bà.
-Đây là người sản xuất ra nước hoa và xà phòng cho ta đấy.
Tú bà nhìn lướt qua anh và nói.
-Vậy đây là khách quý rồi, các em mau dẫn mấy vị khách nên phòng hạng nhất.
Một cô nương xinh đẹp dẫn hai người lên tầng hai, tầng hai chia làm tám phòng nhỏ, mỗi phòng diện tích khoảng mười lăm mét vuông nhìn xuống được sân khấu biểu diễn ở tầng một. Trong phòng trải thảm trái sàn là thảm tư Ba Tư, một bàn trà và bộ uống trà cao cấp, phòng bài trí rất xa hoa trên tường treo một số bức tranh và có thơ đề ngoài ra còn treo một số nhạc cụ để trang trí. Mạnh nhìn thấy có một cây đàn nhị khá đẹp treo trên tường. Nguyên Chương giới thiệu các bài thơ đề trên các bức tranh toàn của các tài tử nổi danh nước Nguyên. Cô gái quay ra hỏi Nguyên Chương.
-Quý khách có yêu cầu cô nương nào phục vụ không.
Nguyên Chương tỏ vẻ thông thạo nơi này.
-Gọi cho ta em Tuyết, còn gọi mấy cô xinh nhất lên đây để khách qúy của ta lựa chọn.
Một lát sau mấy cô gái đi vào, một cô gái khá xinh mặc bộ váy màu xanh cúi đầu chào ba người rồi ngồi xuống cạnh Nguyên Chương chắc là em Tuyết anh yêu cầu. Mấy cô gái đi vào có mặc áo đủ mầu sắc, đúng như Nguyên Chương nói có cả cô gái người Cao Ly và Ba Tư . Mạnh cảm giác giống cảnh mấy quán Karaoke tay vịn thời anh. Cẩn chọn một cô gái Ba Tư mắt xanh, mũi cao còn Mạnh theo tinh thần "trả thủ dân tộc" nên chọn một cô gái Trung Quốc mắt một mí điển hình khá là xinh xắn. Ba người ngồi uống trà ăn mứt và nói chuyện, một lát sau dưới sân khấu có một cô gái xinh đẹp đi lên để chơi đàn tam thập lục. Tuyết San cô gái ngồi cạnh anh giới thiệu.
- Cô nương đang biểu diễn Kim Hoa là hoa khôi của hoa thuyền này, nổi tiếng Đại Đô. Nghe đồn nàng là quận chúa của nước Kim nhưng nước Kim bị diệt nên lưu lạc đến đây chỉ bán nghệ chứ không b·án t·hân. Nhiều công tử con nhà gia thế ngấp nghé nhưng chưa chàng trai nào vào mắt xanh cô ấy.
Kim Hoa bắt đầu chơi đàn, căn phòng lặng im để thưởng thức tiếng đàn, người thợ nào thiết kế nội thất chiếc thuyền rất giỏi làm tiếng đàn rất vang và xa dù không có hệ thống khuếch đại âm thanh như thời Mạnh. Cô gái chơi bài Phượng Hoàng Cầu, tự nhiên nghe tiếng đàn làm Mạnh nhớ đến Quỳnh Dao. Trước c·hiến t·ranh thỉnh thoảng buổi tối hai vợ chồng cùng hòa tấu khúc nhạc này, giờ cũng đã hơn sáu tháng anh cũng chưa chơi lại. Cô gái chơi đàn hay hơn Quỳnh Dao làm cảm xúc Mạnh lay động anh nhờ Tuyết San lấy cây đàn xuống sau khi chỉnh lại dây anh kéo đàn. Hai tiếng đàn hòa quyện vào nhau làm không khí trở lên huyền ảo, mọi người đều như mê say đắm chìm thưởng thức tiếng đàn. Nguyên Chương rất ngạc nhiên anh không nghĩ vị khách của mình ngoài tài làm đồ vật kiếm ra nhiều tiền lại là người có thể chơi đàn nhị hay đến như vậy.
Mãi đến khi tiếng đàn dứt một lúc mọi người mới như choàng tỉnh, nhiều tiếng vỗ tay khen ngợi từ các gian VIP. Cô gái hướng về phía phòng của Mạnh nói.
-Xin cảm tạ quý khách đã hỗ trợ cho bản đàn này của tiểu nữ hay hơn, không biết ngài có thể chơi với tiểu nữ một bài nữa được hay không.
Mạnh suy nghĩ một lát rồi nói.
-Cô nương có thể chơi bài “ Khúc biệt ly “ không ?
Cô gái gật đầu.
-Tiểu nữ có thể.
Mạnh nói
-Vậy chúng ta sẽ chơi khúc đó.
Về kỹ thuật đánh đàn thì Mạnh cũng không được liệt vào người chơi giỏi, nhưng kỹ năng hòa tấu thì thời anh rất phát triển kỹ thuật hòa âm phối khí nên cách chơi phối hợp giữa hai người hay hơn thời đại này, với đối thời đại này cách chơi này tạo cảm giác mới mẻ. Bản nhạc này Mạnh đánh để nhớ về người vợ ở quê nhà nên tâm hồn anh hòa vào khúc nhạc, tiếng đàn vang nên làm nhiều người xa quê lại nhớ về quê hương chạm vào cảm xúc rất nhiều người ở đây. Khúc nhạc dứt một lát mọi người mới ồ lên, nhiều bạc vụn để thưởng được ném về phía sân khấu, thậm chí có cả thỏi bạc lớn. Nguyên Chương quay ra sai cô gái bên cạnh rót ba chén đầy và nói.
-Hôm nay may mắn được nghe tiếng đàn của đệ, chúng ta cùng cạn chén.
Mọi người đang uống trò chuyện vui vẻ đột nhiên có tiếng gõ cửa, cửa mở ra một cô gái đi vào chào mọi người và nói.
- Tiểu thư muốn gặp công tử chơi đàn không biết quý khách có bớt chút thời gian để gặp một lúc được không.
Nguyên Chương, và Cẩn nháy mắt với anh. Cẩn trêu
- Lần trước ở ở Thăng Long cũng đi Lầu xanh được vợ, liệu lần này may mắn lại đến chăng ?
Mạnh cười, tuy nhiên anh cũng đứng dậy hôm nay cô gái cũng chơi đàn rất hay nên anh cũng muốn gặp mặt để nói chuyện một lúc. Đi theo cô gái đến cuối thuyền, cô gái mở cửa anh vào một căn phòng trang trí khá trang nhã. Cô gái đang ngồi cạnh một bàn trà nhìn thấy anh cô nói.
- Mời quý khách ngồi dùng trà với tiểu nữ.
Cô gái pha trà, anh uống cảm thấy vị trà rất ngon làm anh tỉnh táo, cô gái dò hỏi.
-Hình như công tử không phải là người nước Nguyên.
Mạnh gật đầu, cách ăn mặc của anh đặc trưng của người Đại Việt nên anh cũng có thể nhận ra anh không phải người nước Nguyên.
-Tại hạ vốn là người Đại Việt, sang đây có chút việc. Nghe đồn cô nương cũng không phải người nước Nguyên.
Cô gái nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp với nước da trắng, cô gái khẽ gật đầu.
-Tiểu nữ vốn là người nước Kim, do c·hiến t·ranh mà lưu lạc đến nơi này.
Cô gái nói giọng buồn rầu
-Tiểu nữ xa quê từ bé mới về thăm quê được một lần, hôm nay khúc biệt ly chạm và cảm xúc tiểu nữ nên muốn gặp công tử tâm sự đôi chút về nỗi lòng người xa quê.
Hai người nói chuyện phiếm về tập tục quê hương mình và sở thích cá nhân, Mạnh cũng qua cô gái hỏi về các của ngon vật lạ của Đại Đô, nói chuyện mới biết cô gái có một căn nhà nhỏ trong Đại Đô. Nói chuyện một lúc cô gái chủ động đứng lên nói.
- Trời cũng đã khuya không làm phiền công tử, rất mong thỉnh thoảng công tử ghé chơi.
Mạnh cũng thấy lên đứng dậy vì Nguyên Chương và Cẩn cũng đang đợi anh, lúc ra về cô gái đưa anh một miếng ngọc bội và nói địa chỉ cô đang ở trong thành.
- Lần sau công tử đến chơi đưa miếng ngọc bội này thì sẽ có người đưa công tử vào gặp tiểu nữ. Tiểu nữ sẽ dẫn Công tử đi thăm những nơi nổi tiếng ở Đại Đô.
Mạnh đi về phòng thấy Nguyên Chương và Cẩn cùng ba cô gái đang đợi. Đêm đó ba người ở lại thuyền hoa có một đêm phong lưu đáng nhớ.