Lúc này đồng hồ trong hệ thống báo trời đã tối, mọi người cũng đã cảm thấy mệt mỏi nên sau khi bàn bạc với mọi người, Mạnh quyết định ra ngoài nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai. Đồng thời cho một số thân binh bên ngoài tiến vào mang dần đồ tùy táng ở hầm mộ mới phát hiện ra. Riêng món đồ trong hầm mộ mới phát hiện cũng đã trị giá hàng vạn lạng bạc. Đêm hôm đó Mạnh ra lệnh cho hệ thống cũng xây dựng lại tuyến đường an toàn nhất sau khi kết hợp tuyến đường mới phát hiện và những tuyến đường trước đó.
Mặc dù khá mệt mỏi nhưng Mạnh cũng cảm thấy khó ngủ, một ngày trong hầm mộ cũng cho anh cảm giác chưa từng có, vừa hồi hộp, có lo sợ và cũng có cả cảm giác khám phá. Mãi nửa đêm anh mới chìm vào trong giấc ngủ, sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau đoàn người lại tiếp tục đi đến cung điện theo con đường mà AI đã vạch sẵn mọi người đi đến dòng sông thủy ngân tượng trưng cho dòng sông Hoàng Ha. Nhìn dòng sông óng ánh toàn thủy ngân bề ngang rộng đến hai mươi mét kéo dài hàng cây số Mạnh thấy sự hùng vĩ và hoành tráng của lăng Tần Thủy Hoàng. Thảo nào hàng vạn dân phu và mất đến hai mươi năm mới xây xong, nó có thể so sánh với các kim tự tháp của Ai Cập.
Đi qua cây cầu đá bắc qua con sông thủy ngân một cách thận trọng mọi người tiến dần về một hòn giả sơn cách dòng sông không xa. Phía trên hòn giả sơn có một hang đá, Lữ Danh Thuận dùng đèn pin soi vào trong thấy có các bậc đá, cuối những bậc thang là một cây cầu đá đen kịt nhẵn bóng, tiếp đó là một vách đá. Rõ ràng là đường hầm dẫn đến núi Lư Sơn. Mọi người thận trọng đi trên các bậc thang và đi qua cây cầu đá. Đường tưởng gần mà mất gần một canh giờ mới tới vách đá. Dưới vách đá là một khoảng không tối đen sâu hun hút, không thể nhìn thấy được gì.
Lúc này Mạnh lấy khẩu súng pháo sáng mà anh lấy trong hệ thống cất kỹ mang ra bắn một phát để soi rõ khoảng tối bên dưới. Lữ Danh Thuận ngạc nhiên khi thấy có một loại vật sử dụng kỳ lạ như vậy, đạn pháo sáng rơi tới đâu soi sáng mọi thứ xung quanh trong bán kính năm mét rõ mồn một. Mọi người nhìn xuống dưới, tất cả lập tức ngây ra tại chỗ. Mới đầu Mạnh vẫn chưa nhận ra mình đã nhìn thấy thứ gì, đến khi nhận ra lập tức ngớ người, miệng há hốc, gần như không dám tin vào mắt mình, Lữ Danh Thuận cũng tái mặt, bất giác lùi lại một bước.
Dưới vách đá mười mấy mét là một hang động thiên nhiên rất lớn, bên trong chất đầy ắp thứ gì đó trông giống như củi khô, nhìn kỹ lại mới biết hóa ra toàn là xương cốt, lớp này nối tiếp lớp kia, có chỗ còn chồng chất lên thành đống lớn, đếm sơ sơ cũng phải được hơn vạn bộ xương.
- Đây… đây là chỗ quái quỷ nào vậy! Lữ Danh Thuận hoảng hồn nói
-Trời đất ơi, đây chẳng phải một hố chôn tập thể sao?
Mạnh vội vàng nhìn khắp xung quanh, lúc này pháo sáng đã rơi xuống cuối quãng hành lang quanh co. Trong khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, anh thấy loáng thoáng giữa đống t·hi t·hể hình như có thứ gì đó rất lạ. Mạnh nạp thêm pháo sáng, hướng về phía quả ban nãy vừa xịt, bắn thêm một phát, lần nữa chiếu sáng khu vực bên đó. Anh nhận ra đó là một khoảnh đất trống không có bất cứ một t·hi t·hể nào chiếm cả trung tâm huyệt động, rộng tầm hai mươi, ba mươi mét vuông. Ánh sáng từ quả pháo không đủ để tôi có thể nhìn rõ khu vực này có gì đặc biệt không, chỉ có thể khẳng định rằng khoảnh đất trống đấy trũng xuống phía dưới, chắc là một cái hố. Ánh sáng từ quả pháo bắt đầu lụi dần, huyệt động lại chìm vào bóng tối. Lữ Doanh thuận hỏi ý kiến mọi người
-Làm sao bây giờ? nói không chừng đây cũng là mộ chôn tập thể, chúng ta có nhất thiết phải xuống không. Từ xưa đến nay, những nơi tích tụ xác c·hết luôn là nơi ma quái nhất, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tệ nhất có thể xảy ra.”
Mạnh nói theo sơ đồ thì đây là con đường dẫn đến khu vực nghi ngờ chứ hầm mộ của Tần Thủy Hoàng. Tuy có phần hoàng sợ nhưng nghĩ đến kho báu trước mặt mọi người quyết định tục xuống và tiếp tục đi tiếp. Muốn tới được khoảng đất trống kia bắt buộc phải xuống dưới vách đá, băng qua đám t·hi t·hể, từ cầu đá chỗ chúng tôi đứng đến chỗ mảnh đất bằng phẳng kia khoảng chừng hai trăm mét, hẳn là không phải vấn đề lớn. Sau khi buộc vào chỗ cột đá tương đối chắc chắn, các thân binh ròng dây thừng để leo xuống được vách đá cao mười mấy mét . Còn vấn đề nữa là dưới đó có cương thi hay không, bên dưới chắc cũng không có nhiều t·hi t·hể đ·ược bảo tồn nguyên vẹn, đại đa số đã khô queo hoặc trở thành xương khô. Nhưng ban nãy lúc bắn pháo sáng, tôi thấy có rất nhiều t·hi t·hể có nét mặt vô cùng dữ tợn, hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn biểu hiện cảm xúc của người bình thường, không biết là vì sao.
Trong lúc Mạnh và các thân binh đang đu dây thừng để xuống vách núi thì Lữ Danh Thuận và lão già Hồng Thất Công dùng kinh công bích hổ du tường để tụt xuống. Chân vừa chạm đất, khi quay lại Lữ Danh Thuận dưới ánh đèn pin chiều sáng mờ nhạt từ phía trên anh thấy thấy một bóng đen đang đứng rất gần mình. Anh giật mình tuy nhiên với bản lĩnh của người nhiều năm lăn lộn các hầm mộ Lữ Danh Thuận nhanh tay rút kiếm chém một phát vào tay cầm kiếm của đối thủ, cánh tay đối phương rơi xuống. Lúc này anh mới nhảy lùi về phía sau bật đèn pin nhìn kỹ thì ra đó là một tượng đất hình chiến binh mặc áo giáp, cánh tay rơi xuống đất vỡ tan chỉ còn lại thanh kiếm đồng nằm dưới đất. Lữ Danh Thuận chửi thầm.
-Mẹ kiếp làm ông đây sợ hết cả hồn.
Mất thêm một khắc nữa, mọi người đu dây trong đó có Mạnh mới chạm được đến đáy động. Anh thấy mọi người đang xúm quanh bức tượng đất mà Lữ Danh Thuận vừa chém rụng tay. Nhìn xung quanh còn mấy bức tượng chiến binh cầm v·ũ k·hí gần đó. Mạnh cũng đã từng xem phim tài liệu về các chiến binh nhưng lần đầu tiên anh mới được đứng gần để nhìn rõ các chiến binh đất nung này. Các hoa văn trên người rất chi tiết, thậm chí các khuôn mặt cũng hoàn toàn khác nhau khiến trông giống như người thật. Hông Thất Công lẩm bẩm.
-Đám tượng này mang nên cũng kiếm được khối bạc đấy.
Tuy nhiên đứng giữa núi xương trên mặt đất ngùn ngụt toát ra một cảm giác đáng sợ khó nói nên lời. Đây hẳn là những nô lệ hay tù binh bị mang đi tuẫn táng, t·hi t·hể quanh năm suốt tháng nằm trong hang động âm u ẩm thấp không thấy ánh mặt trời, xương cốt đều phủ một lớp nấm đen xì, không khí ngập tràn mùi ẩm mốc. Nhiều t·hi t·hể đã không còn nguyên vẹn, nét mặt dữ tợn, thậm chí Mạnh còn phát hiện một số t·hi t·hể hình như răng nanh dài hơn bình thường. Lữ Danh Thuận soi đèn pin bốn phía, tính toán đường đi.
Thi thể chất chồng như núi, giữa những đống xác người có một lối đi nhỏ thẳng tắp dẫn về phía trước. Đèn pin rất sáng nhưng không thể chiếu xa ở nơi này, mọi người chỉ có thể quan sát trong vòng hai mươi thước, xa hơn nữa thì không thấy gì cả. Có điều khi còn ở trên vách núi mọi người đã quan sát kĩ càng, con đường này nối liền với bãi đất trống kia, xem ra cứ đi thẳng là sẽ đến đích.
Nơi này rất quỷ quái thế nên cả bọn không nấn ná lâu, nghỉ một lát là giục nhau lên đường ngay. Mọi người đi dọc theo con đường phía trước, hai bên t·hi t·hể chất chồng, Mạnh thấy giữa đám t·hi t·hể còn có rất nhiều tượng chiến binh đất nung thì tạm thời yên tâm. Đáy huyệt động là đất đen, chuyện này thật khiến người ta kinh ngạc, đi lại trên đó cũng không được vững lắm. Cứ nghĩ tới chuyện những thứ đen đen này đều do xác c·hết thối rữa mà thành, tôi chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh truyền lên từ lòng bàn chân.
Đi được một lát thấy cảm giác bất an mọi người không ai bảo ai guồng chân đi nhanh hơn, bắt đầu chạy chầm chậm về phía trước. Đi được một lát Mạnh cảm thấy quái lạ, từ vách núi nhìn xuống, khoảng cách từ nơi này đến miệng hố chỉ khoảng hai trăm thước, với tốc độ thế này thì lâu nhất cũng chỉ mất năm phút là tới, sao anh đi đi gần một khắc rồi vẫn chưa thấy bóng dáng cái miệng hố kia? Không lẽ do xung quanh tối quá, cả ba đã rẽ nhầm sang lối nào rồi?
Mọi người cứ miệt mài chạy về phía trước, mọi thứ vẫn như cũ, trước sau đều chỉ thấy xương cốt chất thành gò, phía xa là một mảng đen ngòm. Mạnh nghĩ thầm xem ra lần này tính sai rồi, thật không ngờ xuống dưới này tầm nhìn hạn chế, trước sau đều đen ngòm như nhau, không biết đã chạy đến xó nào rồi.