Lúc này Lữ Danh Thuận đang dẫu đầu đột nhiên dừng lại và ra hiệu cho mọi người.
-Mọi người đừng chạy nữa vô ích thôi. Không chừng chúng ta trúng kế rồi.
Lúc này mọi ngườii chạy cả nửa ngày, đầu váng mắt hoa mà vẫn chưa thấy đích, trong lòng sớm đã nảy sinh nghi ngờ, nay nghe Thuận nới thế nói thế, Kim Hoa liền dừng lại hỏi:
-Anh Thuận anh nói trúng kế là sao?
Lữ Danh Thuận vừa nhìn xung quanh vừa chỉ vào bức tượng
-Mọi người xem, bức tượng này nhìn có quen không?”
Mạnh nghe vậy bèn nâng đèn pin nhìn kỹ, quả nhiên là bức tượng cụt tay mà Thuận đã chém lúc mới nhảy từ vách núi xuống. Anh cảm thấy không ổn, quay lại xem thử, quả nhiên phía bên kia chính là vách núi. Kim Hoa nhìn bốn phía, bực tức nói:
-Anh Thuận dẫn đường kiểu gì vậy, đây chẳng phải nơi xuất phát lúc đầu sao?
Thuận nhún vai trả lời
-Làm sao tôi biết được, nơi này chỗ nào trông cũng như nhau, chúng ta đi không chú ý, không biết có phải là rẽ nhầm chỗ nào mà quay lại đây rồi không.
Hồng Thất Công điều chỉnh lại hô hấp, khoát tay nói
-Không phải, hai người không để ý rồi, tôi nhớ rõ mồn một là con đường mòn này thẳng tắp, không cõ chỗ rẽ nào cả. Chuyện này thực sự không đơn giản, nếu tôi không nhầm, chúng ta có lẽ đã bị thứ gì đó đánh lừa.
Kim Oanh biết manh mối có vấn đề, mặt trắng bệch ra:
-Hỏng rồi, có khi nào oan hồn của những t·hi t·hể này vì bảo vệ thánh địa của họ mà không cho chúng ta đến chỗ bãi đất trống kia không?
Mạnh thầm cười khổ, nơi này toàn là t·hi t·hể, âm khí tích tụ cả ngàn năm, nói là không có ma quỷ thì chắc chẳng ai tin. Hồng Thất Công suy nghĩ một chút rồi lại lắc lắc đầu:
-Tôi nghĩ cũng không phải đâu. Trên người tôi có đeo linh vật, nếu mơ hồ thì cũng chỉ có các cậu, tôi tuyệt đối không vấn đề gì.
Mạnh biết người này thực sự có hiểu biết, liền hỏi:
-Hồng Thất Công về mặt này ông hẳn phải hiểu rõ hơn chúng tôi, ông nghĩ đây là tình huống gì? Nơi này đầy âm khí không nên ở lâu, mau mau nghĩ biện pháp gì đi.
Hồng Thất Công nói.
-Theo lão phu thấy, chúng ta đi một vòng luẩn quẩn là vì cách sắp xếp t·hi t·hể ở nơi này có vấn đề. Mấy ngàn bộ xương cốt đặt khắp nơi, ở giữa rất có thể bày bố kỳ môn dịch thuật, biến cả động này thành một mê cung. Cậu cũng biết ngày xưa Gia Cát Lượng lập trận đồ, chỉ cần chục phiến đá mà vây hãm được hơn mười vạn đại quân, huống chi nơi này là cả ngàn bộ xương vây lấy ba chúng ta, chẳng phải dễ như ăn sáng hay sao?
Chuyện xưa Gia Cát Lượng bày trận tại bến Ngư Phúc bên bờ Trường Giang để chặn quân truy đuổi của Lục Tốn mọi người đều biết, có điều miêu tả trong tiểu thuyết làm sao không khoa trương khuếch đại thêm chứ, Mạnh không tin lắm là mấy tảng đá lại có uy lực lớn như thế, nếu vậy thì còn cần đại pháo, súng đạn làm gì?
Lữ Danh Thuận cũng không tin, nói:
-Hồng Thất Công à, ông đừng mang mấy chuyện lấy ra lừa gạt lừa chúng tôi đi, chuyện Bát trận đồ tôi đọc trong Binh thư không giống với những gì ông vừa nói. Hơn nữa lúc nãy chúng ta đã quan sát từ trên vách đá, xương cốt chỗ này loạn xì ngầu cả lên, không hề giống như có sắp xếp sẵn, thế thì làm sao lại có thể vây được chúng ta dưới này? Lẽ nào đám t·hi t·hể này biết đi?
Nói vừa dứt câu, Lữ Danh Thuận như sực nhớ ra chuyện gì, vội vã che miệng nhìn bốn phía:
-Đại cát đại lợi, trẻ con chưa hiểu chuyện, các vị không nên chấp nhặt.
Hồng Thất Công phản bác
-Không phải vậy, lúc ở trên quan sát xuống chỉ là nhìn sơ qua, trong quãng thời gian ngắn như thế, cậu có thể nhớ kỹ hết đường đi lối lại trong đám t·hi t·hể này không? Xuống dưới này tối mờ tối mịt, chỉ cần một bộ xương hơi chệch đi một chút là có thể thay đổi đường đi của chúng ta, khiến cả bọn chệch qua một lối rẽ đã được thiết kế sẵn, rồi không biết lúc nào đã quay lại chỗ cũ rồi. mọi người đều là những người từng trải, tôi cũng không muốn nói nhiều, tài trí của người xưa không thể xem thường được.
Mạnh thấy Hồng Thất Công nói có lý nhưng cũng không tin hẳn, nói sao thì nói, nơi này chắc chắn phải có điều gì bí ẩn, muốn đến bãi đất kia chỉ sợ không phải chuyện đơn giản, liền hỏi anh ta có ý kiến gì không. Hồng Thất Công thở dài
-Không phải tôi khoe khoang, đây thực sự là một trận pháp, nếu không có gì bất ngờ thì vẫn có thể phá giải được dễ như trở bàn tay. Có điều việc này rất tốn thời gian, chỉ sợ chúng ta không duy trì nổi đến lúc đó. Hơn nữa tôi cho rằng chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải quyết định trước.
Mạnh hiểu ý của Hồng Thất Công, vấn đề của mọi người không phải là phá trận pháp này thế nào, mà là phải đối phó với hoàn cảnh trước mắt ra sao. Tiến không được, lùi cũng không xong, lần này may mắn về lại được chỗ cũ, lần tiếp theo đi chẳng biết sẽ dẫn đến đâu, đến khi mệt mỏi hết lương thực đồ uống, trước không chỗ trú sau không chỗ ngủ, không mệt mỏi đến c·hết mới là lạ.
Kỳ thực phương pháp phá trận tốt nhất chính là đạp lên đám t·hi t·hể mà đi, có điều không ai đề ra cả. Giằng co một lúc, Lữ danh Thuận đột ngột kêu lên.
-Con mẹ nó, ta nghĩ ra rồi, cứ cho một mồi lửa, đốt sạch hết đám t·hi t·hể này là xong!
Hồng Thất Công nghe tên lúc thông minh lúc lại ngốc không chịu được này nói chuyện, cái chủ kiến dở hơi như thế mà cũng nói ra được, liền mắng:
- Xương cốt nơi này đều gần hóa thạch cả rồi, cậu đốt có c·háy n·ổi không? Hơn nữa thiêu hết chỗ này cũng là t·ự t·ử luôn đấy, không c·hết c·háy cũng c·hết ngạt, quên ngay cho tôi! Tôi nghĩ thế này, tôi cầm đèn đi trước, mọi người ở sau quan sát, nếu thấy ánh sáng đi chệch hướng thì báo cho tôi dừng lại, chúng ta sẽ biết được vấn đề nằm ở chỗ nào.
Mạnh nói
-Đó là ý kiến hay. Chúng ta dùng đèn cực mạnh chiếu thẳng chúng ta theo đường đó mà đi thì sẽ thoát khỏi mê trận này.
Mạnh đặt cây đèn mạnh nhất xuống chỗ tảng đá trên cao, anh cẩn thận chèn thêm mấy cục đá để đèn chiếu thẳng về phía cuối con đường mọi người căn theo đó mà đi. Đi được một đoạn đột nhiên cây đèn đột nhiên bị tắt không gian vốn tranh tối tranh sáng bỗng dưng tối sầm lại. Mạnh sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, cây đèn pin suýt nữa tuột tay rơi luôn xuống đất. Một thân binh vốn nhát gan lập tức hét lên, nhanh chân bỏ chạy. Chạy được vài bước bỗng nghe “bịch” một tiếng, chắc là đụng phải vật gì, đau quá mà khóc ầm lên.
Mạnh soi đèn pin lúc này thân binh thấy ánh sáng chiếu mới thở phào phân trần :
- Mọi người đừng hiểu nhầm, không phải tôi sợ bóng tối mà do ban nãy, cứ như có thứ gì đó thổi một hơi lạnh ngắt sau gáy tôi. Tôi cứ nghĩ là có cương thi nhào ra, sợ đến hết hồn.
Hồng Thất Công cười to:
-Khí lạnh gì cơ? Tôi thấy có mà mồ hôi lạnh từ cổ anh toát ra thì có, cương thi ở sau lưng người không cắn cho một phát mà còn thổi khí, mẹ nó chứ, anh nghĩ cương thi đều là tiểu thư khuê các hay sao?
Mạnh cũng nói
-Đúng đó, anh nên bình tĩnh một chút đi, đừng thần hồn nát thần tính.
Người thân binh thấy mọi người không tin liền ho khan một tiếng:
-Mọi người nhất định phải tin tôi. Vừa rồi chắc chắn có người đứng sau gáy tôi thổi khí, mẹ nó chứ cảm giác thật rợn gai ốc. Tôi thấy nơi này không chỉ có mấy người chúng ta, nhất định còn có thứ khác nữa.
Mạnh nhìn vẻ mặt của gã, lại nhớ tới đèn pin ban nãy tự nhiên tắt ngúm, bỗng cảm thấy lời của gã cũng không phải bịa đặt hoàn toàn. Cây đèn pin được chèn chặt như thế không thể tự nhiên tắt được, chuyện xảy ra vừa rồi nhất định là có vấn đề. Hơn nữa ở một nơi thế này, người ta cũng nên cẩn thận một chút.
Nghĩ vậy, anh liền liếc mắt ra hiệu với Lữ Danh Thuận, ý bảo mình cứ đi xem cho chắc ăn. Lữ Danh Thuận gật đầu, anh cùng Thuận, một trước một sau tiến về chỗ thân binh bị ngã đứng lúc nãy.
Chỗ thân binh đứng ban nãy, cách chưa đến một mét về phía sau là một khối tượng đá rụng đầu tuyệt đối không thể thổi khí được. Nơi duy nhất có thể ẩn nấp chính là ngay sau lưng bức tượng.