Cả hai cẩn thận bước qua, Mạnh cầm súng sẵn sàng bóp cò. Trước hết anh dùng đèn pin thăm dò một chút sau đó nghiêng đầu liếc qua, chỉ sợ có thứ gì đó lao đến, sau đó Lữ Danh Thuận nhảy bổ ra, kêu to:
-Chạy đâu cho thoát.
Rốt cuộc không có chuyện gì xảy ra, mặt sau người đá cũng trống không.
Mạnh thở phào, tự nhủ tên thân binh quả đúng là thần hồn nát thần tính. Nhưng cũng không thể trách gã được, trong tình huống như vừa rồi, lại ở một nơi chưa từng biết đến, sợ hãi là điều khó tránh khỏi. Đột nhiên Lữ Danh Thuận bỗng kêu to:
-C·hết tiệt! cẩn thận! Nơi này thực sự có thứ khác!
Mạnh lập tức tỉnh táo trở lại, sau lưng đã cảm thấy lạnh ngắt, một luồng kình phong ập đến nhanh như chớp. Trong lòng thầm nhủ không xong rồi, trong cảnh tranh tối tranh sáng anh không thể nhìn ra đó là cái gì, vội cúi thấp người xuống. Luồng gió vụt qua sát rạt trên đầu, dưới chân cũng lảo đảo, làm anh ngã nhào xuống đất. Cú ngã không quá đau, có điều anh lại đụng vào làm mấy tượng đất bên cạnh nghiêng ngả rầm rầm, không biết có thứ gì rơi trúng mặt tôi. Bất chấp cảm giác buồn nôn, anh vội vàng nhặt đèn pin lên quan sát xung quanh. Lữ Danh Thuận vẫn chưa hết sợ, nói Mạnh
-Mau soi qua đây, ban nãy rốt cuộc là cái gì? Sao lại nhanh như như chớp thế?
Mạnh cắn chặt răng đứng dậy, huơ đèn pin một vòng, phát hiện xung quanh ngoài mấy tượng người đất làm anh đụng ngã ra thì chẳng có gì khác lạ, ngay cả dấu chân cũng không hề in lại. Nỗi sợ hãi trong lòng anh bắt đầu bùng lên, luồng gió vừa rồi lướt qua nhanh như chớp, có thể cảm thấy đối phương đã đến rất gần, nhưng nơi này đá tảng lăn lóc, t·hi t·hể ngổn ngang, trong lúc chờ lửa sang lên, không gian xung quanh là một khoảng tối đen, cho dù có chạy trốn nhanh đến mấy cũng không thể không lưu lại chút dấu vết nào. Anh nghĩ đi nghĩ lại, không lẽ mình vừa gặp quỷ? Lúc này mọi người cũng thấy vậy liền quay lại để hỗ trợ. Hệ thống fly cam lúc này đang tập trung quan sát phía xa đề phòng lũ chuôt biến dị từ đường hầm núi Lư Sơn, anh không cho nó lại gần sợ bị mọi người phát hiện
Lữ Danh Thuận quay đầu hỏi Mạnh.
-Huynh đài vừa rồi là cái gì anh có thấy rõ không? Có phải cương thi không?
Mạnh lắc lắc tay với hắn, nói:
-Không phải, anh xem chúng ta đánh trực diện mà ngay cả một cọng lông của đối phương cũng không nhìn thấy, cương không thể nhanh đến thế được.
Lữ Danh Thuận vẫn không tin nói với Mạnh
-Anh xem nơi này bao nhiêu xác c·hết, dù nói không có cương thi cũng chẳng ai tin. Tôi nghe nói cương thi cũng phân cấp bậc, không khéo lần này chúng ta đụng phải cương thi cao thủ khinh công.
Mạnh không muốn tranh cãi bèn đi đến gạt gạt mấy khối t·hi t·hể bên cạnh, dùng súng hất những thứ bên trong ra, nhìn hắn nói:
-Nơi này ẩm ướt, đa số các t·hi t·hể chỉ còn lại xương cốt, bên trên còn phủ nấm mốc, thứ này tuyệt đối không thể là cương thi được.
Mạnh chưa từng thực sự đụng độ với cương thi, không biết súng có bắn xuyên qua được không, nhưng nếu là cơ thể bằng xương bằng thịt, anh không tin nó lại cứng hơn đạn được.Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh dịu xuống, không còn căng thẳng như trước nữa. Nghĩ lại, anh cảm thấy có chờ ở đây cũng không phải cách hay, tốt hơn hết là đi về phía trước, nếu không còn đường thì giẫm lên t·hi t·hể mà đi, dù sao tình hình bây giờ cũng khiến mọi người va phải không ít t·hi t·hể, chẳng có gì phải sợ. Còn về đạo đức thì ngay cái mạng nhỏ của mình còn khó giữ nên anh cũng không ngần ngại quẳng nó ra khỏi đầu.
Mạnh ra hiệu cho mọi người cắn chặt răng, theo con đường nhỏ tiếp tục tiến vào sâu trong thi trận. Dấu vết mọi người đi qua lúc nãy vẫn còn lưu lại, anh nhớ có mấy chỗ Lữ Danh Thuận cố tình tạo ra mấy dấu chân trên mặt đất, liền theo những dấu vết đó mà đi, quả nhiên không thấy có bất cứ lối rẽ nào. Càng đi anh càng thấy có gì đó bất thường, tại sao các t·hi t·hể ở đây mục rữa không đều? Có t·hi t·hể đã thối rữa đến mức xương cốt nát vụn, nhưng một số vẫn còn nguyên da thịt, vừa định bảo bọn họ dừng lại nhìn kĩ xem, bỗng ‘rắc’ một tiếng, một bộ xương trên mặt đất đột nhiên tản rời ra, đầu lâu lăn sang một bên. Anh hoảng hồn, vừa mới quay đầu lại chợt nghe một luồng kình phong ập đến, rút kinh nghiệm từ lần trước, anh lập tức ngồi thụp xuống đánh rơi cả đèn pin. Lúc này chợt nghe bên cạnh có tiếng ồn ào, Lữ Danh Thuận kêu to:
- Tôi bắt được nó rồi!
Ngay sau đó Mạnh liền nghe thấy một chuỗi tiếng xương cốt bị nghiền nát vang lên liên tiếp, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc hoảng loạn, anh vội vã nhặt đèn pin đuốc định thần nhìn lại, chỉ thấy Lữ Danh Thuận đang vật lộn với thứ gì đó, cả hai hầu như đã lăn vào trong đống xác c·hết, cả một dãy xương cốt bị đè cho gãy vụn, sọ người lăn lóc trên mặt đất.
Anh vội vàng chạy đến hỗ trợ, nhưng căn bản là chẳng giúp được gì, thứ kia tuy không lớn lắm nhưng lại khỏe khủng kh·iếp, thể trọng hơn nửa tạ của Lữ Danh Thuận đè lên cũng không khống chế nổi nó, hai cơ thể cuộn vào một chỗ đánh đấm loạn xị, tôi hoàn toàn không tiếp cận được. Hơn nữa chỉ cần đến gần một chút liền họa vô đơn chí bị đá cho một phát, mọi người không thể xen vào giữa cuộc vật lộn, chỉ có thể bất lực đứng ngoài làm khán giả.
Không lâu sau, Lữ Danh Thuận hầu như không còn cầm cự nổi, mấy lần thứ kia suýt vùng thoát ra được, Mạnh thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn, bèn kéo theo mấy thân binh, hai người một trên một dưới nhào lên trên người Lữ Thuận, đè ép cả hắn lẫn thứ kia. Lữ Thuận không ngờ được Mạnh sẽ dùng đến chiêu này, hắn bị đè đến mức không thở nổi, vội vàng gào lên.
-Mẹ nó mấy người vừa phải thôi chứ! Cột sống tôi sắp gãy rồi!
Mạnh giữ chặt Lữ Danh Thuận dùng hết sức nặng của cả ba người đè lên thứ kia, đến khi thấy không còn động tĩnh gì mới hỏi hắn:
-Thế nào? Nó c·hết chưa?
Lữ Danh Thuận nghiến răng gằn từng tiếng một:
-Ai biết! Có điều nếu cậu mà còn không mau xuống thì n·gười c·hết sẽ là tôi.
Anh thấy mặt hắn đã đỏ bừng, vội vàng buông ra, lão Dương xoay người nhổm dậy, thở mạnh một hơi, nói với anh
-Anh ra tay cũng dã man quá chừng, đừng tưởng vẫn còn phong độ như ngày xưa có bị bảy tám người nằm đè lên cũng không sao, may mà cột sống tôi đây chắc chắn, không thì đã b·án t·hân bất toại luôn rồi!
Mạnh phản bác
- Sao anh lắm mồm thế, nếu không phải tại anh không bắt được thứ kia, tôi việc gì còn chơi trò xếp chồng tháp người chứ? Thắt lưng anh gãy, tôi cũng chẳng thoải mái gì hơn đâu.
Danh Thuận nghe vậy, vừa xoa thắt lưng vừa mắng Mạnh vô lương tâm. Kim Hoa phải tiến lên dàn xếp hai người, Mạnh không thèm để ý tới hắn mà quay sang nói với Hồng Thất Công
-Nói cho cùng, thứ kia rốt cuộc là cái gì, tại sao nó nhỏ như vậy mà sức lực lại kinh người đến thế, phải kiểm tra cho thật kỹ.
Nghe Mạnh nói vậy, cả bọn lấy lại tinh thần quay đầu sang nhìn, chỉ thấy trong đống xương có một mớ lông lá xồm xàm màu xám lớn gần bằng một con linh miêu, nó bị chúng tôi đè bẹp, vẫn còn đang nằm run rẩy. Hồng Thất Công lấy một khúc xương đùi lật thứ kia lên, mọi người chăm chú nhìn, khỉ chứ! Làm náo loạn một trận tưng bừng, hóa ra lại là một con chuột bự. Mọi người trố mắt nhìn nhau rồi bật cười, bảo sao lúc nãy không cách nào tìm được kẻ đánh lén, hóa ra là vì nguyên nhân này. Đám chuột t·ấn c·ông chúng tôi xong hẳn là lủi trốn vào hốc mắt của mấy cái sọ người nên chẳng thấy tung tích đâu, đám ngớ ngẩn chúng tôi lại cứ tưởng rằng đã gặp phải quỷ, thật đúng là tự mình dọa mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh vẫn cảm thấy không ổn, mẹ nó chứ, con chuột này cũng quá lớn, không biết là cái giống gì, biết đâu lại là loại ăn xác c·hết hay do ảnh hưởng thủy ngân mà lớn lên, cũng chẳng rõ trong động này còn có bao nhiêu con như thế nữa, nếu lỡ gặp phải một bầy thì chắc chắn là chúng tôi lãnh đủ. Lữ Danh Thuận cùng chung suy nghĩ với anh, nụ cười vừa tắt sắc mặt lập tức thay đổi, hắn nói:
-Không ổn, con chuột này bị chúng ta đè c·hết, không biết đàn của nó có đi tìm chúng ta tính sổ không nữa. Tôi thấy tốt nhất là chúng ta rời khỏi đây ngay, không nên ở lại hiện trường.
Mạnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc này hệ thống AI thông báo có rất nhiều chuột đang tiến về nơi này. Ước tính vài trăm con là những con của đàn chuột hôm qua.