Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 135: . Rùa đá bí ẩn



Chương 135. Rùa đá bí ẩn

Theo tài liệu về cách đào mộ cổ mà hệ thống cung cấp cho Mạnh, suốt một tháng nay anh nghiên cứu để tìm hiểu thì lối vào địa cu·ng t·hường là bộ phận kiên cố nhất, năm đó để đào mộ của Từ Hi, nếu không nhờ thuốc nổ thì ngay cả lớp gạch ngoài cùng của địa cung cũng chẳng phá nổi. Nơi này lại có thể thoải mái dỡ từng viên gạch ra thì thật bất thường, hay là bên dưới có thứ gì quái đản chăng?

Nhưng không thấy Lữ Danh Thuận nói gì, bình thường nếu có vấn đề chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra ngay. Nếu hắn không nói lời nào, Mạnh cũng không dám múa rìu qua mắt thợ. Không mất nhiều thời gian, mọi người đã đào ra được một cái hố to, khi lớp gạch cuối cùng bị dỡ ra thì chỉ đếm được có bảy lớp. Bên dưới cái hố lộ ra một khối màu đen, hình như cùng loại với tảng đá phủ kín hoa văn mai rùa.

- Đây có phải tảng đá chắn cửa mộ không?

Kim Hoa phấn khởi kêu lên.

-Không phải.

Hồng Thất Công gõ gõ mấy tiếng lên phiến đá, gạt hết mấy viên gạch xung quanh ra, dưới lớp gạch hiện ra một con rùa hai đầu bằng đá đen, to cỡ cái bàn bát tiên, hoa văn trên mai rùa nhìn kĩ thì ra là gương mặt một phụ nữ.

- Chuyện quái quỷ gì đây?

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, đây rõ ràng là lối vào địa cung, không hiểu sao lại chôn một con rùa đá.

- Tại sao không thấy cửa mộ?

Một thân binh ban nãy vừa gắng sức, giờ vẫn còn phì phò thở dốc.

- Dịch nó ra rồi tính sau! Xem bên dưới con rùa này có cái gì.

Hồng Thất Công cũng bó tay, bắt đầu chỉ huy lộn xộn. Vài người lúng túng nhảy xuống hố, tính nâng con rùa đá lên. Nhưng mới khom lưng xuống, Lữ Danh Thuận bỗng kêu một tiếng, hình như đã phát hiện ra có gì không ổn. Mạnh ngó xuống thì thấy kiếm đang đeo trên lưng không hiểu vì sao lại dính chặt vào mai rùa, Lữ Danh Thuận ra sức kéo, nhưng vừa buông tay ra thì kiếm lại bị hút vào, mấy người cũng bị như vậy. Mạnh thấy ngờ ngợ, chẳng lẽ con rùa này khắc từ một khối nam châm sao?

Mấy người khác cũng vây lại xem, ai nấy đều thấy lạ. Lữ Danh Thuận lấy một đồng tiền xu thả lên lưng rùa, “keng” một tiếng, đồng xu dính chặt vào. Hắn lẩm bẩm:

-

Mẹ nó, đùa nhau đấy à. Sao lại có nam châm lớn như thế.

Hồng Thất Công ngồi một bên thấy chúng tôi phát hiện ra thứ gì, cứ nghĩ đó là lối vào, bèn hỏi han tình hình, ông ta ta nhíu mày suy nghĩ. Liệu đây có phải là đoạn Đầu Môn không. Thường vào trong này thì sẽ phải bỏ lại binh khí để tiến vào nên đặt con rùa để phát hiện những người dấu v·ũ k·hí trong người. Trong tài liệu Ai cung cấp Mạnh cũng lưu ý đến điều này: Cánh cửa đá đầu tiên này có nguồn gốc rất quỷ dị. Mặt trước cánh cửa này chính là nơi tàn sát đội ngũ khiêng quan tài và hộ tống l·inh c·ữu, sau khi hoàn thành lễ nhập liệm, những người này đi ra cửa sẽ phải chịu một nhát đao đoạt mạng, thế nên cánh cửa này cũng giống như Âm dương môn. Kẻ trộm mộ nếu vào theo thần đạo hoặc là tiến vào địa cung theo cánh cửa lớn đầu tiên thì đến khi trở ra nhất định phải đi giật lùi, bằng không sẽ rất phiền toái.

Đương nhiên cũng không nhiều dân trộm mộ có cơ hội theo thần đạo tiến vào Hoàng lăng, nhóm của Mạnh cũng có thể coi là một trong số rất ít những kẻ may mắn đó. Xưa nay những kẻ có thể đào được hoàng lăng không phải quân phiệt thì cũng là kiêu hùng, bọn họ đương nhiên không sợ cái gọi là Đoạn đầu môn rồi.

Sau khi nhấc có rùa thì dưới nền đá là những viên đá xanh có dùng sắt nung chảy đổ lên những đường mạch vữa để gia cố, Hồng Thất Công nói bên dưới chắc chắn là lối vào hầm mộ rồi. Chỉ có lối vào hầm mộ mới gia cố như vậy. Mọi người nghe vậy rất phấn khới vội lấy búa đục để phá nó. Tuy nhiên nó thực sự cứng rắn, mọi người đục hơn canh giờ mới được một chút, Mạnh nghĩ thầm có thể phải thưc sự dùng thuốc nổ. Anh chỉ sợ dùng ít thì không tác dụng, dùng nhiều nơi hang động bị chấn động mà sụp xuống chôn sống mọi người thì được chẳng bù mất nên hơi do dự. Sau khi hai canh giờ liên tục phá được, lớp đá đầu tiên thì lộ ra lớp đá thứ hai. Không biết còn bao nhiêu lớp, mọi người mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi, một số người tò mò hỏi Hồng Thất Công về tuyệt kỹ hai ngón tay của Lữ Danh Thuận. Được thể Hồng Thất Công ba hoa bốc phét đỉnh cao của nó là song chỉ thám động. Tương truyền dưới trướng Vương Gia Biệt Truật của Mông Cổ có một kẻ cầm đầu nhóm chuyên đào trộm mộ tên là tên là Trương Diêm Thành. Nghe nói người này là hậu duệ của Phát Khâu tướng quân bên Tào Tháo, thần thông quảng đại vô cùng. Năm ngón bàn tay trái của ông ta rất dài, dài không ai bì kịp mà lại gần như bằng chằn chặn, có thể vun đất bằng thành gò mả, nếm đất tìm mộ, công phu trộm mộ cực cao siêu. Khi đạo quân đó theo Biệt Truật t·ấn c·ông thành Tương Dương Trương Diêm Thành tuân lệnh gom góp quân lương, dùng cách thức cổ xưa đi trộm mộ. Một đường thẳng lên phía Nam không biết bao nhiêu cổ mộ bí ẩn đã bị ông ta quật dậy, danh tiếng lẫy lừng. Ngày đó Tương Dương có câu: “Diêm Thành đến, tiểu quỷ chuồn, Diêm Vương tới cũng phải tránh đường” một mặt cho thấy người này đã được thần thánh hóa, một mặt cũng cho thấy hoạt động trộm mộ của Trương Diêm Thành ngang ngược dữ dội đến thế nào.

Người này khi trộm mộ có một bộ chiêu thức thường dùng rất đặc biệt ví dụ như nếu gặp phải quan quách lôi ra từ nơi đất huyết sát âm tà, thì sẽ lấy máu bò đổ lên áo quan, theo dõi phản ứng của quan quách. Nếu từ trong quan tài vang lên tiếng động khác thường, tất chủ quan tài có khả năng bị thi biến, binh lính sẽ đem quan tài ra khỏi cổ mộ, tàn bạo phơi nắng thật gắt rồi mới mở ra; còn nếu trong quan tài không có động thì sẽ xem xét mặt ngoài của quan tài. Trong phần lớn tình huống máu bò đều không ngưng lại mà chảy xuôi từ thân đến đáy áo quan, tức là không có chuyện gì, cứ việc khai quan không phải sợ.

Thế nhưng còn có một loại tình huống khá đặc biệt, đó là lúc đổ máu bò lên xong thì cứ như đổ vào cát, máu thấm thẳng vào thân quan tài. Đây là điềm đại hung còn xúi quẩy hơn cả thi biến, tức là thứ trong quan tài có khả năng không phải là xác người.Trong quan tài không phải người, vậy thì là cái gì? Đáp án là, một cái xác không thể nói rõ ra được. Ở Trung Hoa, cái loại này được gọi chung là yêu quái.

Lúc này Trương Diêm Thành sẽ sai người đào hố ngay tại chỗ, đem cái quan tài yêu quái vứt xuống hố, bôi bùn nhão lên trên, sau lại nấu chảy binh khí, dùng thép nóng chảy niêm phong kín quan quách, chỉ để lại một cái lỗ thủng vừa đủ để nhét một bàn tay qua trên nóc quan. Đợi đến khi thép lỏng nguội lại, ông ta sẽ đưa một tay vào trong quan tài thám thính vật bên trong. Tương truyền đây chính là ngón nghề tổ truyền của Phát Khâu Trung Lang tướng nhà ông ta: tuyệt kỹ song chỉ thám động ( dùng hai ngón tay để thăm dò ).

Mà lúc thám động, ông ta sẽ sai người dùng một cây kéo tỳ bà dài ba thước kẹp cứng lấy cánh tay mình, sau đó đem “tay cầm” buộc vào đuôi ngựa, để nếu có gì bất ổn thì người bên cạnh có thể lập tức quất ngựa, ngựa hốt hoảng liền chạy, kéo động cái chốt, lưỡi kéo tỳ bà vô cùng sắc bén sẽ lập tức cắt nghiến, chịu mất cánh tay bảo mệnh. Cỗ quan tài được xử lý như vậy, vì bên trên để lại một cái lỗ, cuối cùng thành ra na ná cái còi khổng lồ cho nên được người ta gọi là “Tiêu tử quan”.

Số lần Trương Diêm Thành dùng đến công phu song chỉ tham động này, nghe nói cả đời cũng chỉ có ba lần, cả ba lần đều giữ được tay mà trở ra. Một lần ăn đậm nhất là ông ta lấy được từ trong quan tài một quả nho bằng vàng có hai mươi bốn mùi hương, chỉ to bằng cái răng hàm, nghe nói là được giấu trong miệng xác c·hết. Trương Diêm Thành sau này theo quân vào vùng chiến loạn, không rõ tung tích nữa.

Về truyền thuyết của ông ta, dân trộm mộ có hai kiểu nói. Một loại cho rằng ông ta thật sự có Phát Khâu tuyệt kỹ, song chỉ tham động là danh bất hư truyền. Một loại khác lại cho rằng Trương Diêm Thành là tên bịp bợm, lợi dụng sự mê tín sợ hãi của đám binh lính tầm thường, đem quan tài thường bảo là quan tài yêu quái, sau đó làm trò để nâng cao địa vị của mình.

Mọi người nghe xong nhìn Lữ Danh Thuận với anh mét kính trọng, lúc này Mạnh tiến tới bàn bạc với Lữ Danh Thuận, Hồng Thất Công và Kim Hoa về biện pháp dùng thuốc nổ. Hai người đã được chứng kiến sức mạnh của thuốc nổ nên mọi người quyết định dùng nó để rút ngắn thời gian phá mộ.